Trang dừng lại để lấy sức. Cô đã chạy khá lâu rồi, chạy khắp trường mà chẳng tìm kiếm được cái gì.  Cô thở dài dựa lưng vào tường, ngẩng đầu lên.  “Rốt cuộc thì cậu ở đâu hả Huyền Anh?”  Trang chán nản đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt. Nhưng khi chuẩn bị bước vào thì 1 đoạn hội thoại của 2 cô gái học lớp 11 tình cờ lọt vào tai cô.  - Mày ơi! Tao kể cái này nhưng mày phải bí mật không được kể cho ai nhá!  - Ờ! Kể đi! Tao chơi với mày bao nhiêu năm rồi mà mày còn phải cảnh báo tao mấy cái đó nữa! Mày không tin tao à?  - Có! Có chứ!  - Kể đi kể đi!  - Mày còn nhớ hôm qua tao đi học muộn nên bị bắt ở lại trực nhật không?  - Có!  - Lúc tao đi giặt giẻ lau, tao đi qua vườn hoa sau sân trường thì tình cờ nhìn thấy 1 chị nhìn mặt đanh đanh cầm cả 1 cái gậy dài đập mạnh vào đầu của 1 chị khác từ đằng sau đấy!  - Cái gì? Thế á? Thế chị kia có làm sao không?  - Đương nhiên là có rồi! Chị ấy bị ngất ngay lúc đó luôn! Khổ thân chị đấy lắm ý! Vừa đánh phát là máu me đầy đầu!  - Thật á? Cái chị cầm gậy đánh trông như thế nào?  - Để tóc nửa ngắn nửa dài màu đỏ, nhìn hơi béo, thấp nữa!  - À! Da đen đen và xăm ở đằng sau gáy đúng không? Ở trên cánh tay cũng xăm hình con rồng nữa!  - Ơ! Sau gáy thì tao không biết nhưng trên cánh tay thì đúng có 1 hình xăm nhưng nhìn từ xa nên tao không thấy rõ! Sao mày biết hay vậy?  - Thì tao biết chị đấy mà! Học lớp 12E!  - Lớp 12E á?  - Ừ! Chị ấy đầu gấu lắm! Đụng vào chị ý là không xong đâu!  - Vậy thì khổ thân chị kia quá! Nhìn mặt hiền lành cực ý! Mà này! Tao nghĩ là do anh Duy lớp 12A nên chị Dung đó mới đánh chị kia!  - Anh… anh Duy á?  - Ừ! Từ trước đến nay đa số những người bị chị ý đánh đều dính líu đến anh Duy cả mà!  - Đánh ghen à?  - Đại loại vậy! Tao thích anh Duy lắm đó nhưng không bao giờ dám nói ra, nói là nhừ tử ngay!  - Thế á? Thế chắc tao cũng phải im lặng mất!  - Mày cũng thích anh Duy à?  - Ờ! Anh ý thì ai mà chả thích!  - Anh ý đẹp trai nhỉ?  - Hí hí! Quá đẹp trai ý chứ! Mới vào trường tao đã thích rồi, nói gì đến bây giờ!  - Mày giống tao quá! Đúng là bạn thân của tao có khác!  - Ha ha ha…  2 cô gái cứ mải mê nói chuyện, cười đùa mà không hề biết rằng có 1 người ở bên ngoài đã nghe thấy tất cả.  Trang tức giận đấm mạnh tay vào tường.  “Con nhỏ khốn kiếp! Hóa ra là mày! Tao nhất định sẽ cho mày 1 trận!”- Cô nghiến răng.  Trang tiếp tục chạy để tìm thêm manh mối. Cô không biết rằng còn 1 nơi khác mà cô chưa hề đụng đến.  “Kia chẳng phải là xe của Duy sao?”  Như bắt được vàng, cô chạy đến chỗ anh, tay đập đập vào cửa kính, thở dốc.  - Tôi đã biết ai là người bắt cóc Huyền Anh rồi!  Duy bước xuống xe, anh xiết chặt lấy vai cô, mắt hằn lên những tia đỏ.  - Huyền Anh bị bắt cóc? Ai? Nói mau!- Anh hét lên.  Trang khẽ nhăn mặt vì đau.  - Đó là… Trịnh Thùy Dung… lớp 12E!  “Trịnh Thùy Dung?”  - Ở đâu?  - Tôi không biết! Tôi đã tìm quanh trường rồi nhưng không thấy gì cả!  Duy buông cô ra rồi chạy ra vườn hoa sau sân trường. Đó là địa điểm đầu tiên mà anh nghĩ đến khi nhắc đến cái tên Trịnh Thùy Dung.  