Trong căn phòng làm việc của tổng giám đốc Fashion King, Kevin dựa lưng vào ghế tựa, đôi mắt nhắm nghiền lại, trên bàn là 1 đống giấy tờ lộn xộn cùng nhiều bản hợp đồng của các công ti, tập đoàn khác. Anh thở dài nhìn đống giấy tờ đó, lắc đầu nguầy nguậy. Cạch… Cánh cửa kính trong suốt được mở ra, anh mỉm cười nhìn về phía trước, cơn mệt mỏi như đã tan biến trong tích tắc. - Đồ đáng ghét! Lần sau anh tự đi mà lấy, còn bắt bẻ tôi nữa! Tôi là ôsin không công của anh đấy à? - Cảm ơn em!- Anh mỉm cười đón lấy ly capuchino từ tay cô. - Còn cười được nữa! Tôi ghét anh! Vy hậm hực giẫm mạnh chân xuống đất. Cô tức lắm, đang làm việc thì bị anh gọi vào trong phòng. Cho dù gấp đến đâu thì cô vẫn phải miễn cưỡng đi vào. Hóa ra anh chỉ nhờ mang cà phê lên. Ai mà chả tức cơ chứ? - À này! Chiều nay 2h em đi cùng ban quản lý lên xưởng may của tập đoàn ta nhé! Vì anh có cuộc họp nên không đi được! - Cái gì cơ? Anh đùa tôi đấy à? Sao tôi lại phải đi? Trưởng phòng đâu? Chú Kiên đâu? - Nói nhiều quá! Bảo đi là đi! Không được cãi cấp trên! - Không được! Tôi còn phải viết báo cáo và photo các mẫu thiết kế, bận rồi! - Để cô Ngân làm cho! - Không là không! - Anh đuổi việc em đấy! - … Kevin cười thích thú, chỉ có dọa sa thải là cô mới sợ thôi. Chứ trời, đất thậm chí là cả anh cô cũng không sợ đâu. - Thế nào? Có đi không? - Đi thì đi! 2 giờ chứ gì? - Ừ! Mà này! Đúng 6 giờ tối phải mang báo cáo về cho anh! Anh sẽ chờ em ở đây! Trễ là phạt! Understand? - Biết rồi! Vy tức giận hét vào mặt anh, chạy nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa lại trước con mắt ngạc nhiên của những thành viên trong tổ. “Đồ đáng ghét! Sao anh ta cứ hành hạ mình thế nhở???” Kevin nhấp 1 ngụm capuchino, bật cười thành tiếng. Anh xoay người, chống tay xuống bàn, chân bắt chéo, mắt hướng ra bàn làm việc của Vy thông qua cánh cửa kính trong suốt được thiết kế theo kiểu đặc biệt. *** “1 rưỡi rồi mà sao chẳng thấy vậy? Quản lý kiểu gì thế không biết? Nửa tiếng nữa là phải qua đó rồi!” Cộp cộp… Tiếng bước chân chậm rãi của ai đó từ đằng sau. Đã muộn rồi mà vẫn còn đi từ từ được. Vy cảm thấy tức giận khi người khác giờ giấc cao su như thế. Đã hẹn là phải đúng thời gian, đừng có kiểu chỉ được cái nói mồm rồi lại thực hiện kiểu khác. Đi vì công việc chứ đâu phải đi để chơi? - Ô! Người mẫu Fashion King! Chưa kịp quay lại, Vy đã nhận ra giọng nói đó. Cô ngạc nhiên xen lẫn khó chịu. “Trời ơi! Hôm nay tôi chưa đủ xui sao?” - Ơ kìa! Sao thế? Bơ à?- Người đó vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô. Vy nhắm mắt lại, hít vào thở ra thật sâu để bình tâm. Cô xua tay để gạt đi những suy nghĩ không tốt về người đang đứng đằng sau mình. “Vì tập đoàn nên mình mới phải đi thôi! Không sao cả! Không sao cả!” Cô từ từ quay đầu lại, nở 1 nụ cười “tươi” hết sức. Người đó bật cười thành tiếng khi nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng khó coi của cô. - Anh cười cái gì? - Gặp tôi không cần phải như thế đâu! Thà cô cứ như bình thường thì tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy! - Tưởng gặp anh thì tôi sung sướng lắm chắc? Kiêu ngạo ít thôi!