Mệnh trung thiên ái
Chương 42 : Mệnh trung thiên ái
Chương 42
Sau khi Giang Thứ được tìm về nhà họ Giang, thuộc hạ dưới quyền Giang Kiến Xuyên rõ ràng không sợ đông sợ tây như lúc trước nữa, Thái tử gia đã an toàn, cái khác càng có thể mạnh tay đi làm.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí bức bách trong ngoài Hàn Thành, nhất là băng nhóm dẫn theo Trần Lý trốn tránh khắp nơi, Giang Kiến Xuyên ném ra tới mấy trăm triệu tiền chuộc cũng chưa có gan đi lãnh.
Chó cùng dứt dậu, đến cuối cùng thật sự không có cách nào, chỉ có thể lấy Trần Lý trong tay ra lợi dụng.
Trần Lý được cứu trở về đã là vài ngày sau.
Cảm xúc của đối phương không ổn định lắm, thời khắc sống còn thiếu chút nữa muốn cùng cậu ta đồng quy vu tận, cũng may cuối cùng được khống chế kịp thời, bảo vệ cái mạng nhỏ của Trần Lý.
Nhưng mà giữ được mạng cũng chỉ là giữ được mạng mà thôi, một ít chỗ khác mất “lực”, chữa trị vài ngày cũng không hề biến chuyển, cuối cùng vẫn là tuyên bố thất bại.
Trần Lý vốn không phải là người có tố chất tâm lý mạnh, tuổi còn nhỏ đã gặp chuyện này, ở trên giường bệnh phát điên rất nhiều ngày, trạng thái có hơi cuồng loạn.
Thẩm Quân Nghi xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo đến bệnh viện thăm anh ta hai lần, nhưng mà trong mắt đứa nhỏ này chưa từng có lời cảm ơn, hiện giờ trong mắt càng mang hận.
Thẩm Quân Nghi cũng không phải là người giàu tình thương. Trời sinh tính bà lạnh lùng, chút tình yêu ít ỏi đều dành cho hai đứa con của mình, biết được Trần Lý sau này có lẽ không thể sinh con dưỡng cái giống như người bình thường có gia đình của riêng mình, cũng chỉ là tiếc thay cậu ta mà thôi.
Đời cha của Thẩm Quân Nghi sớm đã di cư ra nước ngoài, thế lực cũng dần dần chuyển đến bên ngoài, nhà họ Giang ở Hàn Thành một mình độc bá. Bà vốn định về nước thay Giang Thứ tạo dựng vững gót chân trước, nhưng hôm nay nhớ lại hành động của Giang Kiến Xuyên, ngược lại không cần phải quá lo lắng, Giang Thứ sẽ là huyết mạch duy nhất của nhà họ Giang.
Bà chỉ cần quan tâm con trai mình có thể bình an khỏe mạnh trưởng thành hay không, chuyện kinh động giống như thế này, tuyệt đối không được phép xảy ra lần nữa.
Hai ngày sau, Thẩm Quân Nghi một lần nữa dẫn theo Giang Thứ và Giang Mông Mông trở lại nhà họ Thẩm ở nước ngoài.
Sau lần đó Giang Thứ chưa từng gặp lúc bản thân đói bụng, cô gái nhỏ chỉ còn một miếng cơm cũng phải đút cho anh, khi anh cho rằng tất cả mọi người đều vứt bỏ anh, cô gái đó ngọt ngào mềm mại nói muốn ở cùng anh.
Hai thiếu niên thiếu nữ 12 năm trước có lẽ còn chưa trưởng thành, tình cảm giữa những đứa trẻ đều rất mông lung, nhưng thiếu niên ít nhất vẫn luôn nhớ rõ là cô đã chiếu sáng cuộc đời đang mất hết ý chí của mình, anh đã từng nói muốn dẫn cô về nhà, để cô không cần sống cuộc đời trong núi lớn không bố mẹ yêu thương.
Nhưng mà anh lại không làm được.
Căn phòng này ở lầu ba Ngự Kiền Loan là anh đặc biệt chuẩn bị vì Ôn Ngưng, sau năm đó, bất kể đi đi đến nơi nào đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị chỗ cho cô, bất kể là học tập hay là công việc, du lịch hay là giấy tờ. Khi nhìn thấy đồ chơi trang sức hay váy phù hợp với cô đều sẽ mua về đặt trong căn phòng này, giống như thời thời khắc khắc dẫn cô bên cạnh, mọi chuyện có anh chăm sóc, mọi chuyện đều suy xét cho cô.
