Mèo con cún con quần sịp con

Chương 6 : Chương 25-27

25. Cuồng công việc Cả hai chúng tôi nhìn chung là những kẻ cuồng công việc. Tôi lúc trước mỗi ngày làm việc mười sáu tiếng không biết chán, bây giờ thì lười hơn nhiều rồi chỉ nhận công việc tự do thôi, nhưng khi thích thì sẽ làm cho đến nơi đến chốn. Cậu thì một khi vào chế độ làm việc sẽ hầu như không để ý cái gì khác nữa, lại thích làm việc đến mức người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cậu phát rồ. Tôi thích bận rộn, thích nhìn người ta bận rộn. Có một lần cậu đi làm việc gặp vấn đề gì đó, sau khi giải quyết phần nào rảnh rỗi lại điện cho tôi ỉ ê tâm sự. Tôi nghe thấy vui, nhưng vẫn giả đò nói: “Thế à? Thấy các cậu làm việc cực nhọc vậy cũng tệ nhỉ?” (It’s bad to see you guys working so hard, isn’t it?) Cậu phân bua ngay: “Không không. Anh phải hiểu là tụi em không cực chút nào. Em còn cảm thấy thích nữa cơ! Bởi vì em thích công việc này, anh hiểu không?” Tôi cười ha ha: “Ừ, dĩ nhiên rồi.” Cậu nhìn, nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh thử em?” Tôi: “Cậu nghĩ sao?” Cậu: “Anh đang nhếch mép kìa! Anh thật sự đâu có thấy tệ chút nào khi em gặp rắc rối trong công việc phải không?” Tôi: “Ừ, dĩ nhiên. Rảnh như tôi mới là đang gặp rắc rối thật đây.” Cậu im lặng một hồi. Tôi tưởng là mạng đứng. Cậu: “Em lên rồi.” Tôi: “…”. Sau đó… không có sau đó. 26. Hư hỏng Cậu có một dã tâm. Sinh nhật cậu vào tháng Tư cũng là nửa năm chúng tôi kết giao. Cậu phải đi làm ở nước ngoài, trước khi đi đã kịp lén lút lấy thông tin trên giấy tờ đặt cho tôi vé máy bay hai chiều. Tôi luôn luôn phản đối chuyện này, cảm thấy nếu thậm chí vé máy bay cũng không tự mua thì thà đừng đi. Cậu nói: “Mình chưa gặp nhau cả tháng rồi, em muốn anh làm quà sinh nhật của em. I want to spoil you.” Hai chữ ‘to spoil’ như muốn tát vào mặt tôi mấy trăm cái. Tôi đành tăng ca, trong mấy ngày thức khuya dậy sớm làm hết công việc vừa nhận, sau đó gom nhẹ đồ đạc rồi đi. Đã quyết định từ trước nên cậu không cần phải ra đón, cậu biết tính tôi nên không mè nheo. Vật vã mãi mới bắt được xe đi đến tận khách sạn, trời tối muộn. Cậu thấy điện thoại của tôi thì chạy ra vẫy vẫy đuôi, trên người ngoài quần bơi thì chỉ có cái khăn tắm lớn. Khách sạn không nhỏ, có cả hồ bơi ngoài trời. Mà thật ra cái tiết trời dao động từ 15 đến 25 độ như thế thì chắc chỉ có mấy đứa Sibir như cậu mới bơi nổi. Chúng tôi không thường tắm cùng nhau, nhưng rốt cuộc cũng tắm cùng nhau. Không biết là cậu học ở đâu ra cái trò khiêu khích ngớ ngẩn, chà tới chà lui giữa hai đùi chứ không chịu vào, tôi đưa tay ra sau định nắm lấy thứ của cậu tự cho vào thì cậu giữ tay tôi lại. Tôi mỗi khi hành sự không quen nói chuyện cũng phải bực bội hối thúc, cảm giác được người phía sau cười tà. Làm xong cậu còn tử tế lấy hết thứ bên trong ra cho tôi, mặc kệ tôi phản ứng thế nào. Sau đó thêm một lần ở trên giường, tôi muốn đóng rèm ban công lại nhưng không được, uất ức để nó như vậy. Tôi thường không thích làm từ đằng trước, cảm thấy không biết nhìn vào đâu, tự mình di chuyển cũng khó, hôm đó bị cậu chỉnh đốn lại hết. May mắn lần này dùng bao đàng hoàng nên không cần phải màu mè tắm lại, dùng khăn lau qua là nằm tiếp được. Nhiều ngày thiếu ngủ, cả buổi đi đường mà thân tôi thì già cỗi, mơ mơ màng màng díp cả mắt lại hỏi: “Hôm nay cậu bị cái quái gì thế hả?”. Tôi nằm ngửa, cậu ở bên trái ôm tới ôm lui rờ lên rờ xuống nói: “Em nhớ anh mà. Khoan hãy ngủ, ăn chút gì trước đi.”