Mèo Báo Ân

Chương 7

Mạnh Bạch không còn làm ở công trường, đương nhiên phải tìm một công việc mới. Ngoài hai bữa sáng chiều cùng dọn dẹp nhà cửa, những lúc khác Mạnh Bạch đều dùng để tìm việc làm. Mạnh Nghiễn Nam cũng không vội đề nghị giúp đỡ, Mạnh Bạch đi vài nơi đang tuyển người, cuối cùng làm ở một công ty xổ số phúc lợi, tiền lương không cao nhưng thời gian lại tương đối dư dả, không những cậu có thể về nhà bình thường mà còn có thể xin nghỉ phép. “Nếu đã học chuyên nghiệp, sao không đi làm mấy việc có liên quan?” sau khi Mạnh Bạch đã chọn được việc làm, Mạnh Nghiễn Nam liền hỏi như vậy. “Học hành tạm bợ như em không có khả năng tìm được công việc tốt, hơn nữa em cũng không lành nghề.” Mạnh Bạch rất hiểu bản thân mình, lúc trước ước mơ dự tính cùng làm việc với Mạnh Nghiễn Nam xem ra không thể thực hiện được rồi. Nhưng bây giờ có thể ở cùng một chỗ lại là chuyện cậu càng không dám tưởng tượng hơn. Huống hồ, người kia còn nói thích mình nữa? Tuy Mạnh Nghiễn Nam nói như vậy, Mạnh Bạch vẫn cảm thấy không chân thật, hơn nữa còn có chút kháng cự, cậu đương nhiên biết mình kháng cự là vì sao. Mạnh Nghiễn Nam biết Mạnh Bạch không lừa gạt mình, nhưng có vài chuyện đang tận lực che giấu. Hắn đến công trường tìm người phụ trách phần kiến trúc cảnh quan, hỏi tình hình của Mạnh Bạch.  Phần lớn sự tình không khác những gì đêm đó đã nói, nhưng Mạnh Nghiễn Nam rất nhanh liền phát hiện một điểm đáng ngờ. Lần đầu hai người họ gặp mặt là tháng ba, mà Mạnh Bạch học xong liền tới công trường này làm việc, khi đó là tháng hai. Hơn nữa, ngay từ đầu tên hắn dùng chính là Mạnh Bạch. Mà khi mình hỏi tên, hắn nói là Tiểu Bạch, nhờ mình giúp đỡ, mà mình cũng thuận miệng gọi Mạnh Bạch. Mạnh Nghiễn Nam nghĩ tiếp đến đêm hôm đó nhìn giấy chứng nhận tốt nghiệp, tên trên đó cũng là Mạnh Bạch, cho nên ngay từ đầu đã là cùng họ với mình. Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy người nọ cùng mình có thiên ti vạn lũ quan hệ. Có điều Mạnh Nghiễn Nam không nhớ rõ mình từng gặp đối phương lúc nào mà lại có ơn với cậu. Đến tận bây giờ, Mạnh Nghiễn Nam mới tin rằng mình nhất định đã từng giúp Mạnh Bạch, hơn nữa hẳn còn là đại ân. Cứ như thế qua vài ngày, khi đang họp Mạnh Nghiễn Nam nhận được một cú điện thoại. Khi đó thần sắc hắn có chút ngưng trọng, vì thế hắn còn cố ý rời cuộc họp trước, tự mình qua đó một phen. Từ sau khi hai người nói rõ ràng, cuộc sống lại trở nên bình thản như cũ. Mà Mạnh Nghiễn Nam tuy nói thích cậu, lại chưa bao giờ có ý đồ gây rối, tiếp xúc thân mật giữa hai người so với lúc trước còn ít hơn. Mạnh Bạch tuy có chút nghi hoặc, lại khắc chế bản thân tận lực không nghĩ về chuyện này thêm nữa, cuộc sống như bây giờ đối với cậu mà nói đã là xa xỉ quá rồi. Khả năng nấu ăn của Mạnh Bạch không tồi, nhưng lần nào cũng để cậu vất vả như vậy, Mạnh Nghiễn Nam cảm thấy cũng cần an ủi một chút. Có đôi khi họ cũng dành thời gian để đi ăn tiệm. Lúc đầu Mạnh Bạch nghĩ là đi cùng đồng nghiệp của hắn đến khách sạn ăn cơm nên cực lực từ chối, cuối cùng Mạnh Nghiễn Nam phải cam đoan chỉ có hai người bọn họ, lúc này người nọ mới nguyện ý đi. Ngày đó là thứ hai, Mạnh Nghiễn Nam cố ý chọn ngày không có quá nhiều người, hai người quyết định đến “Hương Lạt quán” ăn món cay Tứ Xuyên.