Edit: Dung Haru Cà Rem vừa hơi sợ chủ nhân nhỏ Bạch Tú, vừa thích con mèo nhỏ Khúc Kỳ, bây giờ hai người kết hợp lại thành một người, nó hết sức hoang mang. Hai cái đuôi phe phẩy một hồi, nó nhảy lên lưng ghế sô pha, đến gần rồi ngửi ngửi lỗ tai. Mùi đúng rồi, nhưng mà hơi bự một xíu… Cà Rem thử thăm dò liếm một cái. “Á!” Bạch Tú phản ứng mạnh mẽ sợ hãi kêu một tiếng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cả người thoáng cái chui vào lồng ngực Khương Hiền, ôm cả anh phẫn nộ trừng Cà Rem. Cà Rem cũng bị dọa, nhảy sang chỗ khác trên sô pha, một người một mèo cách xa lắc xa lơ nhìn nhau, Bạch Tú tức giận phồng mang trợn má, một lúc sau mới mắng: “Hồ ly tinh!!” Cà Rem chớp mắt mấy cái, dè dặt còn muốn chạy lại. Bạch Tú lại ngay tức khắc chôn mặt trong ngực Khương Hiền, hai tay ôm lấy đôi tai, thở phì phì nói: “Đi ra đi ra, đem nó đi ra đi!” Ánh mắt Khương Hiền dừng trên cái đuôi ngoe nguẩy của cậu, kiềm nén không đua tay bắt lấy, canh tay anh đỡ dưới đầu gối cậu, ôm cậu vào trong phòng. Anh thấp giọng hỏi: “Em vẫn ghét Cà Rem hả?” “Ghét muốn chết!” “Thật sự?” Một hồi sau, Bạch Tú mới mạnh miệng nói: “… Nếu như nó không liếm em, vậy… vậy có thể thương lượng một chút!” Khương Hiền rầu rĩ cười rộ lên, thả Bạch Tú trên giường, nâng cằm cậu hôn một cái. Vỗ về Bạch Tú rồi dặn dò Cà Rem, hiệp ước hòa bình được thỏa thuận. Một người một mèo và một nửa người nửa mèo sống chung một nhà, cuộc sống so với trước đây có chút thay đổi, nhưng có Khương Hiền ở giữa giải hòa, liền yên ổn mà chung sống. Bạch Tú tém lại tính ngạo kiều và hay ghen, Cà Rem học không được liếm cậu, cũng thử vượt qua nỗi sợ hãi vởi chủ nhân nhỏ. Bạch Tú phần lớn thời gian quấn lấy bên cạnh Khương Hiền, nhưng dù sao cũng có lúc có một mình, Cà Rem sẽ chui từ trong phòng ra nhảy lên sô pha, cẩn thận nằm úp sấp lại, cùng cậu xem TV. Cà Rem càng dựa sát lại, Bạch Tú liền dè dặt ngoẹo đuôi sang bên khác. Cuối cùng mèo bự dùng cặp mắt to lóng lánh nước nhìn chằm chằm cậu, đem móng vuốt đặt lên chân cậu, Bạch Tú cũng chỉ hừ một tiếng, tóm lấy cái đuôi bự của nó cảnh cáo: “Hồ ly tinh không cho phép liếm tao nữa!” Cà Rem thuận theo meo một tiếng, giống như một cục bông bự cuộn lại trên đùi cậu. Khương Hiền lặng lẽ khép cửa lại, an tâm rất nhiều. Làm cho cuộc sống Bạch Tú trôi qua yên bình được hai ngày, Khương Hiền bắt đầu giải quyết vấn đề khác —— ví dụ như lỗ tai với cái đuôi kia. Tuy nhìn rất đáng yêu, mấy lúc đùa giỡn cũng rất đáng yêu, nhưng lúc nào cũng thế này thì không được. Khương Hiền bản thân là một trạch nam, có phần hiểu được điều này. Một thời gian dài không ra khỏi cửa, nhưng không thể cả đời ở nhà mãi được —— dù sao cũng có lúc phải đi. Nhưng mà thời gian thành tinh của tiểu ngốc nghếch Bạch Tú này quá ngắn, sẽ không khống chế được hình dạng của mình, lại chưa từng gặp tình huống này, hỏi không biết gì. Khương Hiền không còn cách nào di di cái trán cậu, nói: “Vậy anh gọi cho ba ba em?” Bạch Tú phản ứng dữ dội, nhảy dựng lên hô: “Không được!” Khương Hiền: “Vì sao?” Ấp úng cả buổi trời, thấy cái vấn đề này cứ lung tung mãi chưa giải quyết được, cậu bực mình nói: “Ba ba nói em không thể để anh phát hiện là mèo được!” Cậu nói thêm, “Ba ba rất dữ, nếu như ba ba biết được, em sẽ bị ăn chửi!” “Chẳng qua là ăn chửi thôi mà?” Bạch Tú trừng mắt nhìn anh: “Bị chửi không đáng sợ sao?!”” Khương Hiền sờ sờ lỗ tai của cậu, ôn nhu vồ về, hùa theo nói “Đáng sợ đáng sợ”. Bạch Tú lẩm bẩm ngồi xuống, ghé vào trong lòng anh cọ cọ, còn rất ngây thơ mà than thở: “Ai cũng không cho mắng em.” Thời gian không còn sớm nữa, Khương Hiền nhẹ nhàng hôn cậu, nói phải đi siêu thị mua đồ. Bạch Tú vội nói muốn có cá hộp mới ra, anh cười cười đáp ứng, ra cửa, lấy điện thoại ra gọi cho ba ba Bạch Tú.