Edit: Dung Haru Bạch Tú như một con sâu vẫn quấn chăn uốn éo nhích lại, còn chưa ngủ đủ, ôm lấy anh muốn nhắm mắt lại. Khương Hiền không biết nên làm cái gì, một lúc sau, vô cùng thê thảm che mặt —— anh cương đến lợi hại rồi. Lúc này Bạch Tú đột nhiên mở to mắt, trừng anh, giờ tay lên mới phát hiện không còn là móng mèo nữa, lại cúi đầu, phát hiện trên người mình không mặc cái gì hết. Cậu giật mình mở to miệng, nhìn Khương Hiền nửa phút, lập tức hai lỗ tai đỏ cả lên, đỏ xuống cả cái cổ. “Anh anh anh, em… em…” Đầu lưỡi như bị cột lại, muốn lấy tay che mắt lại, định lui về sau, kết quả lại đụng phải thứ gì đó giữa hai chân Khương Hiền, cạn lời, “Chỗ này sao, sao lại…” Vẻ mặt lúc nào cũng ngạo kiều trở nên thẹn thùng vô thố, ngay cả hai cái tai xù lông đều dựng thẳng lên, ngoài ý muốn trông không giống như trước… Cũng làm cho anh rất có cảm giác. Khương Hiền thở dài, dịu dàng bắt lấy tay cậu, ôn nhu dỗ dành: “Bạch Tú, giúp anh giải quyết một chút đi.” Hai mươi phút sau, Bạch Tú một tay dính đầy bạch trọc, cả người ngây ngẩn. Khương Hiền bò dậy, cậu vẫn quấn trong chăn, mãi đến khi Khương Hiền lau sạch tay cho cậu, đánh răng rửa mặt xong quay lại, gọi cậu cậu cũng không trả lời. “Em vẫn muốn quấn chăn, hay dậy mặc quần áo đây?” Khương Hiền hỏi. Bạch Tú bỗng xoay người, trùm chăn kín đầu, rầu rĩ nói: “Đừng nhìn!” Khương Hiền: “Làm sao vậy?” Anh quỳ trên giường, cách tâm chăn chọt chọt lưng Bạch Tú, đối phương rụt người, tay anh lại lần xuống dưới, chọt tới chọt lui đứa nhỏ. Cuối cùng mò đến cái đuôi dài của cậu, nhéo nhéo, Bạch Tú cả kinh kêu lên: “Đừng có sờ!” “Vậy em ngoan ngoãn chui ra, trả lời anh.” Bạch Tú bướng bỉnh. Khương Hiền đem chăn kéo xuống khỏi đầu, nhìn thấy hai cái tai đáng yêu, thổi vào. Cái này cậu không nhịn được, thở phì phì quay đầu trừng người, viền mắt đã hơi đỏ: “Anh thật đáng ghét!” Khương Hiền nói: “Khó chịu cái gì?” “Không có khó chịu!” Bạch Tú ủy khuất nhìn anh, “Lúc làm người bộ dạng em rất đáng ghét, mặt mày tức giận trông rất xấu, lúc khóc cũng rất xấu. Em muốn biến về…” Khương Hiền chăm chăm nhìn cậu, Bạch Tú ló mặt nói ra những lời này, làm anh có chút buồn cười. Nhưng mà phải ráng nín, chỉ cúi người xuống, khiến Bạch Tú trở tay không kịp mà liếm liếm cái tai mẫn cảm của cậu: “Yên tâm, em hiện tại vừa tức giận vừa khóc, tuyết đối sẽ không xấu.” Bạch Tú bất ngờ không kịp phòng bị bị anh làm cho đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa theo bản năng muốn cào người, nhưng bởi vì mấy hôm trước chung quy học được cách khắc chế bản thân, lại thu tay, ở trên giường nhảy dựng lên, đoạt lấy quần áo chạy vào phòng tắm. Chân trần bước trên sàn nhà, cái đuôi khẩn trương dựng thẳng, Khương Hiền vụng trộm cười vài tiếng, cầm dép lê đặt trước cửa phòng tắm. “Dép lê anh để ở đây, em trước mang vào. Anh đi làm bữa