- Vy bĩu môi. Anh thở dài nhìn cô gái bướng bỉnh đứng trước mặt mình. Đúng là không cãi thì không thể chịu đựng được mà. Kể cả có bị đẩy vào bước đường cùng đi chăng nữa thì cô vẫn có thể cãi lý được bằng 1 cách ngang ngược nhất. Tuy vậy nhưng tính cách này của cô lại làm anh cảm thấy thích thú. Anh lấy chìa khóa xe từ trong túi quần, mở cửa rồi lên chiếc BMW đen quen thuộc của mình. Còn Vy thì vênh mặt chẳng thèm nhìn anh. Cô ghét cái tính kiêu ngạo, vô duyên đến khó tả của anh. Từng hành động của anh lọt vào mắt đều làm cô khó chịu. Đúng là… anh chẳng có cái gì để làm cô yêu quý cả. Cái hôm va chạm khi cô đang đi đến phòng làm việc của Kevin để đưa tài liệu thì anh đã khiến cho cô ghét lắm rồi. Làm người ta ngã rồi bay cả giấy tờ mà cũng chẳng thèm nhặt hoặc hỏi han 1 câu, chỉ biết đứng đấy nhìn rồi còn bắt xin lỗi nữa chứ! Thử hỏi trên cái đất nước Việt Nam này có ai thành đạt, trông có vẻ galang mà lại xấu tính, dáng vẻ bất cần đời như anh ta không? Bíp bíp… Anh từ từ hạ cửa kính xe, ngửa mặt lên nhìn Vy - Có lên xe không? Chẳng còn cách nào khác, cô đành ngậm ngùi lên xe của anh mặc dù cô đang rất tức giận vì đã gặp quá nhiều xui xẻo ngày hôm nay. - Này Gia Huy! - Gì? - Anh có học đầy đủ cấp 1, cấp 2, cấp 3 và đại học không? - Đương nhiên là có rồi! Cô hỏi gì lạ vậy? - Ngày xưa đi học họ không dạy anh cách ăn nói với người khác à? - Cô đang nói gì vậy? - Anh không thể mời người ta lên xe 1 cách lịch sự hơn được à? Anh có biết cách nói chuyện với con gái không vậy? - Ý cô là sao? Tôi làm gì đắc tội với con gái à? Vy đấm liên tục vào ngực để trấn an mình. Cô lại hít vào, thở ra thật mạnh để có thể bình tĩnh hơn. “Có đúng là hắn ta được đi học không vậy?” Huy cảm thấy lo lắng khi thấy cô cứ như kiểu bị tức ngực vậy, có lẽ cô đang bị bệnh gì đó. - Cô làm sao vậy? Bị bệnh về hô hấp à? “Cái gì? Hô hấp?” Vy trố mắt nhìn anh. Cái gì mà bệnh về hô hấp? Chẳng còn từ ngữ gì tốt đẹp hơn để nói về cô sao? Nhìn thấy cô là anh lại liên tưởng đến 1 đứa con gái ốm yếu đang bệnh tật sao? Đúng là chẳng thể yêu quý bất cứ điểm gì từ người con trai này cả, trừ khuôn mặt ra, còn lại vứt hết. Cảm thấy bí bách, Vy mở cửa sổ để thở dễ dàng hơn, không thể thở được trong cái ô tô ngột ngạt cùng với tên “ăn nói biến thái” này được. Thật là khó chịu quá mà! - Sao vậy? Trông cô không được khỏe! Hay cô bị bệnh về da? Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé? Ngứa ở những chỗ như thế là không tốt đâu! - Cái gì? Anh không thể im đi được à?- Cô gắt lên. Huy giật mình quay sang nhìn cô, anh có thể cảm nhận được sát khí đang vây xung quanh mình, và sát khí này bắt nguồn từ ai thì mọi người cũng biết rồi đấy. “Cái tên chết dẫm này! Sao hắn ta lại có thể nói như thế với mình chứ? Ôi trời ơi còn 15 phút nữa mới đến nơi. Chắc tôi tắt thở ngay tại đây mất! Ôi cái đầu của tôi! Mày ơi đừng nổ tung lúc này mà!” Vy ôm đầu lắc lia lịa. Cô nhắm chặt mắt lại, mím môi 1 cách đáng thương, trông có vẻ đau đớn lắm. - Sao nữa vậy? Lại bị bệnh về não à? Hay bị về thần kinh?- Anh lo lắng. - Trời ơi! Im lặng và lái xe điiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!! Cô hét lên như muốn cả đất nước nghe thấy cơn thịnh nộ đáng sợ của cô khi ở trong xe cùng với tên “ăn nói biến thái” bên cạnh mình. Khóe miệng của Huy khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài cầm vô lăng đập nhè nhẹ theo giai điệu bài “Dead And Gone” mà anh yêu thích nhất của Justin Timberlake. Anh cố tình hát to lên 1 chút để cô gái bên cạnh mình có thể nghe thấy. Đã ghét ai thì cho dù người đó có thở thì mình vẫn cảm thấy ghét cay ghét đắng. Vy cũng không phải ngoại lệ, cho dù anh hát không tồi nhưng cô vẫn nhăn nhó bịt tai lại, miệng cũng cố gắng hát thật to để át đi tiếng hát đáng ghét của anh.