Mệnh trung thiên ái
Chương 13 : Mệnh trung thiên ái
Chương 13
Ngày qua ngày nhanh chóng, đã sắp sửa cuối năm, công việc cả trong và ngoài nước bận rộn không ít, Giang Thứ vẫn đi sớm về hôm mỗi ngày như cũ, cơm trưa đều do má Từ làm xong xuôi rồi đưa tới công ty.
Ôn Ngưng ngoan ngoãn ở nhà, vừa học chung với Giang Mông Mông vừa chăm mẹ Giang Thứ.
Giang phu nhân Thẩm Quân Nghi cũng từng là thiên kim tiểu thư nổi tiếng trong giới danh viện ở Hàn Thành, trời sinh cứng cỏi, lạnh lùng, bề ngoài xuất chúng, năm đó cánh nhà giàu sang trọng đứng xếp thành hàng dài cả mười dặm có hơn, sau đó bà gả cho bố Giang Thứ - Giang Kiến Xuyên, người có hôn ước từ nhỏ, môn đăng hộ đối, không đến vài năm thì có Giang Thứ.
Vợ chồng ân ái, cuộc sống gia đình ấm áp, hạnh phúc, vốn là quan hệ thông gia mẫu mực được người ta bàn tán say sưa trong giới thượng lưu, nhưng sau này nhà họ Giang bất ngờ gặp một vụ hỏa hoạn lớn, rất nhiều chuyện đều phát sinh biến cố, giữa hai vợ chồng xuất hiện khoảng cách, tính tình Thẩm Quân Nghi cũng thay đổi không ít, cảm xúc thất thường, đến lúc nổi cáu cũng không tốt lắm, người hầu chăm sóc cho bà thay đổi hết đợt này tới đợt khác, hoàn toàn không có cách nào làm lâu dài, phần lớn là không chịu nổi tính tình của bà.
Mà ngay cả con gái ruột Giang Mông Mông cũng không thể chống đỡ nổi, thế mà không hiểu sao cô gái Ôn Ngưng tính tình yếu đuối lại hợp ý bà, trong khoảng thời gian về nước ở tại Ngự Kiền Loan này, chỉ có mình Ôn Ngưng có thể chăm sóc hợp với tính của bà.
Giang Kiến Xuyên nhớ vợ quá muốn tới Ngự Kiền Loan thăm vợ mình nhưng lúc nào cũng bị Giang Thứ lạnh mặt ngăn cản ở ngoài cửa.
Ông thật sự không đấu lại đứa con trai này của mình, vừa đúng lúc hôm qua Giang Thứ đi công tác một chuyến tới thành phố, Giang Kiến Xuyên vội vàng chạy tới Ngự Kiền Loan muốn đón Thẩm Quân Nghi về nhà, dù gì cũng sắp tới năm mới, hai vợ chồng cũng nên đoàn tụ.
May là tính Thẩm Quân Nghi cũng kiêu ngạo, dù Giang Kiến Xuyên nói thế nào, bà cũng không chịu trở về với ông.
Giang Thứ hay tin, giữa trưa hôm sau đã lập tức trở về nhà.
Xe vừa dừng trước cửa sân, đã thấy Ôn Ngưng ôm cún con đi ra đón anh, cô gái nhỏ vài ngày không gặp anh, nhớ rất nhiều, trên mặt nở nụ cười, chạy đến trước mặt anh.
Giang Thứ tiện tay giựt cà vạt, nét mặt có phần tức giận: "Vì sao để Giang Kiến Xuyên vào?"
"...Hả?" Ôn Ngưng giật mình, "Ông ấy là bố của anh mà..."
"Về sau không có sự cho phép của tôi đừng có tùy tiện cho người khác vào."
Ôn Ngưng cắn môi, vội vàng nhút nhát gật đầu.
Người đàn ông phiền muộn trong lòng, đi lướt qua cô, lên thẳng lầu ba.
Ôn Ngưng không dám đi theo, ôm cún con bình tĩnh đứng trong vườn hoa.
Mỗi lần Giang Thứ trở về có tâm trạng không tốt, đều có thói quen giam mình trong căn phòng đó, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cũ ấy.
Chỉ là hôm nay vừa vào cửa, những gì anh nhớ tới đều là việc anh đột nhiên nổi giận với cô mấy tháng trước ở đây, cảnh anh ép cô ký đơn thỏa thuận ly hôn.
Phần đơn thỏa thuận kia vẫn để trên mặt bàn, vô cũng dễ thấy, lần đầu tiên Giang Thứ không lấy khung ảnh ra mà là nhìn chằm chằm vào chữ ký của Ôn Ngưng ở góc cuối cùng của thỏa thuận, càng nhìn lông mày lại càng nhíu chặt, sau đó dứt khoát dùng tay cho hết mấy tờ giấy đó vào ngăn kéo khóa lại, tự nhiên lại không muốn nhìn thấy.
