Mệnh trung thiên ái

Chương 8 : Mệnh trung thiên ái

Chương 8   Ôn Ngưng đứng lẻ loi ở hội trường, xung quanh bày ra vô số món ăn, tinh xảo đến mức vừa nhìn là biết giá rất cao, cô không dám chạm vào cái gì hết.   Chung quanh toàn là nhân vật có uy tín trong thương giới, mặc dù lúc trước không có qua lại nhưng vẫn biết nhau.   Mọi người mang khuôn mặt vui vẻ mà trò chuyện với nhau, một mình Ôn Ngưng đứng ở giữa, dường như không hợp với không khí xung quanh lắm.   Giang Thứ không ở bên, cô liền trở thành người không có chút tiếng nói nào, chỉ đơn giản đứng ở một góc hội trường.   Từ nhỏ đến lớn cô không có bạn, đã quen với việc ở một mình rồi.   Cô gái nhỏ cúi đầu, im lặng đợi hơn một giờ, khi ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng Giang Thứ.   Mọi người chung quanh lục tục rời đi, hội trường trống rỗng, chỉ còn vài nhân viên, cô hơi hoảng sợ, tìm khắp nơi cũng không thấy Giang Thứ.   Giám đốc khách sạn thấy thế đi đến trước mặt Ôn Ngưng, chào hỏi lễ nghĩa, đôi tay đưa qua phải làm tư thế mời đi: “Chào tiểu thư, cửa thang máy ở bên này, cần tôi dẫn cô qua không?”   Ôn Ngưng sợ nhất là làm phiền người khác, nhút nhát sợ sệt mà cười vẫy tay, căng da đầu đi ra.   Thang máy đi một đường đến tầng thấp nhất, cô rời khỏi sảnh lớn của khách sạn, không tìm được chiếc xe khi tới cùng Giang Thứ.   Thời gian trôi qua, bóng đêm dần buông xuống, xe cộ chạy tới chạy lui trên đường cũng dần thưa thớt.   Cô đi trên giày cao gót mấy tiếng rồi, cuối cùng cũng không kiên trì nổi mà ngồi trên bậc thang cạnh chậu hoa khách sạn, ngoan ngoan chờ đến 10 giờ nhưng vẫn không thấy Giang Thứ.   Cô nhìn bóng đèn neon lập lòe rồi tắt dưới bóng đêm Hàn Thành, cười chấp nhận số phận.   Giang Thứ không nói một tiếng mà rời đi, chắc anh còn không nhớ đêm nay có dẫn cô theo, hoặc là anh nhớ rõ nhưng lại không coi trọng.   Đêm nay là lần đầu tiên cô tham dự hoạt động như vậy, khó tránh khỏi việc bối rối, sau khi thay đồ thì cũng không mang bóp tiền và điện thoại bên người, không thể nào gọi điện thoại được.   Nhưng mà nghĩ lại, cho dù mang theo điện thoại thì cô cũng không dám gọi cho Giang Thứ, bởi vì không biết chắc một cuộc điện thoại không quan trọng sẽ quấy rầy bao nhiêu chuyện của anh, anh đã ném cô đi, sao phải tốn thời gian quay lại tìm cô chứ.   Hàn Thành rất lớn, mấy tháng gả cho Giang Thứ, ngoại trừ về nhà cũ một chuyến với anh thì thời gian còn lại cũng không ra khỏi Ngự Kiền Loan. Cô vẫn chưa quen thành phố này, có thể tìm đường về Ngự Kiền Loan hay không cũng không chắc.    Khách sạn này nằm ở trong một sơn trang vùng ngoại ô, người lui tới nơi đây cao quý, phần lớn có xe riêng đón đưa, cho nên trạm xe buýt gần nhất cũng cách 3km.   Ôn Ngưng cởi giày cao gót, đi chân trần trên đường nhựa, chung quanh tối tăm, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng máy móc, nói không sợ hãi là không thể nào.   Khi Giang Thứ về đến nhà đã gần 11 giờ, anh đi tới phòng của khách mà Ôn Ngưng ở, thấy bên trong không có ai thì đi lên phòng ngủ chính ở tầng hai.   