Mesatra công chúa tử thần
Chương 14 : tinh linh hoa cỏ
Mưa rấm rứt. muôn tán lá rì rào, và muôn khóm hoa lao xao. á thần nethesh vẫn đang rong ruổi trong khu rừng đại ngàn neamiti ở trung zanassa, anh chẳng hề đếm bao ngày đã qua. ngày anh đi, đêm anh nghỉ. sáng dậy anh luyện kiếm rồi lại lên đường. mưa cứ rơi rấm rứt suốt đêm suốt ngày. acepeacesh là một đích đến xa vời vợi.
Rồi một ngày nữa lại qua, mưa cuối cùng cũng tạnh. nhưng bầu trời đỏ rực như máu. như thể chiến tranh đang râm ran đâu đó trên thế giới này, và chết chóc tang thương đang ánh lên mây trời.
Hoàng hôn qua, rồi đêm xuống. rồi bình minh lên, rồi ngày sang. rồi lại hoàng hôn, lại đêm. mọi việc cứ tuần tự lặp lại. và nethesh vẫn cứ đi. rừng cây vẫn trải rộng xung quanh, và không có dấu hiệu kết thúc.
Bữa tối nay nethesh ăn thịt nhím nướng, anh nướng cho thật vàng rồi cứ thế ngồi gặm. từng miếng thịt nóng hổi thơm lừng, giòn và ngọt.
“món này cũng không tệ nhỉ?” anh nói. “ngon hơn thịt thỏ, ngang ngửa thịt lợn rừng. à, nhưng ngon nhất phải là thịt nai. phải không? ha ha.”
Chẳng có ai đáp lời anh. cảnh vật khắp bốn bề đều tối đen, những bóng cây tĩnh lặng âm u. chỉ có đống lửa trước mặt anh đang nhảy nhót bập bùng và kêu lách tách.
Nethesh ăn hết con nhím rồi tráng miệng bằng mấy quả táo rừng, anh đáp một quả vào thân cây gần đó, và tưởng tượng cảnh ifasia đáp trả quả táo ấy vào đầu anh. anh mỉm cười. rồi anh cầm lên chiếc nhẫn mặt hoa hồng mà nàng đã tặng anh và lặng lẽ ngắm nhìn nó. chiếc nhẫn lành lạnh, và phát sáng dịu dàng.
Sau bữa ăn, nethesh leo lên một cây cổ thụ rất cao, anh nằm chênh vênh trên một cành cây lớn và ngắm trăng. trăng đêm nay lại tròn rồi, trắng muốt và rạng rỡ, sao bạc điểm xuyết xung quanh và mây mỏng như khói thy thoảng bay qua. hàng đêm nethesh vẫn thường hát lên bài ca của những lữ khách cô độc, và đêm nay anh lại hát.
“… gió sương phơ phất tầng không
Hoa bay lãng đãng trên sông nhạt nhòa
Hương đêm, tâm thức chan hòa
Muôn trùng cách trở, đông qua xuân về
Xuân về trăng vẫn sầu thê
Hằng đêm thương nhớ tóc thề chốn xưa
Liễu xanh hờ hững đung đưa
Đêm tàn trăng tắt vẫn chưa hết sầu…”
Chợt, có một giọng nói trong trẻo và nhỏ nhẹ vang lên bên tai anh:
“này, anh đang buồn sao?”
Giọng nói khiến nethesh giật mình, anh lăn khỏi cành cây và rơi thẳng xuống mặt đất. người bình thường chắc sẽ mất mạng vì cú ngã ấy, nhưng với một á thần như nethesh thì chỉ hơi ê ẩm chút thôi. anh ngồi dậy, ngước nhìn lên và buột miệng hỏi:
“ai vừa nói vậy nhỉ?”
Giọng nói liền trả lời:
“là em. xin chào, em ở đây.”
Anh quay nhìn ra xung quanh, và rồi anh thấy có một đốm sáng xanh đang lơ lửng ngay bên mình, trong đốm sáng ấy là một cô bé tí hon.