Giang Thứ nhìn Ôn Ngưng nhỏ trong tấm ảnh, cô thật sự có khả năng.
Thân phận thiên chi kiêu tử này của anh, ngạo mạn lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, 28 năm qua từng gặp hoa hoa cỏ cỏ nhiều không đếm xuể, vẻn vẹn chỉ ngã xuống hai lần, mà hai lần này đều thua trên người cô.
Người đàn ông cầm tấm ảnh, trượt người ngồi trên mặt đất, lúc đôi mắt hơi rũ xuống, nhìn đến nước đọng màu đỏ nhạt trên thảm rửa không sạch cách đó không xa.
Đồ vật trong căn phòng này là hứa hẹn của anh với cô, ngay cả chính anh cũng rất cẩn thận, cho nên chưa bao giờ để bất cứ người nào tiến vào.
Nhưng ngày đó chính ở chỗ này, chủ nhân nhỏ của căn phòng này trở lại, cô ngoài ý muốn tiến vào đây, qua nhiều năm như vậy ngoại trừ anh không có người ngoài từng đến căn phòng này nữa, như mà Giang Thứ đáng chết lại không biết là cô đã trở lại.
Anh đã tức giận với cô, cô gái nhỏ sợ tới mức đĩa trái cây trong tay cầm không chắc, trái cây vốn là cố tình vì anh rửa sạch rồi cắt rơi đầy đất, đây là nước hoa quả đọng lại vào thời điểm đó.
Đơn thỏa thuận ly hôn cũng là ép cô ký xuống vào lúc đó.
Cô nhóc đó nhớ rõ anh, còn thật cẩn thận nhớ kỹ, rõ ràng biết trong lòng khó chịu, nhưng lo lắng anh tức giận, cho dù uất ức đến hai mắt đỏ ửng cũng muốn cố gắng lấy lòng cười với anh.
Giang Thứ chỉ cảm thấy trái tim như là có thứ gì đó lôi kéo đến đau nhức, anh bỗng nhiên nhớ tới trước kia sau khi cô ký xong đơn thỏa thuận ly hôn, chữ viết quen thuộc kia.
Năm đó cô nhóc vẫn chưa từng đi học, không học được quá nhiều chữ, lúc hai người ở bên nhau, Giang Thứ nhất thời nổi hứng dạy cô viết chữ, chữ “Ngưng” này, chính là anh cầm tay dạy cô viết.
Từ nhỏ anh lớn lên ở nước ngoài, viết quen chữ tiếng Anh, khi mới bắt đầu học chữ Hán viết không tính là quá tốt, chữ Ôn Ngưng cũng bị anh dạy đến không khác là bao.
Thế nhưng anh lại không nhận ra cô.
Đã từng nói muốn dẫn cô đến căn nhà lớn, cho cô một mái nhà ấm áp, anh không chỉ không làm được, thậm chí trời cao đưa cô về bên cạnh anh, song anh lại còn chính tay đuổi cô đi.
Đêm giao thừa mưa to tầm tã, anh cũng chưa từng nể mặt đưa người về nhà.
Cô đợi 12 năm, lại chờ được cái gì?
Lạnh nhạt và xem thường, kiêu ngạo cùng không tôn trọng, thậm chí anh chưa bao giờ thừa nhận cô ở trước mặt người ngoài. Trước kia cô đến làm việc nghĩa chẳng từ nan, đi cũng gọn gàng nhanh chóng, anh vốn tưởng rằng cô chỉ thất vọng với cuộc hôn nhân ngắn ngủi này, nhưng bây giờ mới hiểu được, anh phụ lòng chờ đợi suốt 12 năm của cô.
Khó trách cô không muốn để ý tới anh.
Lúc trước anh để Nhậm Thiên Cao đi điều tra tin tức của cô nhóc. Khi ấy anh và Ôn Ngưng còn chưa kết hôn, anh từng nói với Nhậm Thiên Cao, nếu như tìm được người rồi, về vật chất đảm bảo cô ấy một đời sung túc vô lo, thứ còn lại không cho cô ấy được, anh sợ Ôn Ngưng tủi thân.
Chỉ là anh không ngờ, hai người lại là một, hiện giờ có thể cho cô bất cứ thứ gì, cô cần cái gì, anh đều đồng ý cho, dẫu cô có muốn cái mạng này anh cũng cam tâm tình nguyện, nhưng cô đều không cần gì cả.