Phòng ngủ đen thui không bật đèn, điện thoại của Ôn Ngưng để trên tủ cạnh cửa, anh đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ rằng có thể cô đã về sớm rồi đi ngủ nên mới không nhận điện thoại.   Đêm nay anh cũng hơi mệt mỏi, mới vừa rồi nhiễm đầy mùi thuốc ở hội sở nên anh nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa.   Anh tắm rất nhanh, không lâu sau đã mặc một chiếc áo choàng tắm to rộng ra.    Trong tay cầm chiếc vòng đấu giá được đêm nay, định đặt ở chỗ sáng mai Ôn Ngưng nhìn là có thể thấy.   Có điều khi anh để chiếc ghế sofa cô thường ngủ, nhờ vào ánh trăng mới phát hiện trên sofa cũng không có bóng dáng nhỏ quen thuộc.   Giang Thứ nhíu mày, nhanh chóng trở lại cạnh cửa lấy điện thoại của, chiếc máy 400 đồng hoàn toàn không có mật mã, Giang Thứ mở khóa dễ như trở bàn tay, ngoại trừ mấy cuộc gọi nhỡ chưa nghe của anh thì cũng chưa đọc tin nhắn mình gửi cho cô.   Trên màn hiển thị 11 giờ đêm, bên ngoài dông tố không ngừng, không có dấu hiệu dừng lại, trong lòng anh đột nhiên thắt chặt, nén lòng lấy chìa khóa xe, không kịp buông điện thoại và vòng tay, nhanh chóng chạy xuống lầu.   Ôn Ngưng đi chân trần xách giày cao gót đi được 10 phút thì đổ mưa, cô không có chỗ trốn, lễ phục trên người cũng ướt sũng, cô gái nhỏ lau nước mưa trên mặt, cắn môi tiếp tục chạy mấy km tới trạm giao thông công cộng.   Khó khăn lắm mới chạy đến trạm nhưng đã bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng.   Chiếc xe thể thao màu xám chói đi theo cô suốt đường đi, dừng xe ấn loa ở bên cạnh cô, Ôn Ngưng chỉ cho mình chắn đường của người khác, ra sức chạy khỏi đường xe chạy.   Cuối cùng lại gặp gỡ ở trạm giao thông công cộng.   Xe thể thao hạ nửa cửa sổ, người đàn ông mặc tây trang xanh đen trên ghế điều khiển, vẻ ngoài vô cùng nghiêm trang: “Cô nhóc, giờ này không có giao thông công cộng, không ngại thì tôi đưa cô đi.”   Ôn Ngưng thật sự không có cách về nhà, thấy thế cho rằng đối phương là tài xế, ước lượng số tiền tiết kiệm của mình, cẩn thận khom người dò hỏi: “Xin chào, tôi muốn đến Ngự Kiền Loan, cần bao nhiêu tiền vậy? Đêm nay tôi không mang bóp tiền, có thể đến nơi rồi mới đưa tiền không?”   “Ngự Kiền Loan?” Chu Tự Hành sửng sốt, sau đó lại đột nhiên cười lên: “Không thu tiền của cô, tôi không phải tài xế, vừa lúc tiện đường, lên xe đi, trận mưa này rất lớn.”   Suy nghĩ của Ôn Ngưng đơn giản, cũng không quá đề phòng nên bước lên xe, nói cảm ơn không ngừng.   Mắt Chu Tự Hành nhìn phía trước, cởi áo khoác âu phục đưa tới trước mặt cô: “Khoác lên đi.”   Cô nhận lấy áo khoác, nhìn lễ phục ướt dầm dề trên người mình, vội xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi làm uớt xe anh rồi, thật sự xin lỗi, lát nữa——”   “Trong xe có bật điều hòa, cô mắc mưa, không mặc áo khoác thì dễ bị cảm mạo lắm.”   Ôn Ngưng sửng sốt, chưa từng có người nào xem việc cô bị cảm là chuyện quan trọng.    “Cảm ơn ngài.”   Người đàn ông đó lạnh lạnh nhạt "ừ" một tiếng: “Cô sống ở Ngự Kiền Loan so?”   “Vâng, sao vậy?”   Chu Tự Hành nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Không có gì, một người bạn của tôi cũng sống chỗ đó.”   