Vy ngồi ngắm nghía hình ảnh của những món ăn Hàn Quốc trên menu mà cô chưa từng ăn bao giờ. Những món ăn được trang trí rất đẹp mắt, nhìn thôi cũng đã thấy thích rồi. Cái bụng đang trống rỗng của cô lại 1 lần nữa biểu tình dữ dội. Cô xấu hổ ôm lấy cái bụng đáng ghét của mình. Sao mày cứ nhè lúc anh ta ở đây mà kêu thế? Không thể im đi được à? - Sao cứ ngồi ngắm hoài vậy? Không gọi món à? Cô im lặng, ngại ngùng nhìn hàng chục món trong menu, không món nào là cô không muốn ăn. Cô không biết phải chọn món nào bây giờ. - Tại... món nào cũng ngon nên... Huy bật cười, có thế thôi mà cũng phải đắn đo suy nghĩ, đúng là dở hơi. Có ai bắt cô phải chọn 1 2 món đâu mà phải làm khổ mình như thế. - Cô cứ chọn thoải mái đi! Nếu thích thì cứ gọi hết cũng được! Bị nói trúng tim đen, Vy đỏ mặt vùng dậy. - Anh bị điên à? Tôi đâu phải con heo? - Tùy cô đấy! Chọn đi! - Thế... anh ăn gì? - Cô ăn gì tôi ăn đấy! Đồ Hàn Quốc tôi ăn nhiều rồi nên cứ thoải mái mà chọn! Xì! Đúng là cái tên chỉ biết đốt tiền! Ăn chán ăn chê rồi nên mới vênh mặt được như thế! Còn mình thì chưa ăn bao giờ nên chật vật quá! Ôi biết chọn món nào bây giờ? - Sao lâu vậy? Tôi đã bảo thích thì gọi hết ra cũng được mà! Thôi! Phải chọn nhanh kẻo anh ta lại nghĩ xấu mình. Cứ chỉ bừa vài món là được! Dù sao lúc đói thì món gì vào bụng mình cũng được mà! Chọn món bây giờ thì có quan trọng gì chứ? Vy miễn cưỡng chỉ bừa 4 món ở trong thực đơn, cứ món nào trông đẹp mắt nhất thì cô chọn món đó. Đối với cô, những món ăn đẹp mắt thường là những món ăn ngon. - Rồi ok! Nửa tiếng sau, những món ăn mà Vy lựa chọn đã được bày biện ra trước mặt 2 người. Mùi thơm của thức ăn lại 1 lần nữa đánh thức cái bụng cồn cào đang ngủ say của cô. Vy hớn hở cầm đũa gắp 1 miếng Tokbokki, vừa chuẩn bị đưa lên miệng thì... - Con gái không nên ăn đồ cay đâu! Mọc mụn rồi bệnh về dạ dày, nôn mửa ghê lắm! Vy nhắm chặt mắt lại, rít 1 hơi dài. Cô buông đũa xuống, lườm thẳng vào anh chàng ngồi đối diện đang ăn nói linh tinh kia. - Anh im đi có được không? Không nói móc tôi thì anh không chịu được à? - Ai thèm nói móc cô? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà! Ôi điên với anh ta mất! Đã sai còn cãi cố! Sao trên đời này lại có loại người như anh ta nhỉ? - Thôi không nói với anh nữa! Ăn nhanh tôi còn phải về đưa báo cáo cho Kevin nữa! - Sao cứ tự bắt bẻ mình phải đưa trong ngày hôm nay thế? Ngày mai đưa cũng được cơ mà! Cái này cũng đâu có quan trọng gì? Chỉ là xem xét quá trình làm việc của nhân viên thôi! - Kệ tôi chứ! Tôi trót hẹn là đưa vào ngày hôm nay rồi! Mà nãy giờ anh cằn nhằn nhiều quá rồi đấy! - Tôi cằn nhằn bao giờ? Do cô cứ đòi về nên tôi mới thế chứ! - Không biết, không biết, không biết! Ăn đi! Nhiều chuyện. Vy cầm đũa, gắp thức ăn cho liên tiếp vào miệng rồi nhai 1 cách ngon lành. 1 phần là do đói nhưng 1 phần khác là do muốn tránh ánh mắt của anh. Cô sợ bị bại lộ... Huy thở dài nhìn cô. Anh cảm thấy bực bội vì cả chiều nay khi đi xem xét trên xưởng may thì cô chỉ có nhắc đến Kevin, ngoài ra không hề nhắc đến ai khác. Chả lẽ cô yêu quý anh ta đến vậy sao? Trong mắt cô ta, mình là người như thế nào chứ? Sao cô ta cứ nhắc đến hắn trước mặt mình là sao? ***