sáng cho em, muốn ăn cái gì?” Một hồi lâu, Bạch Tú mang theo giọng điệu vừa xấu hổ vừa dỗi vọng ra: “Tùy anh!” Có thể biết Bạch Tú là một con mèo, nguyên nhân dẫn đến mấy hành động phá phách của cậu, hiện tại ngược lại có vẻ chơi đùa rất ổn. Khương Hiền tâm tình không tồi, đơn giản làm sandwich kẹp trứng ốp la sốt cà chua, lại hâm nóng sữa, sau khi làm xong, Bạch Tú mới chậm rì rì từ trong đi ra. Cậu không được tự nhiên, thi thoảng cứ sờ lỗ tai trên đầu, chốc chốc lại khó khăn kéo cái đuôi đang cuốn lại một cục trong quần. Cậu không dám nhìn Khương Hiền, hai người không ai nói chuyện, ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng. Ánh mặt trời buổi sáng rạng rỡ chiếu sáng, không khí cũng lạnh lạnh, mang đến cảm giác cực kỳ ôn hòa. Bạch Tú mới từ mèo trở lại thành người, làm gì cũng không quen, chân tay vụng về, ăn được một nửa mặt mũi lấm lem toàn sốt cà, lần thứ hai trở thành mèo hoa nhỏ thứ thiệt. Thế này có hơi mất mặt, cậu phát cáu muốn gạt phắt đồ đạc đi, Khương Hiền phát hiện kịp thời liền ngồi trở lại. Anh rút khăn giấy, nâng khuôn mặt Bạch Tú lên. Lực đạo tay anh rất nhẹ nhàng, tựa như vẫn đang vuốt ve con mèo nhỏ, vừa lau vừa nói: “Bạch Tú…” “… Ừm.” “Không phải khẩn trương.” Bạch Tú không nói câu nào, lông mi rũ xuống, chờ anh lau xong mới nhỏ giọng nói: “Em sợ.” Khương Hiền ít nhiều có thể đoán được Bạch Tú nghĩ cái gì —— trên thực tế anh cũng đã tưởng tượng qua. Anh quả thật không có thói quen sống với người, nhưng thật ra chuyện cũng không đến nỗi quá khó khăn, nếu đã đồng ý sẽ đối tốt với Bạch Tú, vậy anh cũng tuyệt đối không ở thời điểm Bạch Tú biến lại thành người mà nuốt lời. Anh vứt khăn giấy qua một bên, nhưng không buông tay ra, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bất an của Bạch Tú. Vài giây sau, anh thử cúi đầu hôn một cái vào má. Bạch Tú không có phản ứng lại, chỉ là lại vài giây sau, cái đuôi mạnh mẽ từ trong quần thò ra, rất không biết nên làm gì mà lắc lư trên không trung hai cái. Khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói “Anh làm làm làm cái gì”, muốn quay mặt sang chỗ khác, cái đuôi đang đong đưa bị Khương Hiền túm được. Cả người cậu lập tức mềm xèo, đuôi muốn rút về lại bị cào cào. Cậu cảm giác một cái cảm giác rất kỳ lạ bao vây lấy cậu, như một dòng điện vậy, lại như một liều thuốc mê, cậu ư ư rên rỉ, cuối cùng mang theo âm mũi nức nở, chân tay mềm nhũn, theo bản năng phát ra một tiếng: “Meo…” Khương Hiền thuận thế ôm lấy cậu, lúc này mới buông tay ra. Còn chưa kịp nói, một tiếng meo khác lại truyền đến, Cà Rem thờ đầu chen vào cửa phòng tò mò nhìn về phía chủ nhân và… Và chủ nhân nhỏ ngày trước hay bắt nạt nó! Cà Rem nhất thời lui ra! Đôi mắt Bạch Tú hồng hồng chôn đầu trong ngực Khương Hiền, có chút xấu hổ, chỉ có thể cảnh cáo anh: “Anh dám như vậy với em, em sẽ cào anh…”