Mị Ảnh

Chương 44

Ba... Một tiếng đập bàn vang lên, một tay Nghệ Phong đang dựa vào bàn bỗng giật mình, một chút nước trà rơi vào quần áo Nghệ Phong. Hắn có chút nhíu mày, dùng tay lau sạch nước trà bắn vào quần áp. Biểu lộ rất chân thành, động tác rất nhẹ nhàng, phảng phất là lau một kiện tác phẩm nghệ thuật vậy. Đại trưởng lão thấy như vậy một màn, khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên. Sự bất mãn do Bạo Cương trưởng lão ở trước mặt hắn vỗ bàn cũng biến mất không còn một chút. Nghệ Phong hung hăng càn quấy lúc này điềm nhiên như không có việc gì khiến trong lòng Lưu Phong cảm thấy giận dữ. Hắn có cảm giác mình đang nhận lấy sự châm chọc thật lớn, tìm Nghệ Phong gây phiền toái không được. Ngược lại để đối phương đánh người mình bị thương. Hết thảy những điều này không khác gì tát cho hắn một cái bạt tai. Thi Đại Nhi bình tĩnh nhìn qua bộ dáng phảng phất không có gì sợ hãi của Nghệ Phong, nàng bỗng nhiên cảm giác rất an tâm. Càng quan trọng hơn là, dưới tình trạng phế nhân còn có thể đánh một trận ra trò như vậy. Lần đầu tiên Thi Đại Nhi cảm thấy Nghệ Phong không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng. - Nghệ Phong... Lại là thanh âm đập bàn một lần nữa, Bạo Cương phẫn nộ quát, hắn không nhịn được nữa. Biểu lộ coi thường của Nghệ Phong đã chọc giận hắn, cho dù Ngũ đại trưởng lão có sủng ái ngươi như thế nào. Ta cũng là trưởng lão cao cao tại thượng, hà huống chi ngươi bây giờ còn là một phế vật phạm phải sai lầm. - Ồ... Bạo Cương trưởng lão, ngươi gọi ta phải không? Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Bạo Cương. - Ngươi... Sắc mặt Bạo Cương đỏ lên, gân xanh trên trán lồi ra, ngón tay chỉ vào mặt Nghệ Phong, toàn thân run rẩy không thôi. Những vết sẹo lưu lại trên mặt năm nào càng lộ ra dữ tợn vô cùng. Đáy lòng Nghệ Phong hừ lạnh một câu: hắn biết rõ, hành động của Lưu Phong đều là lão già này chỉ thị. Lão gia hỏa này hắn biết rõ, hoàn toàn là một kẻ cậy già lên mặt. Chính mình nhiều lần chơi xấu lão, trong lòng lão nhất định mang thù, tâm địa của lão không khoáng đạt như những trưởng lão còn lại của Thánh Địa. Đại trưởng lão thấy vậy vẫn không nói một câu, tay chuyển động chén trà thỉnh thoảng đưa lên miệng nhấp một ngụm. Khóe miệng nhếch lên thành vòng cung, người nào tinh tường chỉ cần thận trọng sẽ phát hiện đó là vẻ mỉm cười. Thi Đại Nhi hiển nhiên là một trong những người cẩn thận, nguyên bản tim nàng đang đập thình thịch cũng buông lỏng xuống. Nàng tựa hồ đã minh bạch Nghệ Phong vì cái gì mà dám hung hăng càn quấy như thế, chỉ là trưởng lão vẫn là trưởng lão, quy củ Thánh Địa vẫn là quy củ của Thánh Địa. Hiển nhiên Bạo Cương không phải là người biết nhẫn nhịn, lão phẫn nộ đứng lên, hung hăng ném chén trà xuống trước người Nghệ Phong, mảnh sứ vỡ tung tóe lên người hắn. Nghệ Phong nổi giận, hắn vừa định trả lại đối phương một chén trà, thì lúc này Đại trưởng lão mở miệng, lão quát: - Nghệ Phong, ngồi xuống! Nghệ Phong trừng mắt liếc Bạo Cương, hừ một tiếng rồi ngồi xuống. Nhẹ nhàng xử lý sạch mảnh sứ vỡ trước người, lại một lần nữa cầm lấy chén trà nhấp một ngụm. Tuy nhìn lão gia hỏa này khó chịu, thế nhưng mà quy củ Thánh Địa có nói rõ, lão gia hỏa đó có thân phận trưởng lão. Điều thứ nhất trong quy củ Thánh Địa chính là: không được phép khiêu khích