Cô bé ấy có kích thước chỉ nhỏ bằng khoảng một phần mười người thường, chính xác là cô bé chỉ cao có 16 cm. trông gương mặt cô bé rất xinh xắn, đôi mắt màu xám mây và mái tóc rất dài màu xanh bạc hà. trên mình cô bé là chiếc váy ngắn màu xanh lục như may bằng lá cỏ, và sau lưng cô bé là đôi cánh giống cánh chim nhưng trong suốt gần như vô hình.
“cái gì thế này?” nethesh lẩm nhẩm.
“không phải cái gì mà là một tinh linh đấy ạ!” cô bé nhíu mày nói. “em là một tinh linh đấy nhé!”
“thế cơ à.” nethesh mỉm cười nhìn cô bé bay lơ lửng trước mắt mình. “còn anh là một á thần đây.”
“á thần?” cô bé mở tròn mắt nhìn nethesh. “a đúng rồi, trông anh quả thực giống một á thần dù em chưa từng thấy á thần bao giờ. khi nãy em đang bay qua gần đây thì nghe tiếng anh hát nên tới xem, nhưng em có cảm giác bài hát của anh rất buồn. tinh linh bọn em chỉ hát những bài vui vẻ thôi.”
“em đang bay đi đâu vậy?” nethesh hỏi.
“tới acepeacesh ạ.” cô bé đáp. “thành phố thiêng ở châu lục bên kia đại dương.”
“cả em mà cũng muốn tới acepeacesh cơ à.” nethesh chớp mắt.
“vâng, em muốn được gia nhập quân đoàn giải phóng chiến đấu vì chính nghĩa.” giọng cô bé đầy khí thế.
“em thì chiến đấu thế nào?” nethesh cười.
“em cũng có kiếm đấy nhé.” cô bé rút ra một thanh kiếm bé xíu trông như mảnh thủy tinh.
“kiếm của em chỉ chém được mấy con muỗi thôi.” nethesh nhận xét.
“em cũng biết phép thuật đấy ạ.” cô bé đưa tay ra, và bàn tay cô bé đang tỏa ra một quầng sáng xanh đậm.
“phép thuật của em để gãi ngứa cho lũ chuồn chuồn.” nethesh nói.
Cô bé òa khóc. những giọt nước mắt của cô bé văng tứ tung như những hạt mưa li ti.
“thôi được rồi,” nethesh thở dài. “anh xin lỗi, anh nghĩ rồi em sẽ tìm ra cách chiến đấu hữu hiệu của riêng mình mà. hoặc là em có thể tham gia vào nhiệm vụ cứu thương hay liên lạc.”
“thật chứ?” cô bé tươi lên ngay. “mà anh đang đi đâu mà lại lang thang trong rừng thế?” vừa đưa tay lau nước mắt cô bé vừa hỏi.
“anh cũng đang tới acepeacesh.” nethesh đáp, đôi mắt anh sáng lên sắc bạc.
“vậy chúng ta cùng đi chung nhé?” cô bé reo lên.
Và như thế, chàng á thần đã có một người bạn đồng hành mới.
Đêm hôm đó, nethesh nói chuyện với cô bé tinh linh tới tận khuya. cô bé kể cho anh về vương quốc tinh linh quapini tươi đẹp của mình, nơi cô bé đã cất cánh bay đi. rồi cô bé hát cho anh nghe những bài hát tinh linh vui tươi, giọng cô bé trong vắt như thể tiếng bạc ngân. hát xong cô bé lại hỏi chuyện anh, hỏi về nơi mà anh sinh ra và anh là con của thần gì.
“chờ đã.” nethesh bỗng tóm lấy cô bé bằng tay trái, rồi anh đưa ngón trỏ của bàn tay phải chạm chạm vào đầu và tóc cô bé.
“gì vậy, anh đang làm gì thế?” cô bé không hiểu.
“anh chỉ muốn biết chắc rằng em không phải ảo ảnh.” nethesh nói. “bởi anh nghĩ có lẽ mình cô đơn quá nên đã tưởng tượng ra em.”
Cô bé liền cúi xuống và cắn vào tay anh. trời, không ngờ răng cô bé sắc đến thế, anh cảm thấy đau nhói như vừa bị ong chích và vội thả cô bé ra ngay.
“giờ anh đã tin em là thật chưa?” cô bé chống hai tay vào hông vẻ bực bội.
“rồi, anh tin rồi.” anh gật đầu đáp, mà nước mắt vẫn ứa ra vì đau. “nhưng răng của tinh linh có độc không nhỉ?”