Anh ta dừng một chút, lại giống như lơ đãng hỏi: “Sao chồng của cô lại không tới đón cô? Trời mưa sét đánh, tối lửa tắt đèn thế này, cậu ta không lo lắng sao?”   Ôn Ngưng chưa kịp phản ứng lại vì sao Chu Tự Hành lại biết cô có chồng, đáy mắt xuất hiện một chút khổ sở, sau đó lại giấu đi, ngây ngốc mà cười cười, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì: “Anh ấy bận thôi.”   Tốc độ của xe thể thao rất nhanh, tới Ngự Kiền Loan chỉ tốn hơn nửa giờ, khi xe dừng lại trước biệt thự, Giang Thứ cũng vừa đứng trước sân.   Chu Tự Hành hơi cong môi, quả nhiên là anh, lúc trước nghe nói nhà họ Giang cưới một cô nhóc không môn đăng hộ đối cho Giang Thứ, mới vừa rồi Ôn Ngưng nói Ngự Kiền Loan, anh ta cũng đoán ra được.   Giang Thứ nhíu mày, ánh mắt ngầm hiểu nhìn chăm chú vào chiếc xe thể thao màu xám.   Giây tiếp theo, Ôn Ngưng xuống khỏi ghế phụ, cong eo mỉm cười nói cảm ơn với người đàn ông trong xe, Chu Tự Hành cầm chiếc dù đen xuống cạnh cô.    Lòng bàn tay của Giang Thứ nắm chặt lại, đầu ngón tay nắm chặt chiếc vòng chưa kịp buông, hộp quà cũng bị niết đến thay hình đổi dạng.   Nước mưa rơi xuống theo cây dù đen, Ôn Ngưng cúi đầu, đôi tay che trên trán, đột nhiên không có mưa nên cô hơi kinh ngạc nhìn sang cạnh, vội xua xua tay: “Tiên sinh, cảm ơn anh, không cần phiền đâu, tôi đã tới nơi rồi, đừng làm chậm trễ chuyện của ngài……”   Còn không chờ cô nói xong thì đã thấy căng thẳng bên hông, bàn tay to dán lên lễ phục ướt đẫm của cô, lòng bàn tay hơi nóng truyền nhiệt độ từ hông đến toàn thân.   Trong không khí bỗng nhiên xuất hiện hương thơm quen thuộc, tim của Ôn Ngưng không khỏi đập nhanh hơn, vóc dáng của Giang Thứ rất cao, cô ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà lại là anh.   Nhưng bây giờ nhìn thấy anh, trong lòng lại không có tâm trạng gì.    Mắt của Giang Thứ sâu thẳm, vẻ mặt nghiêm túc nhưng cơ thể lại toát lên vẻ lạnh lùng, lực tay của anh hơi lớn, một tay ôm Ôn Ngưng vào chỗ mình, kéo xuống dưới ô của mình.   Chu Tự Hành đột nhiên cười khẽ, chưa từng nghĩ có ngày có thể thấy mặt chiếm hữu ấu trĩ này của Thái tử gia Hàn Thành.    Hai người đã quen biết từ trước, mặt Giang Thứ lộ vẻ không vui, cũng không có hứng ôn chuyện: “Hơn nửa đêm Chu thiếu đưa phu nhân của người khác về nhà, chẳng lẽ không hiểu ba chữ tránh hiềm nghi sao?”   Chu Tự Hành vốn cười không chút để ý, nghe xong lời này lại lộ nụ cười nhàn nhạt: “Cậu còn nhớ rõ mình bị rơi một phu nhân bên ngoài sao?”   Sắc mặt Giang Thứ rất khó coi.   Chu Tự Hành bình tĩnh trào phúng: “Tôi cũng không ngờ biết người đàn ông rộng lòng ném phu nhân của mình ở ngoài, để mặc cô ấy đi chân trần mấy km để tìm xe buýt về nhà, đàn ông như vậy có thể coi trọng phu nhân của mình tới mức nào.”   Người nói vô tình người nghe có ý, mũi của cô gái nhỏ đột nhiên đau xót, trong lòng khó chịu không lý do, cô thật sự là một người dễ tổn thương.   Tay anh nắm lấy Ôn Ngưng tăng thêm lực, hàm răng cắn chặt, giận thêm vài phần: “Chu thiếu lấy thân phận gì để quản chuyện nhà của người khác vậy?”   