Người đàn ông cầm bao thuốc đi ra ban công bên ngoài cửa sổ sát đất, trước đây Ngự Kiền Loan đã từng im lặng không hề có sức sống, mỗi lần anh trở về chỉ có thể đứng ở đây hút hết điếu thuốc này tới điếu khác.
Nhưng hôm nay, anh vừa ra lại có thể nghe được sân dưới lầu tiếng Ôn Ngưng và bé cún con vụng về kia đuổi đánh nhau ầm ĩ, sự chú ý của Giang Thư thoáng chốc bị kéo tới, ánh mắt vô thức nhìn theo Ôn Ngưng.
Bé cún con ôm chân ngắn ngủn chạy trốn đến sung sướng, cô gái nhỏ lại cười đến mức chẳng để ý điều gì, thật đúng là dáng vẻ đẹp nhất của cô gái nhỏ tầm tuổi này, chẳng qua là mỗi lần cô gặp anh, nụ cười luôn dè dặt, Giang Thứ lập tức ngẩn người, nhìn đến xuất thần.
Cún con nuôi ở Ngự Kiền Loan được mấy tháng, dính Ôn Ngưng nhất, giờ phút này chơi giỡn quá đà, ẳng ẳng kêu hai tiếng rồi lập tức bổ nhào qua chỗ cô.
Trái tim Giang Thứ bỗng chốc thít chặt lại, hai tay vô thức nắm lại, ngay cả tàn thuốc chạm vào đầu ngón tay cũng không có phản ứng, quay người vèo một cái ba bước thành hai bước đi xuống dưới lầu.
Lần đầu tiên anh ghét biệt thự quá lớn, chạy một lúc mới tới được cửa lầu một, chỉ thấy bé cún con nhào vào lòng Ôn Ngưng ngoan ngoãn cọ rồi lại cọ, nhìn qua một người một chó vô cùng ấm áp.
Giang Thứ nhẹ nhàng thở ra, tự giễu giật giật khóe môi, chỉ là đùa giỡn, không biết rốt cuộc vừa rồi anh khẩn trương chuyện gì.
Ôn Ngưng đang nô đùa với cún con vui vẻ thì nhìn thấy Giang Thứ đứng ở trước cửa, vô thức thu nụ cười lại, biến thành dáng vẻ dè dặt thường gặp nhất.
Người đàn ông nhếch mày đi đến trước mặt cô, thò tay nhéo hai má mềm mại của cô: "Sợ tôi vậy sao?"
Ôn Ngưng không lên tiếng, ôm chặt cún con trong ngực theo bản năng.
Giang Thứ tự nhiên thấy ghen tị, một tay xách cún con trong ngực cô vứt qua một bên, sau đó kéo cô gái nhỏ đi lên lầu: "Đi cùng giúp tôi một chút, đừng cứ suốt ngày chỉ biết chơi với mỗi chó con vậy."
**
Vài ngày liên tiếp sau đó, Ôn Ngưng hồn bay phách lạc, Giang Mông Mông phát hiện ra điểm khác thường, hỏi cô: "Chị dâu, làm sao vậy? Cãi nhau với anh trai em ư?"
"Không có."
Giang Mông Mông lấy kinh nghiệm của mình làm gương khuyến khích cô: "Không nên đâu, cãi nhau với anh ấy chính là làm khó tiền thôi, không đáng đâu, đàn ông dỗ dành được thì dỗ đi chị à."
Ôn Ngưng cũng không để ý đến tiền bạc, cô quan tâm đến anh: "Dỗ như thế nào?"
"Sắp tới sinh nhật anh trai rồi."
"Chị biết nhưng chị chưa biết nên tặng anh ấy cái gì cho tốt nữa." Cô đã ghi nhớ ngày này vào trong lòng, nhưng người đàn ông ngậm thìa vàng như Giang Thứ, cô chỉ có chút tiền, không biết tặng thứ gì anh mới có thể vừa ý.
Giang Mông Mông nháy mắt mấy cái: "Tặng chị đó, chị tự gói mình cẩn thận rồi thắt cái nơ bướm, núp ở trên giường anh ấy không phải là được sao, anh trai em chắc chắn sẽ ăn món quà này.
Ôn Ngưng xấu hổ trừng mắt nhìn cô bé: "Mông Mông!"
Thành phố tuyết rơi nhiều một tháng nay, Ôn Ngưng mặc quần áo lông dày đi ra ngoài mua quà sinh nhật cho Giang Thứ.