“hứ, anh coi em là côn trùng à!” cô bé quay ngoắt đi giận dỗi.
“đâu có.” anh bật cười.
“ah, nói chuyện một hồi mà chúng ta vẫn chưa biết tên nhau nhỉ?” cô bé chợt nhớ ra, rồi cô bé tự giới thiệu: “tên em là emibeniafatilliarena…”
“tên dài quá anh không nhớ được đâu.” nethesh cắt lời.
“ehhh, chỉ còn một đoạn nữa thôi mà.” cô bé xịu mặt xuống. “anh cố gắng nghe nốt đi.”
“không.” nethesh thẳng thừng từ chối. “anh sẽ gọi em là emibenia, chỉ vậy thôi.”
“vậy cũng được…” cô bé vẫn tiu nghỉu. “thế còn tên anh là gì?”
“nethessarion.” anh đáp. “em có thể gọi anh là nethesh.”
“nethesh, vâng, nethesh.” cô bé lại bay lượn tíu tít xung quanh anh. “mà nethesh này, anh có muốn biết tên đầy đủ của em không? emibeniafatilliarenasagranigar…”
“thôi đi, em đang đọc kinh đấy à?”
“hếếế, kinh gì chứ…”
Và khi bình minh lên, họ cùng nhau lên đường, xuyên qua rừng thẳm oai linh, băng qua suối rồi đầm lầy, lội qua ghềnh rồi vượt qua thác. emibenia luôn ríu rít như một chú chim xanh bên cạnh nethesh, cô bé thường đậu trên đầu hoặc ngồi trên vai anh, có khi cô bé lại đu đưa trên làn tóc xám của anh, hoặc là bay lăng xăng nhìn ngắm những loài hoa hay cây cỏ lạ.
Emibenia cũng rất thích các sinh vật huyền bí nên nethesh lại có dịp trổ tài kể chuyện, mỗi buổi chiều tối khi dừng lại nghỉ ngơi anh lại kể cho cô bé nghe về đủ các loại huyền thú đông tây kim cổ, còn cô bé thì kể cho anh về đủ các loài hoa cỏ. trong các bữa ăn cô bé không ăn thịt mà chỉ ăn trái cây thôi, trông bé xíu mỏng manh như vậy mà cô bé có thể ăn hết cả một quả lê rừng to hơn người mình cơ đấy. ngày ngày họ cứ rong ruổi bên nhau giữa chốn đại ngàn xanh tươi như thế. đêm đêm nethesh lại trèo lên các cành cây cao để ngủ, và cô bé lại nằm ngủ trên ngực anh.
Và họ ra khỏi khu rừng vào một ngày xanh ngát. khu rừng neamiti tưởng như vô tận cuối cùng đã được vượt qua. giờ họ đang bước vào một vùng trống trải toàn đá dăm, nơi này chỉ có xương rồng và những bụi cỏ xám mọc rải rác, phía trên cao mặt trời tỏa nắng chan hòa ấm áp. đi khoảng nửa ngày thì họ dừng lại trước một dòng sông lớn ầm ì chảy ngang qua. phía bên kia bờ sông là những ngọn núi nhô lên xanh thẫm.
“chúng ta qua sông bằng cách nào đây ạ?” emibenia hỏi.
“cứ để anh.” nethesh rút thanh kiếm băng ra và nhúng mũi kiếm xuống dòng nước, tức thì một con đường băng đá màu lam nhạt đã được tạo ra, kéo dài thẳng tắp bắc qua sông.
“a tuyệt quá!” emibenia đáp xuống và dẫu có cánh cô bé vẫn thích chạy chân trần trên mặt băng hơn. nethesh mỉm cười và bước theo sau cô bé.
Sang được bờ kia sông, họ đi theo con đường mòn uốn lượn quanh co giữa những sườn núi cao thấp nhấp nhô, nhìn lên đỉnh trắng phơ mây bay sương phủ. vùng này phong cảnh đẹp như những bức họa. bầu không khí thì thơm phiêu phất hương hoa dại. họ đi mãi, emibenia bay lượn mệt thì lại đậu xuống vai nethesh và véo von hát.
