Mệnh trung thiên ái
Chương 20 : Mệnh trung thiên ái
Chương 20
Ôn Ngưng tất nhiên sẽ không nghe lời anh, Giang Thứ vừa đi, cô liền bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa khéo gặp nữ trợ lý của diễn viên, hỏi mượn cô ấy một miếng băng, sau khi về thay xong lập tức quay lại phim trường.
Không biết sao Giang Thứ không muốn mượn tay người khác làm chuyện này, chỉ đành mặt dày tự mình đi mua, lúc mua còn lẫn với vài bao thuốc, nói cho cùng biểu cảm có hơi không tự nhiên.
Kết quả khi trở lại chỉ thấy trống trơn, anh đứng trước cửa phòng vệ sinh, cong môi lên cười tự giễu.
Lúc trở về trường quay, Ôn Ngưng đã đứng trước bảng phản sáng đọc lời thoại một cách trôi chảy.
Lúc này vẫn chưa chính thức bắt đầu quay, vài diễn viên ráp lời thoại trước, Giang Thứ lười biếng đứng bên cạnh ống kính máy quay, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Ngưng, sắc mặt đã tốt hơn vừa rồi một chút.
Đứng chẳng bao lâu, phó đạo diễn một bên ân cần rót một tách trà nóng đến trước mặt Giang Thứ, và còn kê một chiếc sofa nhỏ tốt nhất ở một bên: “Giang tổng, ngài uống trà đi, mời ngồi mời ngồi.”
Giang Thứ uể oải nâng mắt, nhận lấy tách trà nóng, nắm lấy nhiệt độ trong tay, nghiêng đầu hỏi anh ta: “Chỗ lấy nước nóng ở đâu?”
Phó đạo diễn khựng lại, WTF, Giang tổng này chủ động nói chuyện với anh sao? Anh có chút “được sủng mà sợ”, bèn vội vàng cong người: “Tôi dẫn ngài đi.”
Giang Thứ không có ý muốn đưa tách trà cho ông ta, mà chỉ thuận tay đặt nó sang một bên, lười biếng đứng dậy cài cúc áo vest: “Không cần, để tôi tự làm.”
Bình giữ nhiệt này là anh mua lúc giúp Ôn Ngưng mua băng vệ sinh vừa rồi, tiếp tục duy trì gu thẩm mĩ nam tính nhất quán của anh, toàn bộ bình giữ nhiệt đều màu hồng, vừa nhìn là biết cho nữ dùng.
Phó đạo diễn dán mắt vào chiếc bình, cảm thấy mấy ngày nay Giang tổng đến phim trường thường xuyên như vậy thật không bình thường, sợ là có “vị Phật tôn quý” nào đó nuôi ở trong đoàn phim của họ.
Giang Thứ đích thân làm nóng vài lần cả trong lẫn ngoài bình giữ nhiệt, pha cho Ôn Ngưng một tách gừng đường. Những chuyện như rửa ly ngâm trà này, trước đây đều là người khác ước mong làm cho anh, căn bản không cần anh đụng tay, chỉ là bây giờ...có lẽ là do tính chiếm hữu quấy phá, thế nên anh cứ luôn cảm thấy đến cả nước cô cũng phải uống nước anh tự pha, như thế trong lòng anh mới thấy thoải mái.
Ôn Ngưng vẫn còn đang chạy chỗ, mặc dù vai diễn này của cô mờ nhạt, nhưng là một cung nữ bên cạnh nam chính, có rất nhiều lúc cần phải xuất hiện, luôn phải có mặt bên cạnh nam chính.
Ôn Ngưng tạm thời chỉ là đến trải nghiệm cuộc sống diễn viên, không có công ty quản lý, người đại diện cũng không, những nghệ sĩ trẻ khác đều có trợ lý theo cùng chăm sóc. Balo của cô để một góc cô đơn trong trường quay, lúc Giang Thứ trở lại, tiện tay xách balo của Ôn Ngưng.