tôn nghiêm của trưởng lão Thánh Địa. Cho nên Nghệ Phong nhịn, hiện tại hắn không thích hợp chọc vào quá nhiều phiền toái. Tuy hắn không sợ, nhưng bớt đi một ít thì tốt hơn. Dù sao bị một đám tiểu nhân nhìn chằm chằm lấy cũng khiến cho người ta cảm thấy phiền hà. Đại trưởng lão thấy Nghệ Phong nhu thuận ngồi xuống thì thoả mãn gật nhẹ đầu: tuy Nghệ Phong bình thường không coi hắn vào đâu, thế nhưng mà ở trước mặt người ngoài vẫn cho hắn mặt mũi. Đại trưởng lão nhìn qua hai người Thi Đại Nhi cùng Lưu Phong đứng ngoài cửa, lão nói: - Hai người các ngươi cũng ngồi xuống cả đi. Hai người chậm rãi ngồi xuống, đáy lòng đối với Nghệ Phong kìm không được phải bội phục: một tội nhân phá hư quy củ vậy mà lại có thể ngồi ở chỗ nầy thong dong uống trà. Mấy ngàn năm qua, trong hàng đệ tử bị đưa lên Thánh Địa, chưa từng có ai được đãi ngộ như thế. Lưu Phong đột nhiên cảm giác được, chính mình nghe theo lời Bạo Cương trưởng lão đi tìm Nghệ Phong gây phiền toái, có phải là một sai lầm hay không. - Thi Đại Nhi, Lưu Phong, Nghệ Phong... Các ngươi là đệ tử kiệt xuất nhất trong hàng đệ tử của Thánh Địa. Ngữ khí của Đại trưởng lão ngữ khí rất nhẹ nhàng, không biết lão tự dưng nói câu này là có ý gì. Lúc này Bạo Cương hừ lạnh một câu chen vào: - Một tên phế nhân cũng có thể coi là người kiệt xuất nhất Thánh Địa sao? Đại trưởng lão không để ý đến Bạo Cương, như trước nói ra: - Người kiệt xuất chắc chắn sẽ có sự đố kị lẫn nhau, dù sao không có ai hi vọng chứng kiến mình bị người khác giẫm trên đầu. Cho nên, các ngươi có mâu thuẫn, thậm chí các ngươi sử dụng âm mưu quỷ kế, ta đều có thể hiểu được. Thậm chí rất thưởng thức. - Thánh Địa hoặc là nói Thánh tông, đều là thế giới của cường giả vi tôn. Ngươi có năng lực, thậm chí có thể làm thịt tất cả những người ở Thánh tông không nghe lời, làm cho cả Thánh tông phải sụp đổ hay thống nhất trên tay ngươi. - Đây là hết thảy những gì mà ta hi vọng và chứng kiến. Đương nhiên, điều này có thể xuất hiện trên người các ngươi – trong tay những đệ tử kiệt xuất. Nói tóm lại, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, Thánh tông là thế giới mạnh được yếu thua. Tồn tại Thánh Địa siêu thoát Thánh tông cũng thế. Bạo Cương nghe những lời này, có cảm giác không đúng: Lời của Đại trưởng lão sao giống như ủng hộ đệ tử mạnh được yếu thua như vậy. Chẳng lẽ hắn quên Quy củ của Thánh Địa rồi? Thánh tông xác thực là kẻ yếu sẽ bị ăn tới xương cốt không còn. Thế nhưng mà tại Thánh Địa, số lượng đệ tử cam đoan được đưa lên giấy trắng mực đen quy định rõ ràng không thể tùy ý giết chết. Đại trưởng lão không để ý đến biểu tình của Bạo Cương mà tiếp tục nói ra: - Thánh tông thế nào, đáy lòng các ngươi có lẽ đều tinh tường: mỗi người đều không từ thủ đoạn, chỉ cần ngươi có thể thắng, vậy thì không có người quan tâm thủ đoạn của ngươi có ti tiện hay không. Cho nên chiêu thức Lưu Phong, ta cũng rất thưởng thức. Nghệ Phong nghe thế liền trợn trắng mắt: cái rắm, không từ thủ đoạn cũng nói như là chính khí nghiêm nghị. Bội phục ah, bội phục ah. Trình độ vô sỉ của ta còn phải tu luyện nhiều. Trong mắt Lưu Phong hiện lên một tia vui mừng: có thể được Đại trưởng lão tán thưởng một câu, đây là vinh dự lớn lao tại Thánh Địa. - Lưu Phong, ngươi có thể đi võ kỹ các phía sau núi Thánh Địa học tập vũ kỹ Nhật giai cấp thấp. Đại