Rồi đến chiều họ đã đặt chân tới một vùng thảo nguyên bao la, với một sắc xanh tươi thắm trải dài khắp chân trời. đó chính là đại thảo nguyên pellehalla.
Emibenia dĩ nhiên là thích thảo nguyên lắm, bởi cô bé vốn là một tinh linh của hoa cỏ, mà thảo nguyên thì bạt ngàn cỏ hoa.
Họ đi cho đến khi hoàng hôn nhuộm tím bầu trời, mặt trời tím sẫm trôi dần xuống phía tây. lúc ấy, họ thấy ở xa xa phía trước đang hiện ra những vật thể lạ lùng.
Khi tới gần, họ nhận ra đó là những khối đá có dạng hình tròn rỗng với đường viền dày, trông hệt như những chiếc nhẫn chiếc vòng khổng lồ sừng sững dựng đứng lên trên nền cỏ.
Có rất nhiều những chiếc vòng đá như thế, nhiều đến nỗi không đếm hết. chúng có nhiều kích cỡ: những chiếc nhỏ thì cao khoảng vài mét, còn những chiếc lớn thì cao tới vài chục mét hoặc hơn nữa. và chúng được sắp xếp khá lộn xộn, không theo quy luật nhất định. chúng tạo thành một quần thể thật kỳ lạ mà cũng thật hùng vĩ, trải ra trên cả một vùng rộng lớn giữa thảo nguyên mênh mông.
Emibenia và cả nethesh cứ ngước lên trầm trồ khi họ tiến bước vào trong quần thể vòng đá ấy, họ thấy trên bề mặt của chúng đều được chạm khắc những hoa văn và ký tự xa lạ như của những nền văn minh đã từ rất rất lâu đời. và họ cũng thấy có khá nhiều những vòng đá bị nứt mẻ hoặc vỡ mất một phần.
“nơi này là gì vậy nhỉ?” emibenia hỏi, cô bé đang đứng trên vai nethesh.
“trông như một tàn tích cổ đại.” nethesh nói.
“hoang vắng và lạnh lẽo quá.” giọng emibenia dường như run run.
Họ vẫn đi tiếp, hoàng hôn và chạng vạng đều đã trôi qua, và giờ bóng tối đang buông xuống. và kìa, những ký tự khắc trên những vòng đá xung quanh họ đều đang sáng lên, chúng đang phát sáng.
Họ vẫn đi tiếp, và rồi có vẻ như họ đã vào được tới trung tâm của quần thể vòng đá, bởi ở đây có một vòng đá lớn nằm ngang trên nền cỏ chứ không dựng đứng, và những ký tự của nó thì phát ra ánh sáng màu đỏ chứ không phải màu trắng như những vòng đá khác.
Đúng lúc ấy, ở trên không trung, bỗng xuất hiện vô số quầng sáng màu lục biếc. và từ trong những quầng sáng ấy, những hình người đang lộ diện.
“oh,” nethesh mỉm cười. “nơi này không hề hoang vắng.”
Họ đang hiện ra. những tiên nữ đang hiện ra từ trong những quầng sáng xanh. họ đều rất trẻ trung, và đều có nhan sắc tuyệt trần. tóc họ dài và thẳng mượt, màu trắng hoặc vàng hoặc đen. y phục của họ là những chiếc váy ngắn nhiều lớp màu lá cây đậm hoặc nhạt, để lộ ra những đôi chân trần trắng muốt. và phía sau lưng họ là những đôi cánh bướm rất rộng như những cánh buồm, nhưng lại trong suốt và mỏng dính như màng nước.
Họ hiện ra trên khắp không trung, và váy áo họ tạo nên một sắc xanh rợp phấp phới giữa đêm tối. thế rồi họ cất tiếng, những âm thanh sắc đến gai người:
“hai kẻ lạ mặt kia, sao dám xâm nhập vào lãnh địa của bọn ta? đây là vùng đất cấm của các aralariur, kẻ nào bước vào đều phải chết. và sẽ là một cái chết man rợ nhất.”
Nethesh cười lớn:
“ha ha, phải, đêm nay sẽ là đêm của cái chết. nhưng cái chết là dành cho các ngươi, những ma nữ váy xanh kia, nếu các ngươi dám tấn công ta và cô bé này.”
