- Sao cậu có vẻ buồn thế hả Huyền Anh?  - …  - Này!  - …  - Huyền Anh!  - Hả?- Huyền Anh ngơ ngác quay sang nhìn Trang.  - Cậu làm sao vậy?  - Sao là sao?  - Cậu cứ thẫn thờ như kiểu bị ma nhập ý!  - Ma nào nhập chứ?  - Cậu có bị mệt hay sốt không?  - Không!  - Thôi cậu vào nhà đi! Mình làm nốt cho! Cũng sắp xong rồi!  - Ừ! Cảm ơn nhé!- Huyền Anh gượng cười.  - Trông cậu có vẻ mệt đấy! Hay tối nay chúng mình đi mua sắm để thay đổi không khí tý đi!  - Đi mua ở đâu?  - Trung tâm Beauty Mall!  - Ừ! Cũng được!  - Cũng cái gì? Quá được ý chứ!  - Vậy ăn tối xong đi luôn nha!  - Đương nhiên!  ***  Tại Beauty Mall…  - Đi ra khu kia chơi không?  - Chỗ đó toàn giày dép thôi! Chán chết! Tớ thích xem áo hơn cơ!  - Nhưng tớ đang cần mua 1 đôi giày bệt!  - Tớ đang cần mua áo phông Oggy!  - Suốt ngày Oggy! Cậu không thấy chán hả Huyền Anh? Mà tớ thấy quần áo của cậu đa số toàn là áo phông hoạt hình thôi! Sao cậu ăn mặc trẻ con vậy?  - Kệ tớ! Sở thích của tớ mà!- Huyền Anh bĩu môi.  - Thế bây giờ tớ ra kia, cậu ở đây mà xem áo!  - Rồi ok! Tý tập trung ở NEW nhé!  - Ờ!  - Chán quá! Mang tiếng là trung tâm thương mại lớn mà toàn đôi xấu mù!- Trang than thở.  Bỗng cô dừng lại ở 1 gian hàng. Một đôi giày búp bê bằng da chấm bi trắng và có nơ nhỏ xinh xắn đơn điệu ở giữa với đủ các loại màu đã tình cờ lọt vào mắt Trang. Cô đến gần, cầm chiếc giày và ngắm nghía mãi không thấy chán.  - Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?  - Đôi này bao nhiêu hả chị?  - 1 triệu rưỡi thưa quý khách!  Trang há hốc mồm nhìn cô nhân viên bán hàng.  - 1… 1 triệu rưỡi???  - Vâng! Vì đây là da thật! Hàng này mới nhập sáng nay từ Nhật Bản nên giá thành luôn đắt hơn! Đây là nơi duy nhất bán loại sản phẩm này! Quý khách lên mạng hay tìm ở các trung tâm lớn khác đều không có đâu ạ!  Trang tiếc rẻ nhìn đôi giày búp bê.  Cô miễn cưỡng đặt đôi giày lại đúng vị trí ban đầu rồi đứng dậy.  - Thôi em không mua nữa!- Cô xua tay.  “Ôi tiếc quá! Đôi giày yêu quý! Mình muốn có nó!”- Trang quay đầu lại, nhìn đôi giày với vẻ tiếc nuối.  Cô chán nản đi đến NEW để chờ Huyền Anh.  - Này! Trang!- Huyền Anh lao nhanh về phía cô.  - Hả?- Trang ngơ ngác.  - Áo này đẹp không?  - Đây là Joey trong phim mèo Oggy mà!  - Ừ đúng rồi! Đẹp không? Tớ mặc hợp nhỉ?  - Ừ! Hợp lắm!- Trang cười gượng.  - Sao vậy? Trông cậu có vẻ không vui!  - Đâu có? Tớ vẫn bình thường mà!  - Thế cậu đã chọn được giày chưa?  - À! Ở đây toàn giày xấu chết! Thôi đi về đi!  - Chờ tớ ra thanh toán đã!  - Ừ! Nhanh lên đấy nhé!  ***  “Summer after high school when we first met  We make up in your Mustang to Radiohead  And on my 18th Birthday  We got matching tattoos.  Used to steal your parents’ liquor  And climb to the roof  Talk about our future  like we had a clue  Never plan that one day  I’d be losing you.  And in another life  I would be your girl  We keep all our promises  Be us against the world.  And in another life  I would make you stay  So I don’t have to say  You were the one that got away  The one that got away.”  - Woa! Chị Ngân hát hay quá!  - Cảm ơn em! Chị cũng bình thường thôi mà!  - Trời ơi! Ngân mà hát hay á? Như vịt đực ý!- Việt bĩu môi.  - Em thấy chị Ngân hát hay mà! Anh hát hay bằng chị ấy chưa mà đòi chê?  - Mỗi người 1 ý kiến mà! Anh thấy Ngân hát chán chết!  - Còn em thấy chị Ngân hét hay chứ không phải hát hay!- Chi bụm miệng cười.  - 2 anh chị này thật là… không biết cảm thụ âm nhạc gì cả!- Vy lườm nguýt Chi và Việt.  - Kệ 2 người đó đi Vy! Hứ!- Ngân vênh mặt.  - Ố ồ! Có người dỗi rồi kìa! Anh Việt làm gì đi chứ!- Chi huých tay Việt.  - Ơ sao lại là anh?- Việt ngơ ngác.  - Thì từ trước đến nay chỉ có anh là dỗ được chị ý thôi mà! Không anh thì ai vào đây nữa?  - Thôi đi! Tha cho tôi cô nương ơi!  - Nào nào nào mọi người! Ai lên hát đi chứ? Sao không ai dám lên ngoài Ngân và Nhật thế nhỉ?  - Tổ trưởng Hoàng à! Sao tổ trưởng không hát luôn đi còn bắt bọn tôi lên?- Chi than thở.  - Hôm nay tôi bị viêm họng, không hát được! Vậy nên ai hát hay thì lên đi!  - Kevin!  - Gì?  - Anh lên hát đi!- Vy lay lay tay anh.  - Sao lại là tôi?- Kevin ngơ ngác.  - Hôm nọ anh hát Mirrors hay mà! Anh lên đi!  - Hôm đấy chẳng qua là tôi nổi hứng lên thôi! Giờ tôi không rảnh!- Anh xua tay.  - Lên đi mà! Anh hát hay lắm lắm lắm lắm lắm…  - Không là không! Lắm cái gì mà lắm?  - Đi mà! Hát đi! Anh hát hay mà! Tôi thích giọng ca của anh lắm ý!- Vy nhìn Kevin với ánh mắt cún con.  - …  - Đi mà! Kevin đẹp trai!  Kevin ngạc nhiên nhìn Vy. Đây là lần đầu tiên anh được nghe cô khen nhiều đến mức đấy.  Không biết là khen thật lòng hay khen đểu đây?  Nghi lắm!  - Thôi được rồi! Nể đồ Mèo Xù nhà cô lắm đấy nhé!  - Hí hí!- Vy cười tít mắt.  - Ồ!!!- Mọi người cùng đồng thanh khi nhìn thấy Kevin bước lên và cầm lấy micro.  - Giám đốc hát ư?  - Lần đầu tiên tôi thấy giám đốc hát!  - Đúng! Lần đầu tiên trong lịch sử!  Tiếng xì xào, bàn tán bắt đầu vang lên. Vy ngạc nhiên nhìn tất cả mọi người xung quanh. Mọi người chưa từng nghe Kevin hát ư? Làm gì đến mức đấy nhỉ? _