. Tôi: “Tốt bụng như vậy thì ban nãy để tôi ăn trước rồi hẵng làm!”. Cậu cười hì hì đi lấy đồ ăn đưa đến tận miệng. Chỉ đơn giản là cháo đóng hộp, có mấy miếng đồ cay nhẹ đặc trưng được mua riêng làm ấm bụng. Ăn xong uống nước để chuốt miệng, tôi lại lười biếng nửa ngồi nửa nằm thiu thiu ngủ. Cậu vứt hộp cháo xong thì cũng nhào lại lên giường, kéo tôi nằm hẳn xuống sau đó rờ mó đám lông ở dưới. Tôi -_-“. Được một chút chưa kịp ngủ, cái thứ siêu lớn nào đó lại cọ cọ bên đùi. “Làm ơn cho tôi ngủ cái đi. Ngày mai bù cho cậu.” Cậu rúc vào bên cổ tôi: “Ừ ừ, em có bắt anh làm gì đâu? Anh nằm yên ở đây là được.” Sau đó cái miệng đã nhanh chóng xuống dưới quấy rối. Tôi bực bội hé mắt nhìn cậu, cậu ngước lên nhìn tôi, trong mắt có ý cười rõ ràng. Tôi vuốt tóc cậu, cậu để tôi như thế bản thân chỉ vừa nhiệt tình chơi với cái của tôi vừa tự xử cái của mình. Kỹ thuật không thật tốt, nhưng hình ảnh làm tôi không nhịn được, phải ngồi hẳn dậy chiến thêm một hiệp. Mặc dù tự nói là già, nhưng tôi cũng chưa già tới mức không chiến ba hiệp với cậu được. Gì thì gì không thể để một con cún khinh thường. Nhưng đúng là xong hiệp ba thì tôi ngủ luôn không muốn động đậy nữa. Trong mơ màng cảm giác có người vẫn chơi với mớ lông kia. 27. Khác biệt ngôn ngữ (2) & Cách biệt tuổi tác Mặc dù khi viết xuống như thế này tôi sẽ tự đặt xưng hô là tôi-cậu anh-em, nhưng vì chúng tôi giao tiếp bằng tiếng Anh nên tựu chung là mày-tao hết. Người Âu-Mỹ thường nói dân châu Á trông trẻ hơn tuổi thật và ngược lại. Thật ra đối với tôi tuổi tác không thành vấn đề, nhưng đôi khi có những sự cố không biết đường nào mà nói. Ví dụ như sẽ có đứa gọi ‘anh’ cho đã hỏi bao nhiêu tuổi, sau khi nói ra thì người đó sẽ bảo “May quá, tí nữa thì hố!”, có khi tôi còn bị tưởng nhầm là cuối 9x đầu 10x. Cấp trên của cậu, cũng là bạn nhậu của tôi – Garry – đã làm việc ở Việt Nam nhiều năm. Như đã kể, thằng này ngôn ngữ hai là tiếng Nhật, ngôn ngữ ba là tiếng Anh, tính ra là một thằng học ngoại ngữ giỏi siêu cấp. Có một bữa nó sang chỗ cậu tán dóc (thằng này được cái nhiều chuyện kinh khủng), nói một lúc thì nó mới bảo nó đang học tiếng Việt. Cậu cũng bày đặt ngồi nghe. Tôi: “Cuối hai không mười tám là mày về rồi, giờ học tiếng Việt làm gì cha?” Nó: “Tại vậy nên tao mới học một chút đó chớ, nếu không lúc về người ta hỏi lại chỉ biết chửi bậy thì bỏ mẹ.” Ừ thì, các ngôn ngữ phổ biến và cả tiếng Việt thứ đầu tiên nó học là chửi bậy. Đâu phải tự dưng từ tiếng Nga đầu tiên nó gài tôi nói là ‘хуй’. Cậu: “Vậy I love you tiếng Việt nói thế nào?” Nó: “…” Tôi: “…” Tôi ngồi giải thích một hồi rằng phải xem cậu đang nói với ai đã, bởi vì trong tiếng Việt có nhiều cách xưng hô khác nhau. Nói một hồi cậu ngớ người ra: “Thế I phải gọi you là anh à?”. Tôi: “Dĩ nhiên.” Cậu: “Nghe có thích không?” Tôi: “Thích lắm.” Cậu: “Vậy you gọi me là em phải không?” Tôi: “Không, I sẽ gọi you là cậu, tự xưng là tôi.” Cậu: “Tại sao?” Tôi: “Như vậy trịnh trọng hơn.” (nguyên văn: formal) Cậu: “Tại sao?” Tôi: “Vì tôi thích thế.” Cậu: “…” Cậu tiếp: “Vậy nếu gọi anh-em thì không trịnh trọng à?” Tôi: “Tôi cảm thấy như vậy quá sến.” Cậu: “Tại sao em gọi thì không sến còn anh gọi thì sến?” Tôi: “…”. Nó: “Tụi mày có thể kiếm một căn phòng riêng không?”… Tôi: “Thế sao mày không cút về đi?” Nó: “…” Cậu: “…” Nghĩ lại, chẳng lẽ lúc đó phải giải thích là tại vì tôi là người bị đè, lại hay bị nhầm là nhỏ hơn tuổi thật, nên phải kêu vậy cho ngầu?