- Từ hôm qua đến nay con sao vậy?  - Con lo quá mẹ ơi! Không biết Huyền Anh sao rồi? Cả tối qua con chạy đi tìm nhưng không thấy cậu ấy đâu!  - Có lẽ bạn ấy về nhà rồi! Có thể có việc bận mà con!  - Con cũng nghĩ thế! Vậy nên hôm qua con mới về nhà luôn! Nhưng con vẫn lo lắm!  - Lo gì con? Nếu có gì thì chị gái của Huyền Anh đã gọi điện hỏi con rồi mà! Không gọi nghĩa là Huyền Anh đang ở nhà rồi!  - … Có lẽ thế!  - Hôm nay là chủ nhật, mẹ muốn nấu 1 bữa thật ngon! Bây giờ con đi chợ với mẹ nha!  - Vâng!- Trang thở dài.  - Chà! Con cá này to thật đấy! Con xem này!  - Vâng! To thật đấy!- Trang gượng cười.  - Mua về rán nha!  - Thế nào cũng được ạ!  - Chị ơi! Bán cho em con cá này!  - Vâng!  - À Trang này! Con đi mua mỳ và nước sốt để về làm mỳ Ý đi! Mẹ rất thích món mỳ Ý con làm!  - Vâng!  Trang chậm rãi đến quầy bán mỳ ống và nước sốt.  - Trang!  Cô giật mình khi nhận ra giọng nói đó.  - Aaaaaaaaaa! Huyền Anhhhhhhhhhhhh!- Trang lao vội đến ôm chầm lấy Huyền Anh khiến cô không thở nổi.  - Ối ối… Cậu làm gì thế? Muốn tớ tắt thở à?- Huyền Anh nói không ra hơi.  - Cậu là đồ đáng ghét! Hôm qua cậu đi đâu hả? Cậu có biết tớ lo cho cậu đến mức nào không?- Trang hét lên.  - Tớ xin lỗi! Hôm qua tớ về sớm có việc! Tớ không có điện thoại nên không thể gọi cho cậu được!  - Thôi không sao! Cậu về là tốt rồi!- Trang cười tít mắt.  - Hôm nay tớ sang nhà cậu ăn cơm nha! Đang thèm món mỳ Ý của cậu đây!  - A! Tớ đang đi mua nguyên liệu đấy! Chờ tớ nhé! Hôm nay tớ sẽ làm nhiều món khác cho cậu lác mắt luôn! Mỳ Ý đã là cái gì?- Trang vỗ ngực.  - Thế á? Woa, Trang giỏi à nha!  - Hi hi!  - Ồ! Đây chẳng phải là cô bé hôm qua sao?  Trang và Huyền Anh quay đầu lại. Trang lập tức nhận ra ngay người đang đứng trước mặt mình. Cô ngạc nhiên xen lẫn ngại ngùng.  - Cháu… cháu chào bác ạ!- Trang lí nhí.  Còn Huyền Anh thì ngơ ngác chẳng hiểu gì.  - Trùng hợp nhỉ? Vậy là chúng ta lại gặp nhau rồi!  - Vâng!- Trang gượng cười.  Đó là bà Tuyết, cô của Đạt, người mà hôm qua đã đổ lỗi cho cô vì tội va vào người bà. Trang nhìn bà, hôm nay trông bà thật giản dị với khuôn mặt mộc, áo sơ mi trắng đơn giản và chiếc quần ống suông. Tuy giản dị nhưng bà vẫn toát lên vẻ quý phái, sự sang trọng của 1 người thành đạt.  - Nghe cô bé này nói cháu nấu ăn rất giỏi?- Bà Tuyết chỉ tay vào Huyền Anh.  - Không đến mức đó đâu ạ!- Cô xua tay.  - Đừng khiêm tốn như thế! Cháu ta rất thích ăn mỳ Ý, nó toàn bắt ta phải khổ sở làm cho nó như thế này đây!- Bà Tuyết thở dài.  - …  - Có vẻ cháu làm mỳ Ý rất ngon! Khi nào rảnh… cháu có thể sang nấu cho nó 1 bữa hộ ta được không?  - Dạ! Cháu cũng nấu bình thường thôi ạ! Và cũng tùy từng khẩu vị của mỗi người!  - Ồ! Yên tâm đi! Nó thích ăn lắm! Khẩu vị như thế nào nó cũng ăn được hết mà!  - …  - Ngày mai cháu hãy qua nhà ta nhé!  - Cháu…  - Không sao đâu! Thằng cháu ta nó ngoan lắm! Ta nghĩ cháu cũng biết nó đấy!  - …  Bà Tuyết lấy từ trong túi ra 1 tờ giấy, đưa cho Trang.  - Đây là địa chỉ nhà cháu ta! Mai cháu nhớ qua nhé! Ta sẽ chờ cháu! Cháu mà không sang thì ta và nó sẽ buồn lắm đấy!  - Dạ… vâng!  - Tốt lắm! Cảm ơn cháu! Ta đi đây!  - Vâng! Cháu… chào bác!  Bà Tuyết quay lưng bước đi, 2 tay cầm rất nhiều túi lỉnh kỉnh đựng đồ ăn. _