Mèo Lầu Trên, Hoa Lầu Dưới
Chương 2
Sau khi Lâm Vi Vi thức dậy, theo thường lệ cô tưới nước cho hoa của mình, tuy rằng cô đã dọn dẹp mảnh vỡ và đất vụn của ngày hôm qua, nhưng trong khe hở trên mặt đất vẫn lưu lại một lớp bùn lắt nhắt. Cô quyết định nhắm mắt làm ngơ trong chốc lát mà thu dọn cho xong, để tránh đến lúc đó lại đau lòng vì chậu quỳ thiên trúc kia.
Cô búi tóc lại, mặc đồ thể thao cầm bàn chải quỳ trên mặt đất mà dùng sức chà khe hở. Bộ dáng này quả thực không khác gì trạch nữ mấy, tuy rằng cô tự xưng là người thời đại mới. Ngay lúc cô dùng dao khẩy khe hở thì vang lên tiếng gõ cửa lần thứ ba.
Ơ? Là ai? Hơn nữa chỉ gõ ba tiếng.
Lâm Vi Vi nghĩ nghĩ, cô ở thành phố S không thân thích không bạn bè cũng chẳng có gọi chuyển phát nhanh, là ai gõ cửa nhỉ? Cô lau tay, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Con mèo ở lầu trên kia đang ngồi chồm hổm tại cửa nhà cô mà gãi lỗ tai.
“Hôm nay không xuống từ cửa sổ à?” Lâm Vi Vi nói xong thì mở cửa ra, sau đó cô ngây ngẩn cả người. Đặt ở cửa nhà cô là một chậu quỳ thiên trúc. Là một chậu hoa vẽ một chú gà con màu xanh da trời rất đáng yêu, phía sau viết hai chữ cái tiếng Anh “WO”. Lâm Vi Vi gãi cục búi tóc của mình rồi ngồi xuống, “Lộ Tây à, đây là chủ nhân mày tặng phải không?”
Lộ Tây vẫn gãi lỗ tai của mình, không thèm để ý tới Lâm Vi Vi.
“Hỏi một con mèo, đầu óc mình là bã đậu sao?” Lâm Vi Vi lẩm bẩm mà bê lên chậu quỳ thiên trúc kia. Nhưng lúc này Lộ Tây có phản ứng, nó “meo” một tiếng. Dường như đồng ý với chủ đề đầu óc Lâm Vi Vi là bã đậu. Cô sửng sốt, nhìn Lộ Tây sau khi duỗi người thì duyên dáng đi vào nhà cô.
Khoan đã?! Nó đi vào làm gì?! Vi Vi có dự cảm không tốt, cô vừa quay đầu lại thì thấy Lộ Tây đã nhẹ nhàng nhảy lên giàn hoa của cô, sau đó thoát ra ngoài cửa sổ. Chỉ nghe thấy “xoảng” một tiếng.
“Bạc…bạc hà của tôi!” Chậu hoa lại vỡ lần nữa, mang theo móng vuốt bùn đất còn in dấu vết trên tường.
Lâm Vi Vi tức giận lấy ra di động, chụp lại tình trạng bi thảm rồi đăng lên weibo lên án một con mèo hư đáng giận, ba phút sau khi cô đăng lên thì nhận được nhắc nhở của hệ thống: một người sử dụng xa lạ thích weibo của bạn.
Lâm Vi Vi lập tức trả lời, như vậy mà còn thích?! Quả thực là điên rồi!
Nhưng mà ngày hôm sau, vẫn vào tám rưỡi sáng lại vang lên tiếng gõ cửa. Lại là ba cái.
Lâm Vi Vi từ mắt mèo trông thấy Lộ Tây ngồi chồm hổm ở cửa nhà, cô rút ra bài học lần trước nên chỉ mở một khe hở. Tại cửa nhà cô đặt một chậu bạc hạ tươi tốt. Chậu hoa vẫn là hình gà con màu xanh, lần này chữ tiếng Anh ở phía sau là “XI”. Lâm Vi Vi kinh ngạc, “Đây…đây lại là chủ nhân nhà mày tặng sao? Sao anh ta biết ngày hôm qua mày phá hỏng bạc hà?!” Cô nhìn Lộ Tây và chậu bạc hà với vẻ khó tin.
Lộ Tây thấy Lâm Vi Vi chậm chạp không bê chậu bạc hà lên, nó không kiên nhẫn mà ngáp một cái rồi vung móng về phía Lâm Vi Vi.
“Mày kêu tao nhận lấy?” Vi Vi giật mình. Càng làm cho cô giật mình hơn chính là Lộ Tây lại gật đầu… Cô sửng sốt vài giây, “Ầm” một cái đóng cửa lại. Cô tựa vào cửa lạnh run, chủ nhân của Lộ Tây làm sao biết cô bị vỡ chậu bạc hà? Vì sao Lộ Tây nghe hiểu tiếng người? Tất cả chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi! Lâm Vi Vi nhớ tới chàng trai khôi ngô kỳ quái ở lầu trên…
À không, chẳng lẽ anh chàng trên lầu là hoá thân của mèo yêu?! Mình đã nói rồi anh ta sao lại đẹp trai thế, mà còn có khả năng biết trước! Lâm Vi Vi run rẩy lấy di động trong túi ra rồi đăng weibo về chàng trai trên lầu có thể là mèo yêu hoá thân.
Hệ thống nhắc nhở: một người sử dụng xa lạ thích weibo của bạn.
Lâm Vi Vi: đã nói bạn điên rồi! Bạn còn thích nữa!
Sau khi gửi xong weibo Vi Vi lại nhìn ra ngoài từ mắt mèo, Lộ Tây đã mất tiêu, nhưng còn lại chậu bạc hà.
Là một người có chứng OCD* và thích hoa, để một chậu bạc hà trơ trọi ngoài cửa sẽ khiến cô nhịn không được mà đặt một chậu khác ra ngoài, một trái một phải cân đối. Nhưng làm vậy không phải lại tổn thất một chậu khác sao? Hơn nữa nói không chừng còn có thể bị Lộ Tây lật đổ. Lâm Vi Vi rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhận chậu bạc hà này.
(*) OCD: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Cô từ từ mở khe hở cửa ra, vươn tay cầm lấy chậu hoa chầm chậm kéo vào trong. Lúc này, Lộ Tây không biết trốn đâu đột nhiên xuất hiện, nó lén cào Vi Vi một cái. Lực công kích trăm phần trăm.
Lâm Vi Vi đờ người nhìn ba vết máu xuất hiện trên tay mình…
“Oa a a a! Đau quá à!”
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
84 chương
448 chương
813 chương
73 chương
109 chương
15 chương