- Này! Em có nghe thấy anh nói gì không đó?  - Anh… anh có đúng là… Duy Đạt không?  - Đúng! Chính là anh!  Trang mím môi nhìn anh.  - Sao em cứ nhìn anh thế? Mặt anh dính gì à?  - Anh… bao nhiêu… tuổi?  - 22!  - Anh… học lớp mấy rồi?  - Thôi đi! Em đang cố tình đánh trống lảng phải không?  - Đâu có… chỉ là…  - Nếu như em không đồng ý yêu anh thì anh sẽ không cho em về nhà nữa!  Đạt nhảy lên giường, vớ lấy 1 quyển Doremon để đọc.  - Này! Đừng tưởng là anh dọa được tôi nhé!- Trang vênh váo đi ra mở cửa.  Nhưng rất tiếc, cửa đã bị khóa. vặn mãi mà nó không chịu nhúc nhích.  - Không mở được đâu cưng à! Chìa khóa đây cơ mà!- Đạt huơ huơ chùm chìa khóa ra trước mặt cô.  - Yaaaaaa! Đưa đây!- Cô lao tới.  Bịch…  Trang vấp phải 1 quyển sách dày cộp và kết quả là ngã ngay lên người anh.  Đạt ôm chặt lấy cô.  - Anh làm gì thế? Buông tôi ra!- Trang vùng vẫy.  - Em ấm thế? Mùa đông mà ôm em thì sướng phải biết!  - Anh bị hâm à? Thả tôi ra!- Cô hét lên.  - Không thả!  - Thả ra!- Cô đấm liên tiếp vào ngực anh.  - Nào! Để yên cho anh ngủ! Em quậy ít thôi!  - Thả tôi ra!- Cô dùng hết sức mình đẩy anh ra.  Cô đã cố gắng lắm rồi nhưng anh chẳng nhúc nhích tý nào.  Trang bất lực nhìn Đạt, anh đang ngủ rất ngon lành, mặt anh và mặt cô chỉ cách nhau 1cm.  Chưa bao giờ… cô nhìn anh gần thế này vì cô chỉ dám đứng từ xa để ngắm anh thôi.  Chợt Trang nhìn thấy chiếc khuyên màu bạc ở dưới môi của anh. Cô đưa tay lên chạm vào chiếc khuyên đó.  - Em làm gì vậy?- Đạt khẽ mở mắt nhìn cô.  - Bấm thế này mà anh… không đau à?  - Không!  - Ăn cũng không đau?  - Không!  - Uống thì sao?  - Không!  - Hắt hơi?  - Em hỏi vớ vẩn quá! Anh cho em 1 trận bây giờ!  - Tôi không sợ anh đâu! Thả tôi raaaaaaaaaaaaaa!- Cô hét lên.  - Không thả! Tại ôm em ấm quá! Kể cả mùa hè ôm cũng thích!  - Anh… anh…  - Tốt nhất là nằm yên! Nói nữa là anh ôm đến đêm luôn đấy!  Trang sợ hãi nhìn Đạt, anh nói là làm đấy!  - Thôi được rồi! Tôi chấp nhận làm người yêu anh, được chưa?  Đạt bật dậy, sung sướng nhìn cô.  - Thật chứ?  Trang gật đầu miễn cưỡng.  - Âu yêêêêêêêêêê…- Đạt hét lên rồi ôm chặt lấy cô.  - Này! Tôi không thở được!  - Em nói thật chứ?  - Ừ!  - Rồi nhé! Vậy là từ nay em là của anh rồi!  - Ừ ừ rồi rồi!- Cô phẩy tay. _