Chu Tự Hành khẽ cười một tiếng, buông tay, xoay người trở vào trong xe.   Mưa rơi xuống nóc xe thể thao màu xám như lông ngỗng, biến mất vào màn đêm trong chốc lát.   Giang Thứ lạnh mặt, không giảm lực tay, khí lạnh quanh thân chèn ép người khác.   “Đêm hôm khuya khoắt còn tùy tiện lên xe người đàn ông khác, không sợ bị bán đi sao?”   Ôn Ngưng bối rối không biết nói sao, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, trái tim đập bịch bịch, giống như đang chờ bị xử phạt, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.   “Sao thế? Vừa rồi không phải còn rất vui vẻ với anh ta sao? Khi ở trước mặt tôi lại không thèm cười chút nào?” Giang Thứ hơi nheo mắt, tròng mắt đen nhánh liếc khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô.   Anh cười lạnh một tiếng rồi quay mặt đi, ánh mắt dừng trên hộp quà trong tay, lần đầu tiên cảm thấy mình như trò cười.   Mấy giờ trước, anh còn muốn mua chút quà dỗ cô vui vẻ, anh gọi mấy cuộc cô lại không nhận, anh chạy từ hội sở về như người mất hồn. Lần đầu tiên trông ngóng được về sớm, ai ngờ mới về nhà thì cô đã cho anh cái bất ngờ lớn như thế.   Trở về với người đàn ông khác, vừa nói vừa cười.   Nghĩ đến cũng hay, lúc trước trong lúc anh đưa ra giấy ly hôn thì cũng nên biết sẽ có một ngày như vậy, sự tự do đó vốn là tự anh mang lại.   Nhưng không biết vì sao, anh chỉ cần vừa nhớ tới lúc Ôn Ngưng cong mắt mỉm cười với Chu Tự Hành thì lồng ngực lập tức bốc lên ngọn lửa không tên, nóng đến mức anh không biết suy xét thế nào.    Anh không biết loại cảm giác này rốt cuộc là thế nào, chỉ cảm thấy hộp quà trong tay vừa chướng mắt vừa vô dụng, là vật chứng cho sự buồn cười của anh.   Giang Thứ nghiêm mặt giơ tay lên, vứt hộp quà lên trước cột La Mã của biệt thự.   Ngọc thạch tinh quý, sao có thể chịu tác dụng lớn như thế, chỉ một lát liền tan nát rơi đầy đất.   Ôn Ngưng hoảng sợ, nhìn theo hướng âm thanh, nhận ra đó là món đồ ở buổi đấu giá kia, vội rời khỏi ô, đội mưa chạy tới, ngồi xổm trên mặt đất nhặt lên từng mảnh.    Nước mưa tạt lên cơ thể nhỏ nhoi của cô, Giang Thứ căng thẳng, nhướng mày lạnh lùng nói: “Đồ nát làm sao cũng không dán lại được, nhặt lại làm gì.”   Lời này không biết nói với cô hay là nói với chính mình.   Lần đầu tiên Ôn Ngưng không nghe lời, không ngừng nhặt dưới cơn mưa, nhặt từng miếng ngọc vào hộp, cuối cùng trên mặt cũng hiện lên nét vui vẻ.   Sau khi nhặt xong mảnh cuối cùng, cô gái nhỏ ngồi xổm lên đất, ngẩng đầu lên, đưa hộp quà trong tay ra cho anh, sợi tóc ướt đẫm dán lên gương mặt to cỡ bàn tay, nước mưa chảy vào mắt cũng không thể ngăn cản nụ cười dịu dàng của cô: “Nhặt về hết rồi, lấy tơ thắt lên cũng rất đẹp……”   Sự lạnh lẽo trong lòng Giang Thứ đột nhiên bị thứ gì mềm mại cọ một chút, anh đi lên vài bước, đột nhiên nắm lấy tay Ôn Ngưng, kéo cô lên khỏi mặt đất, đi lên trên lầu.   Bước chân của người đàn ông chân dồn dập, hơi thở cũng không quá bình tĩnh.   “Làm…… làm gì vậy……” Ôn Ngưng ngơ ngác bị anh kéo tay, đành phải bước nhanh theo sau, trong lòng lại thấp thỏm không lý do.   Giọng của Giang Thứ nặng nề, một lát sau mới nói: “Em.”