Trang đuổi theo sau anh.  - Tôi đã tìm ở đó rồi nhưng không có gì cả!  - …  - Ơ…  Trước mặt Trang là 1 căn nhà lớn cũ kĩ ẩn sâu tít bên trong góc tay trái của vườn hoa.  - Đây là…- Cô ngạc nhiên.  Học ở đây gần 3 năm trời mà cô chưa từng biết đến căn nhà cũ kĩ này vì nó luôn bị cây cối xung quanh bao kín. Hơn nữa nó lại ở sâu trong 1 góc tối tăm thế này, làm sao có thể tìm được chứ?  Két…  Trang chạy vào, trong này chẳng có gì ngoài mạng nhện bao phủ. Có lẽ căn nhà này đã quá lâu rồi không được ai sử dụng đến.  “Đây là đâu? Chẳng lẽ là nhà kho của trường?”  - D…u…y!  Trang chợt nhận ra tiếng gọi thều thào không rõ tiếng của 1 ai đó. Cô lần theo hướng của tiếng gọi.  1 cô gái toàn thân tím bầm, quần áo rách tả tơi, tóc tai bù xù, trên má bên trái có 1 vết sẹo dài bị khô máu lại.  Trang run rẩy đến gần cô gái đó, cô vén tóc của cô gái đó sang 1 bên.  - Huyền… Huyền… Anh!- Giọng Trang đứt quãng khi nhìn thấy cô bạn thân thiết mà cô yêu quý nhất đang ở trong hoàn cảnh như thế này.  - D…u…y!- Huyền Anh cố vươn tay về phía trước.  Duy chậm rãi tiến đến, mỗi bước đi của anh đều thể hiện 1 sự khó nhọc. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé dính đầy máu ấy.  Anh nhẹ nhàng nâng cô dậy, ôm chặt cô vào lòng.  Huyền Anh chỉ còn biết nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của anh, tay chân không còn cử động được nữa. Thậm chí khóc cô cũng không thể làm được, cô đã hết nước mắt rồi.  - Anh xin lỗi!  - …  Duy bế xốc Huyền Anh đưa ra ngoài. Cô khẽ mỉm cười hạnh phúc rồi ngất lịm đi.  Người mà cô mong chờ nhất… đã tới cứu cô rồi!  - Cậu chủ!- 1 người mặc đồ đen cúi đầu kính cẩn chào anh.  - Trả lại học bạ và bắt hết tất cả những học sinh liên quan đến chuyện này! Còn nữa, thu hồi công ty và nhà ở của gia đình họ Trịnh!  - Vâng thưa cậu chủ!  Duy đưa Huyền Anh vào trong chiếc BMW của mình. Anh xót xa nhìn cô.  “Xin lỗi vì đã để em phải khổ sở!”  Anh đưa cô sát gần mình và hôn lên môi cô thật lâu.  “Những ai… đụng tới em… đều phải chết!”  Anh lia ánh mắt sắc lạnh của mình hướng tới căn nhà kho cũ kĩ đó rồi khẽ nhếch mép.  Vy chạy vào trong bệnh viện với mái tóc bù xù không được chải, quần áo xộc xệch không được chỉnh sửa tử tế.  - Cho hỏi bệnh nhân Tạ Huyền Anh nằm ở phòng nào ạ?  - Xin chờ 1 chút!  - …  - À đây rồi! Cô Tạ Huyền Anh: phòng 20 tầng 2!  Không chần chừ thêm, cô tiếp tục chạy lên trên tầng 2 mà không hề cảm thấy mệt mỏi.  Cạch…  - Huyền Anh!  Vy nắm lấy bàn tay của Huyền Anh, nước mắt rơi lã chã.  - Chị xin lỗi! Là tại chị! Chị đã không quan tâm đến em!  - …  - Chị xin lỗi! Xin em hãy tỉnh lại đi Huyền Anh!  - …  - Em hãy trả lời chị đi mà!  - …  - Huyền Anh!  - …  Vy đau khổ nhìn Huyền Anh đang nằm bên cạnh, trên khắp người cô toàn là những vết băng bó.  Bên ngoài cửa, 1 chàng trai đã nhìn thấy tất cả. Đôi mắt màu cà phê tối sầm lại. Hình ảnh của cô trước mặt làm anh nhớ đến cô gái mà anh yêu cách đây 8 năm trước.  Càng nhìn, lòng căm hận của anh đối với những người gây nên chuyện này càng lớn lên gấp trăm, nghìn lần. Anh xiết chặt tay.  ***