( hương: thơm ngon, lạt: cay) Bởi vì chỉ có hai người, trong tiệm cũng không nhiều khách, Mạnh Nghiễn Nam cùng Mạnh Bạch liền chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Gọi một phần cá nấu, rồi mới đến một bàn điểm tâm đặc sắc. Mạnh Bạch kể với Mạnh Nghiễn Nam vài chuyện lý thú xảy ra ở công ty xổ số, nói xong tự mình vui tươi hớn hở mà nở nụ cười. Mạnh Nghiễn Nam nhìn nụ cười đó đột nhiên có chút không đành lòng, nhưng cũng cười gật đầu phụ họa vài tiếng.”... Tuy nói chỉ là mấy nghìn tệ, vẫn phải đền cho khách.” “Ông chủ của bọn em thật là một người tốt, hắn bỏ tiền ra thanh toán. Nếu không Tiểu Hoàng thảm là cái chắc.” Món cay Tứ Xuyên quả thực cay, dù vậy Mạnh Bạch vẫn ăn thật thích thú, hung hăng uống một ngụm nước rồi nói tiếp: “Ừm, sau này em cũng phải cẩn thận mới được, bây giờ kiếm tiền không phải dễ.” ” Em không trưởng thành, ngược lại sẽ sống dễ dàng hơn.” Mạnh Nghiễn Nam cười rót đầy nước vào cốc cho hắn. Mạnh Nghiễn Nam nói lời này vô tâm, Mạnh Bạch tự nhiên lại nghĩ theo hướng khác, đỏ mặt không biết là bởi vì ngượng ngùng hay là bị cay. Mạnh Bạch toàn thân thả lỏng ăn thật vui vẻ, khi tâm tình cậu đang bay cao, ở cửa nhà hàng có hai người đi tới. Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, cùng một cô gái rõ ràng chính là người lúc trước ở KTV đối Mạnh Bạch quyền đấm cước đá. Ban đầu Mạnh Bạch không chú ý, nhưng thấy Mạnh Nghiễn Nam nhìn đằng sau cậu đầy chăm chú, cậu mới quay đầu lại. Không ngờ cậu quay đầu lần này liền nhìn thấy người không muốn thấy nhất. Mạnh Nghiễn Nam vẫn luôn chú ý Mạnh Bạch, cho nên hắn thấy rõ ràng người trước mặt toàn thân đều cứng ngắc. Rồi cậu mới nhanh chóng quay đầu lại chỉ sợ sẽ bị đối phương phát hiện.”Em, em đau bụng quá, có chút không thoải mái.” Mạnh Bạch trên mặt một mảnh trắng bệch cũng thật phù hợp với lý do này. “Có phải tại ăn cay nhiều quá không.” Mạnh Nghiễn Nam đứng lên đi đến bên cạnh cậu. Mạnh Bạch dựa vào hắn, cố gắng thu nhỏ thân mình giảm bớt cảm giác tồn tại. Mạnh Nghiễn Nam thấy nửa người đối phương đều chui vào ngực mình, Mạnh Bạch chỉ muốn trốn kỹ lại không nghĩ rằng bọn họ hai người con trai trước mặt mọi người, tư thế như vậy là rất không bình thường. “Bụng em đau quá, em muốn về nhà nghỉ ngơi. Mạnh Nghiễn Nam, anh ăn xong chưa, nếu chưa ăn no, em, em chờ thêm chút nữa.” Nói như vậy tuy rằng trái lương tâm, nhưng Mạnh Bạch cảm thấy đối phương nhất định sẽ không mặc kệ mình. Mà Mạnh Nghiễn Nam đích thực không phụ lòng mong đợi của cậu, nói: ” Em lên xe trước đi, anh đi trả tiền.” Nói xong liền nâng Mạnh Bạch dậy đi ra cửa. Mạnh Bạch luôn luôn chú ý tới đôi nam nữ kia, thấy hai người họ có vẻ như không phát hiện ra mình. Mạnh Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ muốn ra đến ngoài càng nhanh càng tốt. Bởi vì được Mạnh Nghiễn Nam che dấu, Mạnh Bạch thành công đi ra khỏi tiệm cơm. Chờ đối phương thanh toán tiền lên xe, cậu cảm thấy vô cùng áy náy giải thích lần nữa. Cậu muốn nói lần sau mình sẽ mời lại, rồi lại sợ gặp cô gái đó, cuối cùng đành nói: “Cá nấu này lần sau em thử xem có làm ở nhà được không, như vậy vừa tiết kiệm tiền lại thuận tiện.” “Tiểu Bạch.” Bỗng nhiên nghe Mạnh Nghiễn Nam gọi mình như vậy, Mạnh Bạch không khỏi sửng sốt, tuy rằng lúc trước mình có giới thiệu như thế, nhưng đối phương chưa từng dùng cách xưng hô này. Mạnh Bạch ngồi ở chỗ phó lái, nghiêng thân mình khẽ ngẩng đầu, có chút khó hiểu, sự nghi hoặc này ngăn chặn mọi bất an trong lòng cậu. Mạnh Nghiễn Nam không hề báo trước nghiêng người qua, Mạnh Bạch liền cảm thấy trên môi ấm áp, cậu bị hôn. Nhận thức được điều này, phản xạ đầu tên của cậu là nhìn ra ngoài xe, ngàn vạn lần đừng ai nhìn thấy. ” Em đừng lo lắng.” Mạnh Nghiễn Nam xoa tóc cậu, ” Không sao đâu, mọi chuyện đã có anh, nếu em sợ hãi, anh cũng sẽ bảo vệ em.” Mạnh Bạch trên mặt cứng ngắc, nội tâm vô cùng khiếp sợ. Cậu tin tưởng hắn, cho nên mới cảm động như vậy, lập tức bị chạm đến nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng. Cậu đứng ở sa mạc hoang vu, người này mang tới cho cậu dòng nước trong lành ngọt mát. Cậu ở nơi băng sơn, người này dùng ấm áp vây lấy cậu thật chặt. Mạnh Bạch rất sớm đã biết cậu có ân nhân, người kia cho cậu biết cuộc sống là tốt đẹp như thế, để cậu có niềm tin hướng tới tương lai, cho nên cuộc đời mài mòn góc cạnh, trải qua phản bội khuất nhục, cậu vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng người này. Mà hiện tại hắn nói cho cậu biết, ” Mọi chuyện đã có anh, anh sẽ bảo vệ em.” Thì ra không phải ai cũng được, cậu luôn luôn chờ đợi, kỳ vọng, hy vọng nắm hai tay có thể làm cả hai trở nên ấm áp. “A, cảm ơn.” Mạnh Bạch mặt lập tức đỏ bừng, cậu cảm thấy tim đập cực nhanh, thậm chí còn muốn bổ nhào đến ôm cổ Mạnh Nghiễn Nam. May mà dây an toàn nhắc nhở mình đang ở đâu, cho nên tâm tình của cậu kích động vô cùng, cậu cảm thấy vừa rồi nếu mình làm theo suy nghĩ, như vậy so với nói ‘ em yêu anh ‘ càng khiến cậu thẹn thùng hơn. Mạnh Nghiễn Nam khởi động xe, trên đường đi hai người cũng không nói gì cả. Thật vất vả đợi về đến nhà, Mạnh Bạch vội vàng chạy tới phòng mình. Mạnh Nghiễn Nam thấy phản ứng biết mình thành công hơn một nửa, mặc dù còn chuyện chưa làm, nhưng đã đi đến một bước đó. Buổi tối Mạnh Bạch ở phòng khách xem ti vi như thường lệ, Mạnh Nghiễn Nam vào phòng sách lên mạng, một lúc sau hắn đi ra rót nước uống, Mạnh Bạch lại như bị dọa sợ, đôi mắt liếc sang mà theo dõi hắn, làm Mạnh Nghiễn Nam chỉ có thể bưng cốc nước nhanh chóng trở về phòng. Một đêm đó Mạnh Bạch bị vây trong tình trạng xấu hổ, ngay cả bữa khuya như mọi ngày cũng hoàn toàn bị quên đi.