Anh mở khóa kéo ra, rồi bỏ bình giữ nhiệt, băng vệ sinh và thuốc chống viêm Ibuprofen, còn có một ít đồ ăn nhẹ vào trong.
Làm xong hết tất cả, không hiểu sao Giang Thứ bỗng sinh ra cảm giác như ông bố già, mang theo cô con gái nhỏ ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, lo lắng nó ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không yên lòng bèn chất đầy balo nhỏ của nó, có khả năng còn bị con gái chê bai.
Người đàn ông nhàn nhạt cong khóe môi, còn chẳng phải sao, bé con kia nhỏ hơn anh nhiều như thế, anh trong mắt cô chẳng phải là một ông già sao.
Nhưng một giây sau ông già đã không còn cười được nữa.
Anh liếc nhìn về phía Ôn Ngưng, vốn muốn dặn dò những thứ anh bỏ vào balo của cô, ai ngờ vừa mới ngẩng mặt đã thấy Ôn Ngưng đứng bên cạnh hậu duệ Võ Đại Lang trong truyền thuyết. Nụ cười cô thoải mái tự nhiên, dường như vui vẻ hơn nhiều so với khi bên anh.
Giang Thứ ghen tuông đặt balo lên ghế, hít sâu một hơi rồi rời khỏi phim trường về công ty.
**
Buổi quay sáng rất thuận lợi, nhưng đến buổi chiều, bầu không khi không còn hòa hợp như thế nữa.
Phó đạo diễn dẫn một cô gái đến, nói rằng tất cả cảnh quay liên quan đến quý phi trước kia đều quay lại từ đầu, nguyên nhân là vì diễn viên đảm nhận vai quý phi trước đó đột nhiên bị bệnh, không thể tham gia việc quay phim sau đó. Vì để không ảnh hưởng đến tiến độ quay của đoạn phim, nên chỉ đành tạm thời thay người.
Vai diễn quý phi này phải nói là vô cùng quan trọng trong bộ phim, mặc dù trước đó vẫn chưa quay được nhiều phân đoạn, nhưng những diễn viên liên quan khác cũng khá rộng, nam nữ chính đều phải sắp xếp lịch trình lại một lần nữa, dành ra thời gian để phối hợp quay từ đầu, có thể thấy kim chủ đằng sau “lính nhảy dù” này đã trả giá đắt thế nào.
Còn về việc diễn viên ban đầu rốt cuộc bệnh thật hay bị ép đến sinh bệnh thì trong lòng mọi người đều tỏ tường.
Những chuyện lùm xùm này Ôn Ngưng chỉ nghe cho qua, cô chẳng qua là vai diễn nhỏ đến thử sức vài ngày, những chuyện phức tạp bên trong chẳng quan hệ gì lớn với cô.
Nhưng không ngờ gương mặt của nương nương “nhảy dù” này cô lại rất quen.
Diễn viên phân vai quý phi tên là Uông Uyển Uyển, đã từng học múa, trước kia lại có xuất thân từ người mẫu. Buổi chiều, lúc đến phim trường thay phục trang, Ôn Ngưng liếc mắt đã nhận ra cô ta.
Lúc cô vội vàng đi vào từ cửa sau vào sáng sớm đã bắt gặp đôi nam nữ này, trong đó người đàn ông là Vương tổng, người phụ nữ còn lại...chính là Uông Uyển Uyển, người mang trang phục quý phi trước mặt đây.
Cô khẽ nhíu mày, hồi tưởng lúc sáng hai người vừa làm chuyện bậy bạ, vừa nói những câu tình tứ, cô nhớ người phụ nữ đó nói, nhất định phải lấy vai diễn quý phi về cho cô ta.
Lúc đó Ôn Ngưng chẳng nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, thì ra vị trí muốn lấy vừa hay ở trong đoàn phim của bọn cô.
Nhưng thật đáng tiếc cho diễn viên được phân vai quý phi nương nương trước kia, nghe nói vì để có càng nhiều cơ hội diễn xuất nên đóng vai phụ suốt 11 năm, khó khăn lắm mới được người ta để mắt đến, vòng sơ tuyển đã thông qua một vai có sức nặng, diễn xuất tốt, phối hợp với mọi người cũng tương đối ăn ý, không ngờ đến cuối cùng vẫn bại trong tay tư bản, trở thành bước đệm cho sự thành công của người khác.
Uông Uyển Uyển không qua trường lớp chuyên nghiệp, hồi đó nổi tiếng một thời vì nhóm người mẫu chụp ảnh nóng vô cùng lớn, kể từ đó liền trở thành khách quen trong phòng của các kim chủ, lão tổng.
Người như vậy, suy nghĩ tất nhiên sẽ không dành cho con đường đúng đắn.
Bộ phim này được sản xuất với kinh phí nhỏ, khả năng tuyên truyền hậu kỳ cũng không lớn, theo như khẩu vị nhất quán của Uông Uyển Uyển vốn sẽ không để vào mắt, nhưng gần đây cô ta lại mê mệt nam chính Võ Thừa Nghiệp diễn vai Thái tử trong phim này, không cam lòng chỉ nhìn anh ta trước màn ảnh, thế là theo đuổi minh tinh đuổi tận đến đoàn phim.
Kỹ năng diễn của Uông Uyển Uyển bình thường, tâm tư lại không đứng đắn, cả buổi chiều đều phạm lỗi.
Đạo diễn nhíu mày, câu mắng nhiều nhất chính là: “Bối phận của quý phi và hoàng tử là mẹ con! Uông Uyển Uyển cô thu ánh mắt lại chút! Đừng để suy nghĩ dán hết lên người Võ Thừa Nghiệp như thế.”
Lời vừa nói ra, Võ Thừa Nghiệp khó tránh khỏi lúng túng, vô thức dựa vào cung nữ bên cạnh.
Ánh mắt đó của Uông Uyển Uyển liền dời qua Ôn Ngưng, lập tức chuyển hết sự bất mãn lên người cô, hất cằm đôi co với đạo diễn: “Thế dựa vào đâu mà Thái tử lại có thể gần gũi cung nữ như thế, thế còn ra thể thống gì nữa? Cũng may là đóng phim đấy, nếu là cổ đại, ngâm trong lồng heo mấy lần cũng không đủ!”
Vị đạo diễn này khác hoàn toàn với đám phó đạo diễn sản xuất nịnh hót kia, cho dù vì tiền mà phải cắn răng nhận “người nhảy dù” này, nhưng khi nổi giận thì chưa bao giờ thu liễm, có một nói một, không bao giờ bợ đỡ. Nghe câu nói tức giận của Uông Uyển Uyển, Ôn Ngưng đã vô thức tránh ra một chút, nhưng đạo diễn thẳng tính, mở miệng liền quát: “Cô còn mặt mũi nhắc đến Ôn Ngưng à, người ta chưa bao giờ đóng phim, lời thoại lại dài như vậy chưa hề mắc sai, một cũng nữ nhỏ còn diễn tốt hơn cả cô.”
Đạo diễn bỏ cuốn tập cuộn thành ống xuống, lấy ra một bao thuốc ra cửa cho bình tĩnh lại, phó đạo diễn bày ra mặt cười chạy đến giảng hòa, đứng bên cạnh Uông Uyển Uyển chiều theo tính khí của cô ta.
Uông Uyển Uyển cậy có người nâng đỡ, mắt mũi mọc ở trên đầu, nhìn chằm chằm Ôn Ngưng tỏ thái độ ngạo mạn, lời nói chanh chua: “Tôi thật sự nhìn không quen cái thứ suốt ngày giả bộ đáng thương hấp dẫn đàn ông, là phụ nữ cả, có suy nghĩ gì chẳng lẽ mọi người nhìn không ra.”