Nhưng mà dù có ra sao, giờ phút này anh chỉ muốn lập tức đến gặp cô, cho dù chỉ nhìn cô thôi.
***
Phim trường Vân Sơn Thanh Lăng truyện, Ôn Ngưng đang yên lặng ngồi ở một góc hẻo lánh bình thản học lời thoại, cho dù hiện giờ đang ở phim trường, cô đã không sống như một bé trong suốt nữa, nhưng cô vẫn không quen lắm mọi người chăm sóc nhiệt tình quá mức, luôn thích ngồi một góc.
Vương Thanh thấy cách thời gian quay cảnh tiếp theo còn sớm, cầm lấy di động mở ghi nhớ nhìn một lượt, nói với Ôn Ngưng: “Trang phục Tako bên kia vừa mới đưa đến một vali sản phẩm mới quý ba của thương hiệu bọn họ, chị chọn vài bộ hợp với phong cách của em, tất cả đều sửa xong đặt ở trong phòng ở khu dãy nhà, chúng ta đã ký đại ngôn, sau này ở nơi có thể lộ mặt đều cố gắng đừng mặc trang phục riêng của mình, phải để thương hiệu mới cảm thấy phí đại ngôn xài đáng giá có đúng không!”
Tính cách Ôn Ngưng mềm mỏng, Vương Thanh xem cô như em gái mình, giờ phút này thuận tay sửa sang lại tóc mái cho cô ấy: “Có điều ngày thường em cũng không mua nhiều quần áo, vừa vặn mặc của bọn họ.”
“Đúng rồi, phí đại ngôn của hai bên đại ngôn Tako và LOVELIFE đã chuyển toàn bộ vào thẻ của em rồi, Chị Tô bảo chị nói với em một tiếng. “Chị Tô là người đại diện của Ôn Ngưng, phương diện tài chính này vẫn luôn do chị ấy quản lý.
Ôn Ngưng nâng mắt: “Nhanh như vậy sao.”
“Ừm, còn không phải sao?” Vương Thanh gật đầu, “Nhiệt độ bây giờ của chúng ta lên như vậy, doanh nghiệp tiếp xúc đều là những bên tương đối lớn, nhãn hiệu càng cao cấp, kim chủ ba ba càng có tiền nha, phí đại ngôn đều là việc nhỏ.”
Vương Thanh lặng lẽ kề sát bên tai cô, thấp giọng nói: “Chúng ta mới chỉ ký hợp đồng đại ngôn nửa quý ba, đã có hơn 50 vạn rồi, đó? Cô nhóc, định tiêu xài thế nào!”
Vương Thanh cũng cười nói, thuận miệng vừa hỏi, nhưng mà Ôn Ngưng tự như đã sớm suy tính cặn kẽ, thật thà đáp: “Em muốn trả nợ.”
Cô nợ Giang Thứ 60 vạn, lúc trước diễn vai quần chúng, từng trả vài lần mấy ngìn, nhưng đều như muối bỏ biển, bây giờ tính cả phí đại ngôn và mấy phí thông cáo show giải trí, góp nhặt thêm một khoản, gần như có thể vừa vặn trả một hơi cho hết.
Catse Thanh Lăng truyện cũng sẽ lần lượt được trả, chị Tô từng nói với cô, gần đây độ hot cao, không ít bên phim ảnh đều gửi lời mời đến cô, thu nhập sau này sẽ chỉ càng cao, tiền thuê nhà và tiền thuốc thang cho ông nội đều được giải quyết, khó khăn trước mắt, coi như đã gắng gượng vượt qua được.
Vương Thanh dẫn Ôn Ngưng một thời gian, tuy nói không biết cô gái có dũng khí nói chuyện ly hôn với Giang Thứ là người có thân phận như thế nào, sao có thể để cuộc sống của mình trôi qua thê lương như vậy, nhưng cô ấy cũng biết tính Ôn Ngưng, cô gái nhỏ đối xử với ai cũng tốt, chỉ là đối xử với mình không tốt lắm.
Vương Thanh ít nhiều có chút đau lòng cho cô: “Nợ có thể từ từ trả, đối xử tốt với mình một chút đi Ngưng Ngưng.”
Ôn Ngưng gật gật đầu.
Cảnh tiếp theo có phần diễn của Ôn Ngưng, cô nhanh chóng học một lượt lời thoại, sửa lại vạt áo hơi lộn xộn xong lập tức điều chỉnh tốt trạng thái đi vào trong bối cảnh chờ đợi.
