Hồ Đại Vỹ trầm mặc hồi lâu, nhớ lại cuộc thoại với mẹ mình hồi sáng. _______ - Vậy tên đã bắt Tử Đan và... - Mẹ nghĩ vậy, vì lúc người đó lướt qua người mẹ, thì mẹ có nhìn thấy nốt ruồi ở trên xương quai xanh. Nếu mẹ không lầm thì chỉ có Vu Hải có. Hắn ôm đầu, nghiến răng: - Sao từ đầu mẹ lại giấu mọi thứ chứ? - Mẹ chỉ muốn tốt cho con và Lã Thanh. Khi hai con sinh ra, mẹ đã phải van xin Hiểu Chu, đem cái chết ra dọa nạt ông ấy mới đồng ý giữ lại hai đứa. Nhưng nhất quyết không cho đón Vu Hải về. Nói đến đây, bà Tâm chực bật khóc, sống mũi đã cay cay. _______ Hắn suy nghĩ hồi lâu, các nút thắt trong quá khứ cứ từng cái, từng cái một gỡ dần, mở khoá chiếc rương kí ức. Theo đó, các sự kiện dần ráp nối với nhau, tạo thành một lời lí giải hoàn hảo cho những gì đã xảy ra. - Lệnh cho toàn quân, nội trong 24 giờ, phải tìm cho bằng được Drac. - Đã rõ - Cẩn Nhi đáp lại qua điện thoại. 10 phút sau, toàn bộ Hắc Hồ lên dây cót, đổ ra mọi ngóc nghách thành phố và những khu vực ngoại thành. Thuộc hạ dưới trướng hắn đếm sơ khoảng hơn năm trăm người, toàn là những sát thủ, lính đánh thuê thiện chiến. Tất cả các băng nhóm liên minh cũng theo lệnh mà làm, dốc quân tìm kiếm Drac. Thế giới ngầm hôm đó dường như phơi bày ra ánh sáng, hàng trăm đội xe lớn nhỏ đổ ra đường, chỉ để tìm một nam nhân to gan đã đắc tội với trùm hắc đạo Hồ Đại Vỹ. Cẩn Nhi phóng mô tô dọc khu ngoại ô phía Nam Bắc Kinh cùng một đội do cô chỉ huy. Theo thông tin của Ngọc Doãn thì cách đây vài giờ Drac đã có một vụ giao dịch vũ khí ở đây, nếu may mắn thì gã sẽ chưa biến mất nhanh đến thế. Cô dừng lại trước một nhà kho cũ, cánh cửa cuốn bằng sắt đã rỉ sét mới chỉ đóng được hơn phân nửa, vừa một người chui. - Chờ tôi ở đây. Đám lính vâng dạ, nhanh chóng dạt sang hai bên cánh để sẵn sàng yểm trợ. Cẩn Nhi nép người chui qua cánh cửa, nhìn một lượt xung quanh. Trong đó tối om, khắp nơi phủ đầy bụi và mạng nhện. Cô tiến sâu vào, đặt tay lên chiếc bàn gỗ cách cửa khoảng năm bước chân. - Sạch bong... - Cô hếch mũi, vậy Ngọc Doãn đã đúng, chúng có trung gian ở đây. Bất ngờ, Cẩn Nhi khựng người, không thở, yên lặng như phát hiện ra điều gì đó. Cô rút trong áo khoác ra một con dao nhỏ, phóng ngược lên trần nhà phía sau. Bóng đen ở đó giật nảy người, nghiêng vội đầu sang một bên né mũi dao. Đó là một người đàn ông. Cậu ta biết mình bị lộ chỗ trốn, liền nhảy vụt lên thùng hàng, thân thủ thành thục tiếp đất một cách nhẹ nhàng, xong ba chân bốn cẳng chạy vụt đi. - Đừng hòng trốn! - Cô nghiến răng, bắt kịp chuyển động của cậu mà lao về phía cửa, trượt người xuống đất mà ra ngoài. Trước cửa nhà kho, đội của Cẩn Nhi đã chờ sẵn, vừa thấy một nam nhân lướt ngang thì hàng loạt nòng súng lập tức chĩa về phía ấy mà nã đạn. Người kia có vẻ như bị bắn trúng, cơ thể cao lớn hơi nghiêng về một bên, xong lại tập tễnh chạy tiếp, tốc chạy nhanh dần. Cẩn Nhi trèo lên xe, vít ga phóng thẳng đuổi theo. Khi thân ảnh cậu ta chỉ còn cách chừng 10m, cô hạ thấp trọng tâm xe, cua mạnh một vòng, mang theo một lực trời giáng mà quật ngã cậu xuống đất. - Agh... - Cậu ta nhăn nhó vì đau, cố rút phần chân từ đùi trở xuống bị kẹt dưới thân xe mô tô của Cẩn Nhi. Cô nắm cổ áo cậu, kéo lên: - Drac đâu? - Tôi không biết cô đang nói đến ai cả. Mày đẹp nhíu lại, cô giơ nắm đấm, không nương tay thụi thẳng vào mặt cậu ta. - Đau đấy, con đàn bà kia - Cậu nhổ ra máu, khinh khỉnh cười. - Đừng có trả treo với tao, tao không phải loại người kiên nhẫn đâu - Cô dí khẩu súng vào trán cậu. Mắt cậu hơi động, nét mặt dần lộ rõ sự căng thẳng. - Tao cho mày năm giây, không nói thì tao bắn cho não mày văng tung toé ra. - Có gan không mà lớn lối thế? - Thử biết liền - Cô mở chốt, mắt kiên định, hoàn toàn không có ý bỡn cợt - Đếm nhé? Một... Cậu nuốt nước bọt, giọng hơi run: - Tôi sẽ không bao giờ... phản bội thiếu gia... - Hai - Tôi... - Cậu nghiến răng, mồ hôi túa ròng ròng trên khuôn mặt. - Ba - Bốn - Hải Nam. Môi Cẩn Nhi cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp. - Gì cơ? - Thiếu gia... đang ở Hải Nam. - Cảm ơn nhiều. Tiếng súng đinh tai vang lên phá vỡ sự êm ả của một buổi chiều tà nơi ngoại ô vắng vẻ. Viên đạn đồng găm thẳng vào đầu nam nhân kia, mắt cậu ta trợn ngược, rồi trắng dã. Cẩn Nhi lấy khăn tay lau sạch vết máu của cậu dính lên mặt, rồi ném lại khẩu súng cho đám thuộc hạ. - Báo lại cho Đại Vỹ, rút quân quanh thành phố về bao vây Hải Nam. Thời hạn còn lại là năm tiếng, tôi sẽ mang thây của Drac về.