trưởng lão nói. Trong lòng Lưu Phong đại hỉ, hắn dùng sức gật nhẹ đầu. Trong lòng Nghệ Phong cười trộm không thôi: Vũ Kỹ Các? Hắc hắc, bản thiếu gia Vũ Kỹ Các, Hồn Các, Khí Các. Thậm chí Thánh Các của Ngũ đại trưởng lão Thánh Địa cũng đã đi vào. Tiểu tử ngươi cao hứng cái chim a. Bất quá, điều này cũng khó trách vì sao đám người Thánh tông là một đám không từ thủ đoạn, nguyên một đám ích kỷ hèn hạ. Ặc, bồi dưỡng đệ tử Thánh Địa có thể biến thành như vậy không? Bất quá, điều này cũng có quan hệ với chuyện mạnh được yếu thua của Thánh Địa gần đây. Thánh Địa phải không bồi dưỡng đệ tử vì Thánh tông như vậy. Đại trưởng lão nói xong những lời này, sau đó đem đầu chuyển hướng Nghệ Phong, hắn hỏi: - Nghệ Phong, ngươi phạm sai lầm phải xử phạt như thế nào? - Cái gì? Sai? Cái gì sai à? Đại trưởng lão, ngài nói gì mà nói ta không hiểu, ngài có thể giải thích được không? Nghệ Phong hỏi với vẻ rất nghi hoặc. - Hừ... Phế vật! Nhiều ánh mắt đều thấy được, ngươi còn muốn phủ nhận sao? Bạo Cương đập bàn quát. - Bạo Cương trưởng lão, ngươi nhìn thấy gì, ngươi nói ra là được. Không cần phẫn nộ như vậy. Nghệ Phong thản nhiên nói, hắn nhẹ nhàng chuyển động nhẹ nhàng chén trà trong tay, phảng phất như hết thảy mọi điều không có quan hệ gì với hắn. - Đại trưởng lão, ngươi thấy đó. Phế vật này không tôn trọng trưởng lão Thánh Địa. Còn đánh đệ tử Thánh Địa tới mức chỉ còn lại nửa cái mạng. Nghịch đồ như vậy, nếu không phạt thì làm sao đủ để phục chúng. Bạo Cương nhìn Đại trưởng lão kiên định nói. - Ha ha, Bạo Cương trưởng lão muốn xử phạt ta sao? Ngươi cần phải xử phạt nhẹ một chút nha. Nghệ Phong thản nhiên nói. Một màn này khiến cho Lưu Phong ở bên cạnh âm thầm đắc ý: Nghệ Phong ngươi dù có hung hăng càn quấy thế nào thì trước mặt trưởng lão còn không phải thu liễm tính tình, phải ăn nói khép nép sao. Trưởng lão vẫn là người đứng tại đỉnh Kim Tự Tháp, đệ tử chung quy vẫn chỉ là đệ tử mà thôi. Bạo Cương đắc ý hừ một tiếng nói: - Chỉ bằng vào chuyện ngươi vũ nhục tôn nghiêm trưởng lão, làm tổn hại thanh danh Đệ tử Thánh Địa, ta cũng không xử phạt ngươi nặng, muốn ngươi tự đoạn một tay mà thôi. - Bạo Cương trưởng lão, ngươi xác định đã tỉnh ngủ rồi hả? Nghệ Phong mỉm cười mà hỏi. - Cái gì? - Ha ha, ta nói Bạo Cương trưởng lão đã đạt tới cảnh giới mộng tưởng hão huyền, chỉ cần trợn tròn mắt cũng có thể làm được. Nghệ Phong cười nói. - Hi hi... Thi Đại Nhi không thể nhịn được nữa, nàng bật cười khanh khách. Thế nhưng lập tức liền phát hiện không khí không thích hợp liền che miệng lại, chỉ là đôi mắt long lanh dễ thương không lấn át được sự vui vẻ. - Nghệ Phong, ngươi nói cái gì? Bạo Cương cả giận nói. - Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi chưa tỉnh ngủ, sao lại nói ra những lời không có đầu óc như thế? Nghệ Phong như trước thản nhiên nói. - Nghệ Phong, ngươi đừng quên, lão tử là Trưởng lão Thánh Địa. Bạo Cương cả giận nói. - Trưởng cái đầu ngươi... Ngữ khí của Nghệ Phong từ lạnh nhạt đột nhiên biến đổi, hắn nổi giận mắng, chén trà trong tay hung hăng nện tới. - Phụt... Đại trưởng lão và mấy người Thi Đại Nhi không nhịn được phun cả nước trà trong miệng ra, vẻ mặt đỏ lên. Hiển nhiên cố nén ý cười trông khổ sở vô cùng. - Tiểu tử này quá trâu bò rồi. Đây chính là trưởng lão ah. Hắn cứ như vậy mắng chửi cả bề trên sao?