Có lẽ là sắp trả hết nợ nần, nghênh đón cuộc sống sinh hoạt hoàn toàn mới, tâm tình của Ôn Ngưng tốt hơn trước kia, mấy cảnh diễn đều xong, trạng thái tuyệt vời, gần như mỗi cảnh một lần là qua.
Trên mặt đạo diễn treo nụ cười, trong lòng âm thầm cảm thán bản thân không nhìn lầm người.
Trước đó không lâu Giang Thứ ở phim trường lên giọng mà bày tỏ sự theo đuổi và yêu thích của bản thân, nếu như đổi thành nghệ sĩ khác, đuôi đã sớm vểnh lên tận trời rồi, nhưng mà Ôn Ngưng vẫn như cũ làm như chưa từng xảy ra việc gì, trước sao duy trì khiêm tốn cùng nỗ lực, không cậy sủng sinh kiêu.
Trong lúc đổi cảnh, di động Ôn Ngưng hiếm khi có động tĩnh đột nhiên vang lên không ngừng, hiển thị gọi đến chỉ có một dãy số, không có tên, Vương Thanh vốn định nghe máy, vừa vặn thấy Ôn Ngưng xách váy từ sau ống kính đi ra, vội đưa điện thoại qua.
Ôn Ngưng vẫn nhìn hiển thị cuộc gọi tới, thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
“Không biết, chỉ có một dãy số.”
Phản ứng ngay lập tức của cô nghĩ đó là Giang Thứ, cũng chỉ có Giang Thứ mới có năng lực và sự nhàn rỗi này, không ngừng đổi đủ dãy số gọi điện thoại cho cô.
Ngay cả điện thoại cô cũng không muốn nhận, biểu cảm trên mặt có hơi xấu hổ
“Chị nghe giúp em đi, nói là em bận, còn đang đóng phim.”
Vương Thanh chớp mắt: “Ai vậy? Chắc không phải là -- ồ, Giang Thứ chứ? Cái này không ổn lắm đâu, không được, Ngưng Ngưng xin em đó, chị còn muốn sống ở Hàn Thành mà…”
Ôn Ngưng quay mặt đi, nhìn ra chút tức giận hiếm có: “Không sao, anh ta không dám làm gì chị đâu, chị nghe đi.”
Vương Thanh mấp máy môi, không thể không nói, cô luôn cảm thấy có chút cảm giác gặm tới rồi, từ trước đến nay Ngưng Ngưng trước mặt người ngoài đều khiêm tốn lễ phép, cẩn thận, cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng mỗi khi đến trước mặt Giang Tổng, có thể lơ đãng lộ ra sự tùy hứng và mỏng manh của thiếu nữ, gần như ở sâu trong nội tâm biết được sự nuông chiều và dung túng của đối phương, mới có thể có phản ứng chân thật như vậy.
Vương Thanh không khỏi cảm thấy có chút ngọt ngào, Giang tổng đối với Ôn Ngưng là bất đắc dĩ và thuận theo, cô cũng từng thấy, nghĩ thầm cô có thể là trợ lý của cô nhóc này, Giang tổng hẳn là cũng thật sự không dám làm gì cô thật.
Cô tùy ý nhẹ giọng, chuẩn bị tâm lý thật tốt sau đó nhận điện thoại, không chờ đối phương nói chuyện đã dựa theo lời Ôn Ngưng nói qua: “Thực xin lỗi, Ôn tiểu thư bây giờ rất bận, tôi là trợ lý của cô ấy, nếu ngài có chuyện gì quan trọng có thể nói với tôi, xong việc tôi sẽ giúp ngài truyền đạt.”
Ngoài miệng Ôn Ngưng nói không để ý, nghiêng mặt nhưng lại vẫn không nhịn được nghiêng tai nghe phản ứng đầu bên kia điện thoại.
Nào nghĩ đến bên kia truyền đến giọng nữ cùng một trận ồn ào, trong lời nói còn có thể nghe ra sự thô tục: “Còn quay phim cái gì?! Trong thành phố này đi chưa đến hai ngày mà định lòe tôi hả? Cô bảo cô ta nghe điện thoại, ông cô ta sắp chết rồi, hỏi cô ta rốt cuộc có quản hay không!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
54 chương
130 chương
76 chương
56 chương
38 chương
100 chương