"Quên anh, em biết sẽ rất khó! Nhưng anh đã không thuộc về em thì mãi mãi sẽ không thuộc về em vậy cớ gì mà em phải níu kéo? Có phải không? Vậy được, em sẽ quên anh! Anh chưa từng gặp em, chúng ta cũng chưa từng, chưa từng biết đến nhau.. Những kỉ niệm dù đẹp cũng chưa từng xuất hiện... Em sẽ gói cuộc tình này lại và ném đi thật xa…” Vừa nghĩ giọt nước mắt trên má nó vừa rơi, đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng dành cho mối tình này, nó sẽ mạnh mẽ, sẽ không rơi nước mắt nữa. Đứng dậy, lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy dở, nhìn ra phía cửa, nở một nụ cười, từ hôm nay nó sẽ bắt đầu những ngày tháng không có hắn, như chư từng có hắn, một cuộc sống mới bắt đầu.     Vài ngày sau, hắn không thấy nó đến lớp nữa mới lo lắng đi hỏi, ra là nó đã chuyển lớp. Cũng tốt, như vậy chẳng phải sẽ đỡ gặp mặt nhau sao? Sẽ tốt hơn phải không? Từ ngày hôm đó, hôm nào hắn cũng lặng thầm quan sát nó, nó đã vui trở lại, nụ cười tươi tắn đã  trở lại trên môi nó nhưng hắn đâu biết lúc nào nó cũng nhớ đến hắn. Nó đã phải vùi đầu vào học để bận rộn, không còn thời gian để nghĩ về hắn… Quên một người mình yêu không hề dễ nhưng cũng không phải là không thể. Thời gian sẽ làm người ta thay lòng phải không? Vậy thời gian cũng sẽ làm nó hết yêu hắn phải không? …     Trên sân thượng lộng gió, hai người đứng đối mặt nhau, khoonmg khí trong lành đến thế ấy vậy mà nghiêm túc tới mức khác lạ. Hai người đó chính là hắn và Uy Vũ. - Có chuyện gì sao? – Uy Vũ mở lời hỏi người đối diện    Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt xoay chuyển nhìn thẳng vào mắt Uy Vũ -… Hãy chăm sóc tốt cho Hạ Vy! Hãy bảo vệ cô ấy! – hắn vừa dứt lời liền đi lướt qua Uy Vũ rồi rời khỏi nơi đó. Uy Vũ  rốt cuộc cũng chưa thể hiểu hết mọi chuyện, ánh mắt nghi ngờ suy nghĩ đôi chút, quay mặt nhìn về phía hắn đang rời đi. Tự hỏi rốt cuộ đã có chuyện gì sao? Đột nhiên nó chuyển lớp, giờ lại đến hắn nói những lời khó hiểu này. Mọi chuyện là gì đây? ….     Cùng lúc đó, nó đang ở quán cafe, quán này đặc biệt yên tĩnh mà nó lại vô cùng thích cái không khí ở đây.Quán không quá đông, cũng không hề có tiếng nói chuyện hay tán gẫu, thi thoảng nghe thấy tiếng chuông cửa báo có người đến reo lên vài hồi, khắp không gian chỉ là tiếng gõ máy tính lạch cạnh, vài tiếng của những chiếc thìa khuấy café trong cốc. Đưa tay lên khuấy nhẹ café, ánh mắt nó nhìn ra ngoài bầu trời. vài tia nắng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào ánh mắt của nó trông đẹp đến lạ thường. Rõ ràng là rất đẹp nhưng trong ánh mắt đó lại ánh lên vài tia buồn, không hề rõ nhưng rõ ràng là có. Nước trong cốc bị tác động của chiếc thìa cũng xoay chuyển theo, nó hạ mắt nhìn xuống. Cuộc đời mỗi con người có lúc lên, lúc xuống hệt như cốc café kia, đến lúc uống hết cũng là lúc cuộc đời kết thúc… Hai tháng đã trôi qua, nhưng nụ cười của nó chưa bao giờ là tươi hẳn, thi thoảng lại bất giác mà rơi nước mắt, lý do đơn giản chỉ là vô tình nhớ ra ai đó. À không, không phải là bất chợt nhớ ra mà là lúc nào cũng nhớ, chỉ cần dừng lại một chút, rời khỏi guồng quay cuộc sống bề bộn, mệt mỏi là người đó lại xuất hiện trong đầu. Nó là người dễ chán, hay quên nhưng cớ sao lại không thể quên được hắn. Muốn buông, muốn thôi nhung nhớ nhưng hà cớ gì mà sao lại không thể ? Đã tự nhủ không được nhớ đến hắn vậy mà sao lúc nào cũng muốn được nằm yên trong vòng tay hắn, muốn được hít lấy cái mùi hương dìu dịu tự nhiên từ cơ thể đó, muốn được hắn lo lắng cho,… nhưng tất cả những thứ đó chỉ là kỉ niệm, những kỉ niệm rất đẹp…. Không phải là hết yêu nhưng duyên đã cạn, còn biết làm gì ngoài bằng lòng chấp nhận buông bỏ đây?     Đến khi kết thúc học kì 1 của lớp 11, gia đình nó quyết định chuyển vào trong Nam sống một thời gian vì gia đình nó đang xây dựng thêm một số cơ sở Café sách ở trong đó nên quyết định vào trong đó vài tháng để lo chuyện công việc. Thường thì nó sẽ không đi cùng nhưng vì lần này, nó muốn vào đó để thay đổi cuộ sống, để quên đi hắn. Vậy là hôm nó đi, không ai biết, nó chỉ lặng lẽ âm thầm rời khỏi. Đến lúc hắn biết tin thì nó cũng đã đáp máy bay. Hắn tự cười, một nụ cười đau khổ.Vậy là một thời gian dài sẽ không được nhìn thấy bóng dáng con Mèo nữa, không được thấy nụ cười tươi tắn đó nữa… Sẽ rất nhớ, rất đau... nhưng có lẽ thế sẽ tốt hơn cho nó, hắn nguyện chấp nhận...     Còn tiếp...    By:KieuHan2k2     Hân năm nay mới có 2k5 thôi à ><    Mà Hân định sẽ viết một cái, nó là nơi mà mọi người có thể tâm sự riêng với Hân mọi bồn bề cuộc sống sau đó Hân sẽ viết lên câu chuyện của mọi người ( Hân sẽ dấu tên người kể câu chuyện đó) để mọi người có thể giải tỏa một phần nào đó căng thẳng hay đau buồn, cũng để tìm người đồng cảm với mình. Mọi người thấy Hân nên làm không? Tại sợ làm xong không ai đón nhận í :<