Ánh mắt các tiên nữ đều rực sáng, như thể cơn thịnh nộ đang cháy bùng trong họ. nethesh tuốt cả hai thanh kiếm băng và lửa ra làm vang lên tiếng chói tai, đôi mắt anh cũng lấp lánh màu bạc. emibenia đứng nép vào cổ anh, và bàn tay nhỏ xíu của cô bé níu lấy một lọn tóc của anh:
“chúng ta… phải chiến đấu với họ thật sao?”
Bỗng dưng có tiếng đàn lyr vang lên. giữa bầu không khí căng thẳng chợt ngân lên những nốt nhạc trong trẻo.
Rồi một quầng sáng xanh rực rỡ hơn hết thảy đang lóe rạng, và thêm một tiên nữ nữa đang hiện hình với cây đàn lyr bạc trong tay. nàng là tiên nữ có đôi cánh bướm lớn nhất và cũng có dung nhan xinh đẹp nhất, váy nàng dài xanh thẫm và tóc nàng gợn sóng bạch kim. mắt nàng màu lục sáng và đầu nàng đội vương miện sứ trắng.
Nàng hiện ra giữa các tiên nữ khác và họ đều cúi đầu xuống cung kính trước nàng. nàng mỉm cười và cất tiếng thanh tao:
“các chị em của ta, sao lại đe dọa các vị khách như thế? truyền thống của chúng ta là hiếu khách, chúng ta đón tiếp các vị khách từ phương xa đến bằng âm nhạc và rượu quý chứ đâu phải bằng chết chóc?”
“thưa nữ chúa,” họ đáp. “cũng vì đã quá lâu rồi chúng ta mới có những vị khách ghé qua, nên chúng thần chỉ muốn chọc ghẹo họ một chút mà thôi.” nói rồi họ khúc khích cười, những tiếng cười trong trẻo như mưa bạc ngân reo giữa không trung. và cả nữ chúa của họ là nàng tiên cầm đàn lyr bạc cũng đang cười, giờ trông họ vui tươi và duyên dáng biết bao.
“hả, là đùa sao?” nethesh gác kiếm lên vai. emibenia thì thở phào.
Rồi nàng tiên nữ chúa nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nethesh, đôi cánh bướm trong suốt của nàng tan đi, hương thơm của nàng ngan ngát, và nàng nở nụ cười mới kiều diễm làm sao:
“chào mừng hai vị khách quý, đây là thành phố vòng đá eo oa. và bọn ta là những tinh linh thảo nguyên aralariur. xin thứ lỗi vì màn chào hỏi khiếm nhã vừa rồi.”
Thì ra họ cũng là những tinh linh, trước giờ nethesh vẫn nghĩ tinh linh là những sinh vật tí hon như cô bé emibenia, nhưng không ngờ cũng có những tinh linh có kích thước như con người. anh đáp:
“không sao cả, và tôi cũng xin lỗi vì đã rút kiếm hơi sớm.”
Nàng tinh linh chúa tiếp tục giới thiệu:
“ta là nữ chúa của các aralariur. tên ta là chiviolhamidetysharingtar…”
“khoan,” nethesh cắt lời. “tôi sẽ gọi cô là chiviol.”
Nàng tinh linh chúa che miệng cười:
“cứ theo ý ngươi vậy.”
Rồi nàng nói:
“giờ hai ngươi hãy nói tên cho ta biết.”
“tên tôi là nethessarion.” anh đáp. “hay đơn giản là nethesh, hoặc ngắn hơn nữa là neh.”
“neh thì ngắn quá.” nữ chúa tinh linh nói. “ta sẽ gọi ngươi là nethesh.”
Rồi nàng tập trung ánh nhìn vào emibenia đang ở trên vai nethesh và hỏi:
“cô bé tí xíu này cũng là một tinh linh phải không? ta cảm nhận được ngươi, ngươi cũng thuộc giống loài gần với bọn ta. nào nói đi, ngươi đến từ đâu và tên ngươi là gì?”
“dạ, thưa nữ chúa.” emibenia đáp. “con đến từ vương quốc tinh linh quapini, trong khu rừng rậm neamiti. tên con là emibeniafatilliarenasagranigarhaltirrata…”
“thôi đủ rồi đấy,” nethesh can thiệp. “em chỉ cần giới thiệu tên mình là emibenia là được rồi.”