Phó đạo diễn phụ họa “đúng đúng đúng.” Đã thế còn nháy nháy mắt với Ôn Ngưng, để cô qua một bên điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Ôn Ngưng làm sao ngờ được, chuyện này cuối cùng lại đổ lên đầu của cô. Trước đây cô chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, lần này tim đập nhanh vô cùng, gật gật đầu vội vã trở lại góc nhỏ chờ đợi ban đầu.
Góc nhỏ có thêm một chiếc ghế sô pha nhỏ thoải mái, cái balo cô mang đến lúc trước nằm ngay ngắn trên đó. Ôn Ngưng cầm balo, không dám ngồi mà chỉ ngồi xổm một bên, theo thói quen móc kẹo ra từ túi bên cạnh ăn.
Cô nhớ cái kẹo đầu tiên mà cô ăn là Giang Thứ cho cô.
Cậu trai nhỏ đến từ thành phố lớn, trong cặp có vô vàn thứ kì lạ mà cô chưa từng thấy qua, có một ngày anh hỏi cô: “Bé con, thích ăn kẹo không?”
Tiểu Ôn Ngưng cười híp mắt lắc đầu: “Chưa bao giờ ăn.”
Giang Thứ bóc một viên nhét vào miệng cô, cô bé nằm trên tấm lưng rộng của anh, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ anh, miệng nhồm nhoàm, đôi mắt sáng bừng. Tám tuổi, đây là lần đầu tiên cô biết ngọt có mùi vị như thế nào.
Giang Thứ thấy cô thích, thế là đưa cả gói cho cô.
Sau khi anh ấy rời đi, Ôn Ngưng đợi bao nhiêu ngày vẫn không gặp được anh. Kẹo đã ăn hết nửa túi nhưng tiếc không ăn nữa mà cứ để đấy.
Mãi đến sau này cuối cùng Ôn Ngưng nhìn thấy vỏ kẹo giống như hệt trong tiệm, đó là hãng kẹo của Mỹ, giá khá đắt, cô gái trước giờ luôn tiết kiệm lần đầu tiên nghiến răng, mua hai gói về nhà.
Kể từ sau đó, mỗi lần lo lắng sợ hãi hoặc nhớ anh, cô liền có thói quen nhét kẹo vào miệng.
Nhưng vừa rồi tim đập dữ dội, tay ôm balo của Ôn Ngưng có hơi run rẩy, lục cả buổi trong túi bên vẫn không lục ra, cô chợt phát hiện là đã ăn hết vào ngày ly hôn lần trước.
Bụng dưới lại đau vì hoảng sợ, Ôn Ngưng cau mày, muốn mở balo ra lấy chút giấy đi vệ sinh, khoảnh khắc mở khoá kéo ra mới biết, trong túi nhét đầy đồ ăn nhẹ, không biết là do trùng hợp hay gì khác, trong đó còn có kẹo có vỏ như vậy, bên cạnh còn có băng vệ sinh chưa mở, và còn bình giữ nhiệt màu hồng nặng trịch, bên cạnh bình nước còn nhét một xấp tiền và thẻ.
Ôn Ngưng nhớ lại ở trong toilet lúc vừa rồi, trước khi Giang Thứ rời đi nói muốn mua băng vệ sinh giùm cô, thiết nghĩ những cái này đều là tác phẩm của anh.
Nếu không cô cũng chẳng nghĩ đến còn có ai hễ động một chút là nhét tiền và thẻ cho người ta.
Cô tự động phớt lờ tiền mặt và thẻ, chịu đựng cơn đau ở bụng dưới và sự lo lắng trong lòng, bóc túi kẹo lấy ra hai viên rồi ăn, rồi lại uống một ngụm nước gừng nóng hổi, cảm giác toàn thân có chút ấm áp, cơn đau giảm đi rất nhiều.
Nhưng cô gái ngồi trong góc nhỏ thưởng thức mùi vị của kẹo, chóp mũi bỗng dưng cay cay, hốc mắt cũng không khống chế được đỏ lên.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
59 chương
63 chương
10 chương
91 chương
7 chương
61 chương
11 chương