Tử Ngôn hít một hơi thật sâu , bình tĩnh , bình tĩnh nào ... bình tĩnh cái con khỉ . Cô ta đúng là tự kỉ nặng . Tử Ngôn lạnh lùng nhìn Tiểu Hy . - Con mắt nào của cô cho rằng tôi cần ảnh của cô . Tiểu Hy nhún vai ra vẻ tôi lam sao mà biết được. - Tổng giám đốc , thế anh làm thẻ mới của tôi làm gì. Tử Ngôn khẽ ngả lưng dựa vào ghế , đôi mắt tràn vẻ khiêu khích , miệng không tự chủ mà nhếch lên . - Cô nhìn kĩ xem đây có phải chiếc thẻ mà cô làm mất không . Nhìn cái mặt đầy vẻ khiêu khích của Tử Ngôn , Tiểu Hy chỉ muốn tát cho mấy phát ,cmn , anh khiêu khích cái gì. Nhưng lạ thật , sao anh ta biết mình bị mất thẻ nhỉ. Tiểu Hy đầy vẻ nghi ngờ , nhìn kĩ lại chiếc thẻ , khuân mặt tràn đầy ngạc nhiên . - Đây ... đây đúng là thẻ của tôi . Tử Ngôn khẽ nhắm mắt , đầy thoải mái mà hừ lạnh , nhớ ra chưa Mạc Tiểu Hy. - Đúng , đấy là thẻ của cô. Tử Ngôn thấy Tiểu Hy không nói gì thầm đắc ý , sợ rồi sao . Những ngón tay thon dài , nhẹ nhàng nâng chiếc cốc cafe lên uống , ayzaa , sao có cảm giác hôm nay cafe ngon hơn nhỉ. Nhất định phải thưởng cho A Hạo mới được . Tiểu Hy run run , mãi một lúc sau mới nói . - Tổng giám đốc , tôi không ngờ anh thích tôi đến vậy , còn trộm cả thẻ nhân viên của tôi nữa. Chậc..chậc. Tiểu Hy vừa nói xong , Tử Ngôn không tự chủ mà phun hết cả cốc cafe ra ngoài. Khuân mặt đẹp trai đỏ dần lên , không ngừng hô sặc sụa , cô ta nói cái gì , đường đường là giám đốc của một công ti lớn mà lại ăn trộm đồ của nhân viên sao . Tiểu Hy hoảng sợ , may mà mình tránh nhanh không bị ướt . Tiểu Hy giả vờ quan tâm , dù sao giờ mình cũng là thư kí rồi, phải có trách nhiệm chứ nhỉ . Tiểu Hy đưa cho Tử Ngôn cái khăn , cười cười nói . - Tổng giám đốc có gì từ từ nói. Tử Ngôn hận không thể một tay bóp chết Tiểu Hy , tôi bị thế này chẳng phải là do cô gây ra sao. Đón nhận ánh mắt tràn đầy sát khi của Tử Ngôn , Tiểu Hy toát mồ hôi khiến cô có chút rùng mình . Nịnh nọt nói. - Tổng giám đốc , tôi thấy anh có vẻ không được khỏe , tôi đi mời bác sĩ cho anh nha. Tử Ngôn sau khi hít thở được bình thường , lạnh lùng nói . - Không cần , ra ngoài. Tiểu Hy nghe vậy không cần Tử Ngôn nhắc lại lần hai , vội vàng rời đi. Nhìn kìa, nhìn kìa , cánh ánh mắt của giám đốc đích thị là muốn giết người , có ngu mới ở lại. Liếc thấy đã không thấy Tiểu Hy trong phòng , Tử Ngôn hừ nhẹ . Thì ra cô ta không nhớ . Được , rất tốt. Thời gian còn dài , Mạc Tiểu Hy , cô cứ từ từ mà thưởng thức . Cô dám đá chân tôi một cái , tôi trả lại cô gấp nghìn lần.