“ếếế, sao anh cứ ngăn cản em đọc đủ tên ra thế?” cô bé bất mãn.
“tại sao tên của các tinh linh lại cứ phải dài lê thê như vậy hả?” anh trợn mắt nhìn cô bé.
“đối với tinh linh cái tên hết sức quan trọng.” nữ chúa tinh linh chiviol giải thích. “tên của mỗi tinh linh phải là duy nhất, mà trên đời lại có vô vàn vô vàn tinh linh, vì vậy chúng ta phải nghĩ ra những cái tên thật dài để tránh bị trùng lặp với tên người khác. và hơn thế nữa đó còn là sự sáng tạo, là nghệ thuật. ngươi hãy thử một lần cảm nhận vẻ đẹp huyền diệu của những cái tên dài như những dãy núi đồi xa tắp, và sâu thẳm như đáy đại dương vô tận. ngươi hãy thử lắng nghe những cái tên đầy tính nhạc, như những giai điệu, như những khúc ca du dương bay bổng cất lên thanh thoát ngọt ngào. những cái tên là niềm tự hào của các tinh linh.”
“dù vậy cũng đâu cần dài đến mức ấy chứ.” nethesh cảm thấy chóng mặt.
“theo ta biết tinh linh có tên dài nhất phải cần tới mười ngày mười đêm để đọc hết.”
“thật đáng sợ…”
Tất cả các aralariur đều đã đáp xuống nền cỏ, những nàng tinh linh thảo nguyên tươi thắm như hoa xuân, họ vẫn cười khúc khích và thì thầm với nhau điều gì đó.
Nữ chúa chiviol dang rộng hai cánh tay, giọng nàng đầy hân hoan:
“nào, giờ là thời điểm của tiệc tùng và ca hát.”
Và những ký tự phát sáng trên chiếc vòng đá khổng lồ nằm ngang đang đổi màu từ đỏ thành xanh lá. chiviol lại vẩy tay và muôn thứ đồ ăn thức uống thơm ngon bỗng chốc đã hiện ra ê hề trên khắp bề mặt vòng đá.
Và bữa tiệc của các tinh linh aralariur đã bắt đầu mà rất lâu về sau nethesh vẫn còn nhớ mãi. đêm ấy, trăng trên thảo nguyên pellehalla mang sắc hồng nhạt, và thành phố vòng đá cổ xưa eo oa rộn rã âm nhạc cùng tiếng cười.
Bữa tiệc mỗi lúc một thêm tưng bừng, và dẫu chỉ toàn các món ăn chay và bánh trái nhưng vẫn hết sức ngon miệng. nethesh cùng cả trăm nàng tinh linh ngồi quanh vòng đá khổng lồ nằm trên nền cỏ, ở chính giữa vòng bùng lên một đống lửa rất lớn cháy chẳng cần củi. và nhiều nàng tinh linh đang bay ra và biểu diễn những vũ điệu đẹp mê hồn quanh đống lửa ấy, nhiều nàng khác thì chơi đàn lyr, chơi sáo bạc hoặc cất lên những khúc ca thánh thót.
Thức uống chủ đạo của bữa tiệc là rượu tuyết thảo, thứ rượu trong vắt và thơm mùi cỏ trắng. nethesh ngồi ngay cạnh nữ chúa chiviol, anh và nàng cùng cụng hết ly này đến ly khác rồi cùng uống cạn. trong khi cô bé emibenia thì mê mẩn món bánh nướng nhân kem hoa quả đủ loại, cô bé đậu xuống đĩa bánh và gặm sạch bách những chiếc bánh to tướng cứ như thể bụng cô bé không có đáy vậy.
Càng lúc càng có thêm nhiều nàng tinh linh aralariur nữa bay đến tham dự bữa tiệc, từ các nơi khác của thành phố vòng đá eo oa, và họ mang đến thêm nhiều vũ điệu và nhiều khúc hát. nethesh chẳng thể đếm hết được những tinh linh muôn vàn tươi xinh trước mắt mình, và cũng chẳng thể đếm hết được những vòng đá với những ký tự hoa văn phát sáng vươn lên cao vợi dưới ánh trăng xa xa. quang cảnh nơi này sao mà huyền ảo như chất rượu tuyết thảo đang ngấm vào trong các mạch máu anh. anh vừa uống vừa ăn vừa trò chuyện với nữ chúa chiviol, kể cho nàng nghe về hành trình tới acepeacesh của mình.
