Sau khi theo dõi và điều trị, ngay khi sức khỏe có chuyển biến tốt, Hồ Đại Vỹ lập tức làm thủ tục xuất viện. Chính thức trở lại thương trường. - Các dự án chưa hoàn thành trước khi tôi nhập viện đâu? - Đã xử lí xong. - Còn những băng nhóm thừa nước đục thả câu? - Đã diệt sạch. - Vậy mẹ tôi? Bà ấy hiện tại ở đâu? - Sáng nay bác Tâm đã sai người chuyển tất cả đồ đạc tới dinh thự, hẳn người muốn ở đó luôn. Đại Vỹ nhíu mày, mệt mỏi thở dài. Hắn xoay ghế, vắt chân, vẻ trầm ngâm: - Giờ còn phải xử lí việc của ba mẹ Tử Đan, thật rắc rối... - Cần tôi làm luôn không? - Không! - Hắn đập bàn, đứng phắt dậy. - Tự tôi sẽ làm hài lòng ba mẹ vợ tương lai. Trương Ngọc Doãn bụm miệng, không kiềm được mà phì cười ngặt nghẽo: - Há há, ba mẹ vợ tương lai? Ối giời, trùm hắc bang Hồ Đại Vỹ trước kia đâu rồi, đau bụng quá đi mất! * Bốp * - Xin lỗi. - Anh gục đầu, tên tay nhanh hơn não này hở tí là bạo lực, đấm đau khiếp. - Chuẩn bị xe cho tôi. Còn nữa, tổ chức một bữa tiệc vào thứ Sáu tuần tới, mời tất cả quý tộc và những nhà tài trợ lớn, đích thân Hồ Chủ tịch này sẽ khẳng định lại vị thế của Hồ Thị. - Đã rõ. Hắn lấy áo khoác, ra khỏi phòng, trước khi đi để lại câu cuối: - Tìm hiểu về tên tóc vàng đêm hôm đó cho tôi. - Vâng. _______ Diệp Tử Đan đi qua đi lại trước cửa nhà, lo lắng ôm đầu. "Làm sao đây? Tối nay Đại Vỹ có hẹn dùng cơm ở nhà mình, nhưng nhỡ ảnh nói gì sai, mẹ ngăn cản mình đến với anh ấy thì sao??" "A, tương lại thật mù mịt!!" "Sao mãi chưa vác xác tới nữa??" - Cậu ta có định tới hay không hả? Bà Diệp nghiêm giọng, hai tay chống hông. Là một người mẹ, đương nhiên bà không muốn con gái mình yêu một tên xã hội đen. Đã vậy, thế giới của hai người lại rất khác biệt, một bên là nữ nhân tầm thường, tiền đồ không có, cũng không danh giá gì cho cam ; một bên là chủ tịch tập đoàn Hồ Thị, giàu có, tài giỏi, đàn bà xung quanh nhiều vô số, không gì có thể đảm bảo con gái bà ở bên hắn ta sẽ hạnh phúc. - Anh ấy sẽ tới! - Nó cương quyết, đôi mắt xanh ngọc thể hiện rõ sự tin tưởng đối với Hồ Đại Vỹ. - Mẹ không thấy thế. Con nghĩ một chủ tịch như cậu ta sẽ tới dùng bữa cơm đạm bạc ở một căn hộ thế này hay sao? - Kể cả có là đồ vỉa hè, Đại Vỹ cũng sẽ ăn. - Con bé cứng đầu này... - Bà giận run, hai nắm tay siết chặt. - Mình này, vào trong ngồi nghỉ đi, cũng còn nửa tiếng nửa mới tới giờ cơm mà. Ông Diệp đặt tay lên vai vợ mình, dịu dàng đỡ bà vào trong. Cùng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên sau lưng Tử Đan. Nó vội vã mở cửa, mừng rỡ: - Anh tới rồi! - Buổi tối tốt lành, mèo con. Đại Vỹ xuất hiện với bộ vest màu be chỉn chu, quần âu tôn lên vóc dáng cao lớn. Mái tóc đen vuốt ngược ra sau để lộ hoàn toàn gương mặt tuấn mĩ không tì vết. Hắn theo Tử Đan vào trong, gặp ông bà Diệp thì lịch sự chào hỏi, xong cùng ngồi vào bàn dùng cơm tối. - Vậy cậu Hồ này, công việc chính của cậu là gì? - Cháu làm bất động sản, chủ yếu là thu mua đất và bán cho các chủ thầu lớn. - Ra vậy, tôi được biết cậu là cấp trên của chồng tôi. Cậu có thấy kì cục không nếu ba vợ cậu lại là cấp dưới của cậu? - Mình hỏi gì kì vậy? - Ông Diệp nhăn mặt, khó hiểu nhìn vợ. Đại Vỹ ngạc nhiên, dừng đũa. - À, bác trai đang là trưởng phòng nhân sự trong Hồ Thị. Điều đó đương nhiên cháu cũng đã nghĩ qua, thực lực và học vấn của bác trai đương nhiên cháu nắm rõ, vị trí giám đốc sáng tạo nếu bác không chê thì hoàn toàn xứng đáng. - Chủ tịch Hồ, cái này... - Hoặc nếu là vấn đề cấp trên cấp dưới, cháu có thể sắp xếp cho bác trai một vị trí tốt ở một công ty khác, đãi ngộ không thua kém gì Hồ Thị. Bà Diệp lặng người, đen mặt. Tử Đan thì siết chặt tay hắn, nhỏ giọng: - Đủ rồi, Đại Vỹ. Anh đừng nói nữa. - Cậu có vẻ rất tự mãn vì quyền lực của mình nhỉ? Hắn ngẩng lên nhìn, bà Diệp đã đứng dậy khỏi bàn, vẻ mặt nghiêm nghị. - Chồng tôi kể cả không có sự giúp đỡ của cậu cũng có thể thăng quan tiến chức. Tôi nghĩ cậu không phù hợp với con gái tôi, mong cậu về cho. - Thưa bác gái, đó không phải ý của cháu... - Cậu về được rồi. Tử Đan gục đầu, thôi xong, điều nó lo sợ đã thành hiện thực. Nó kéo hắn ra cửa, mắt không dám nhìn hắn. - Anh về trước đi, em sẽ gọi cho anh sau. - Anh làm gì sai sao? - Không sai, nhưng mọi chuyện đang đi theo hướng khá tồi tệ. Hắn vuốt tóc nó, nâng cằm nó hôn nhẹ. - Mèo con, xin lỗi em. Không đáp ứng được kì vọng của em, lần sau chắc chắn tôi sẽ khắc phục. Tử Đan bật cười, ôm vội lấy hắn. - Đừng lo, sẽ ổn thôi. - Anh không lo, vì sớm muộn gì anh cũng sẽ rước em về. - Ai nói em đồng ý lấy kẻ đã bắt cóc mình chứ? - Thực ra, em không có quyền từ chối về làm dâu nhà Hồ. Vì tôi có thể bắt cóc em một lần, thì hoàn toàn có thể làm lại lần nữa để buộc em làm vợ tôi.