Reng reng…  - Thôi tớ về trước đây! Bái bai nhé! Tớ phải đi ngay kẻo hết hàng!  - Ừ! Chào cậu nhé!  - Đi theo anh!- Duy cầm tay Huyền Anh.  - Không được! Tôi bận rồi!- Cô gạt tay anh ra.  - Em bận gì?- Duy nhíu mày.  - Có việc của tôi! Anh hỏi làm gì?  - …  - Mai nha! Giờ tôi không thể đi được ý chứ!  Duy không nói gì nữa, cầm cặp và lẳng lặng đi ra ngoài.  - Phù may quá! Đi rồi! Mà hôm nay hắn làm sao thế nhỉ? Đúng là dở hơi!- Huyền Anh bĩu môi.  Cô đi ra vườn hoa sau sân trường theo như mảnh giấy mà cô nhận được lúc mới vào lớp.  Nhưng khi cô đi ra ngoài đó thì không có 1 bóng người nào cả.  - Buồn cười thật! Hẹn mình ra đây rồi lại không đến!  Bốp…  Huyền Anh cảm thấy mọi thứ trước mặt mình mờ dần đi và chuyển thành màu đen, toàn thân bỗng nhẹ tênh. Cô ngã xuống đất và ngất lịm đi.  ***  “Nhanh nhanh nhanh kẻo hết mất hàng!”  Trang chạy nhanh hết mức có thể. Mục tiêu của cô bây giờ là đôi giày búp bê đó, nhất định phải có nó ngay lập tức.  “Kia rồi!”  Chỉ còn duy nhất 1 đôi với đúng kích cỡ của cô, còn lại toàn là size chật với rộng. Trang hớn hở và thầm cảm ơn trời đã giúp đỡ mình.  Nhưng khi cô vừa cầm lấy đôi giày yêu quý ấy thì có 1 bàn tay khác chạm vào và cũng có ý định mua nó.  - Xin lỗi! Tôi thấy trước! Nó là của tôi!  - Cô mơ à? Nó là của tôi! Tôi thấy trước!  - Tôi thấy trước! Trả đây!  - Không trả!- Người đó giật lấy 1 chiếc giày.  - Á! Đồ khốn kiếp! Trả đây!- Trang lao tới cắn mạnh vào tay chàng trai đang cầm chiếc giày kia.  - Ối! Đau quá!- Anh vội thả chiếc giày ra, ôm lấy cánh tay vừa bị cắn và xuýt xoa trông thật đáng thương.  - Cho chết! Dám tranh giành với tôi à? Hứ!- Trang vênh mặt.  - Cô.. cô dám à?  - Sao lại không? Nhất là loại người như anh!  - Đưa đây mau!  - Không!  - Tôi hỏi lại lần cuối: Có đưa không?  - Không!  - Được rồi!  Chàng trai rút điện thoại từ trong túi ra và gọi cho ai đó.  - Gọi giám đốc lên đây!  Trang ngơ ngác nhìn anh.  - Cô toi đời rồi!- Anh ta cười nhếch mép nhìn cô.  - Toi cái đầu anh! Đồ điên!- Cô bĩu môi.  - Giám đốc mà lên đây thì cô chỉ có nước chết thôi!  - Đồ biến thái! Tôi sợ giám đốc của anh chắc?  - A! Giám đốc kia rồi! Đến nhanh quá!  Trang nheo mắt nhìn người mà chàng trai này gọi là giám đốc. Trông người đó rất quen.  Mái tóc bạch kim đó, khuyên tai đầu lâu màu đen ở bên phải và khuyên màu bạc hình tròn ánh lên ở dưới môi.  Trang hoảng hốt lùi lại ra đằng sau. Cô thả đôi giày xuống đất rồi chạy đi.  - Ơ kìa! Cô chạy đi đâu? Đứng lại mau!  Tai Trang như ù đi, cô chẳng thể nghe thấy gì nữa. Cô chạy đến kệ giày gần đó và trốn, đầu hơi ngó ra để xem tình hình.  - Gọi tôi có chuyện gì?- Đạt lạnh lùng nhìn chàng trai đang đứng cạnh đôi giày.  - Giám… giám đốc… Ban nãy có cô gái cũng muốn mua đôi giày này!  - Vậy à? Thế nên cậu gọi tôi lên đây?  - Không thưa giám đốc! Cô gái đó ngang tàn quá! Cứ khăng khăng đòi đôi giày, đã vậy còn cắn vào tay của tôi nữa!- Chàng trai phụng phịu.  “Tên chết tiệt! Đồ mách lẻo! Ước gì mình có thể cắn nốt được tay kia!”- Trang tức giận nhìn chàng trai đáng thương đó.  - Vậy… cô gái đó đâu rồi?  - Cô ta… chạy rồi! Sau khi nhìn thấy giám đốc thì chạy như bay luôn! Có lẽ do sợ giám đốc đó!  - Vậy sao?- Đạt nhếch mép cười.  - Vâng thưa giám đốc! Hình như chạy hướng kia kìa!- Chàng trai chỉ vào nơi Trang đang trốn.  Đạt chậm rãi đi đến chỗ đó.  “Chết rồi! Đừng đến đây mà! Trời ạ!”- Trang chạy vội ra chỗ cầu thang để đi xuống tầng dưới.  Anh chỉ kịp nhìn hình bóng bé nhỏ mặc đồng phục của trường Royal khuất dần sau cầu thang thôi.  “Vậy là… chúng ta lại gặp nhau rồi!”- Anh mỉm cười.  - Giám đốc! Vậy đôi giày này… tính sao đây?- Chàng trai lắp bắp nhìn Đạt.  - Gói vào! Thanh toán!- Anh lạnh lùng bỏ đi.  - Vâng!  - Nhanh lên đấy! Tôi còn phải về nhà!  - Vâng!