“thì ra các ngươi đang đi tới đó.” chiviol nói, gương mặt nàng hơi hồng lên vì đã ngà ngà say, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng biếc như sao xanh. “bọn ta cũng đã nghe được những thông điệp phát đi từ acepeacesh, và bọn ta cũng rất muốn tới đó để góp sức chiến đấu. bởi bọn ta yêu chính nghĩa và căm ghét những kẻ gieo chiến tranh. tuy nhiên, bọn ta là những tinh linh cổ nên không thể rời ra khỏi thành phố của mình. và bọn ta cũng chỉ có thể hiện hình vào ban đêm, đêm đêm bọn ta mở vũ tiệc dưới trăng sáng, còn ban ngày ánh mặt trời sẽ khiến bọn ta tan biến.”
“thật đáng tiếc.” nethesh bày tỏ cảm thông, rồi anh hỏi chiviol về lịch sử của eo oa. và nàng kể lại cho anh, không những vậy nàng còn kể về cả lịch sử của pellehalla đại thảo nguyên, về những sự kiện có thật và cả những truyền thuyết được thêu dệt nên.
Nethesh vốn thích các truyền thuyết thế nên anh đặc biệt tập trung lắng nghe phần này, đến nỗi mọi tiếng nhạc và tiếng cười nói rộn rã của các aralariur xung quanh đều như tan biến hết, chỉ còn chất giọng rất êm của chiviol vang lên nhịp nhàng. và mái tóc bạch kim của nàng thy thoảng lại đung đưa và làn môi nàng thy thoảng lại cười, cử chỉ của nàng vừa trang nhã mà lại vừa cao sang.
Trong lúc nethesh và chiviol trò chuyện thì emibenia đang chuyển sang gặm các món mứt quả khô và thạch, cô bé cứ tất bật bay qua bay lại giữa các đĩa thức ăn, và có lần chắc vì bụng nặng quá mà cô bé đã rơi tõm vào cốc rượu của nethesh. và anh phải vớt cô bé ra rồi mới tiếp tục uống, còn cô bé thì hắt xì hơi mấy lần liên tiếp rồi lại lăn vào các món ăn.
Khi có vẻ đã no nê, emibenia bay lên và nằm ngủ trên đầu nethesh. rồi khi thức dậy cô bé lại bay xuống và gặm bánh quế hoặc trái cây. ăn chán thì cô bé quay ra ngắm những điệu múa của các aralariur và nghe những bài ca bản nhạc của họ, thy thoảng cô bé reo lên và cười tít mắt. lúc ấy thì nethesh và chiviol đã nói tới lịch sử của cả lục địa zanassa, họ trao đổi với nhau chuyện về những trận chiến bi hùng của những thời kỳ oanh liệt xa lắc khi xưa.
Vầng trăng hồng bạc đã trôi chênh chếch xuống một góc trời phương tây, trong khi các vì sao vẫn đua nhau tỏa sáng trên khắp vòm không. bầu trời trải qua hàng triệu năm vẫn đẹp lung linh như thủa ban sơ, dẫu lịch sử hành tinh đã trải qua muôn biến động.
…
* thông tin thêm: vương quốc tinh linh quapini của emibenia chỉ là một tiểu vương quốc, nằm trong đại vương quốc tinh linh naneshh. và các địa danh như rừng neamiti, thảo nguyên pellehalla hay thành phố eo oa cũng đều thuộc lãnh thổ của naneshh.
Đại vương quốc tinh linh naneshh được tính là một trong 48 vương quốc của zanassa, và còn có tên gọi khác là: các tiểu vương quốc và thành quốc tinh linh thống nhất. tại naneshh có một số lượng các tiểu vương quốc tinh linh rất lớn và chưa được thống kê đầy đủ, bởi nhiều tiểu vương quốc chỉ rất rất nhỏ và còn nằm ở những nơi khó ai đặt chân tới.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
36 chương
124 chương
40 chương
62 chương
230 chương