Một mình cô lượn lờ qua nhiều cửa hàng, hoặc là không thấy gì bên trong, hoặc là không mua nổi.
Lúc đi ngang qua đằng sau cửa hàng trượt tuyết cho trẻ em thì thấy có một cửa hàng không ít người chen chúc cả trong lẫn ngoài.
Hỏi ra mới biết được, trong đó đang quay gameshow cho một đài truyền hình ở tỉnh Lục, giải nhất là một chiếc tủ lạnh hơn mười nghìn tệ.
Chẳng có ai đi tặng tủ lạnh giữa mùa đông cả, nhưng mà dự thi miễn phí, lại có thể lộ mặt trên TV nên người tham gia chương trình vẫn không thiếu.
Level đường băng khác với đường sông, đường bang thuần túy trơn trượt dễ ngã, chỉ cần có thể đứng lên tiếp tục đi tới thì đều được coi là khiêu chiến thành công, có điều thời tiết lạnh, không có mấy người chịu nổi, hoạt động diễn ra tới trưa, cũng không có mấy người khiêu chiến thành công.
Nhưng mà hơn mười nghìn tệ với Ôn Ngưng là khoản tiền lớn, nếu thắng được cầm về thì có thể mua cho Giang Thứ món quà sinh nhật rất đẹp rồi.
Cô vội vàng đăng ký, lúc đi tới đường đua, trong lòng vẫn không tránh khỏi căng thẳng.
Đường băng nhô cao dài, level phức tạp, không biết Ôn Ngưng ngã bao nhiêu lần, cứ thế nện thẳng trên mặt băng, nhưng mỗi lần quay lại đều có thể cười hì hì bò lên tiếp tục đi.
Đạo diễn nhạy bén phát hiện tuyển thủ người qua đường này dường như giá trị nhan sắc không hề thấp, mấy ống kính đều chụm lại chỗ cô.
Trong ống kính, khuôn mặt của cô gái nhỏ trắng nõn, tinh xảo ửng hồng, mày vẫn luôn cong cong, cười dịu dàng.
Cuối cùng tới điểm cuối, MC cũng không nhịn được thán phục: "Đây là tuyển thủ ngã đẹp nhất mà tôi thấy rồi."
Ôn Ngưng xấu hổ cắn môi.
MC lại không kìm được hỏi vài câu: "Cô bé à, hôm nay em là người duy nhất đi được tới cuối cùng, định ôm tủ lạnh to đùng về nhà ư?"
Cô cười ngốc nghếch.
Có lẽ là người xinh đẹp vẫn luôn được ưu ái, MC nháy mắt với cô mấy cái: "Không sao, hậu trường có thể đổi thành tiền mặt."
Hai mắt Ôn Ngưng sáng rực lên: "Thật ư?"
"Em muốn dùng thế nào?"
Cô ngượng ngùng nói: "Mua quà sinh nhật."
MC hiểu rõ: "Tặng bạn trai à?"
Bạn trai... nói đúng ra phải là chồng đấy, nhưng mà Ôn Ngưng lại thích từ bạn trai này hơn, cô cười tủm tỉm rồi gật đầu.
Cô gái nhỏ nhận được tiền, vội vàng chạy tới cửa hàng bán đồ vest lúc nãy có xem qua, dựa theo size của Giang Thứ chọn một bộ, khi trả tiền, chỗ vừa bị té trên mặt đã hơi sưng đỏ lên, nhưng lại không giấu nổi nụ cười.
**
Gameshow này quay trong thời gian ngắn, trong ngày đã có thể phát sóng ra bên ngoài rồi.
Buổi tối lúc Ôn Ngưng ôm sách giáo khoa học thuộc lòng từ đơn, topic #người qua đường xông xáo, vì yêu mà ngã# lập tức leo lên top 5 hotsearch trong nháy mắt.
Ôn Ngưng không hề hay biết chuyện mình được lên hotsearch, chỉ là tự nhiên nhận được rất nhiều cuộc gọi, có người muốn mời cô quay quảng cáo, có người muốn cô chụp bìa trong tạp chí mạng và quay đoạn phim ngắn, còn có công ty bồi dưỡng người nổi tiếng tìm cô ký kết hợp đồng, Ôn Ngưng không hiểu đầu đuôi ra sau, từ chối từng cái một.
Trong vô số kể cuộc gọi điện thoại, còn có của Chu Tự Hành.
Ôn Ngưng vừa nghe máy thì lập tức liên tục cảm ơn anh ta lần trước đã đưa cô về nhà.
Chu Tự Hành cười nhẹ ngắt lời: "Muốn cảm ơn tôi ấy à, chi bằng đến giúp tôi đóng một bộ phim đi, thù lao thì dựa theo giá trị thông thường định vị cho người mới để tính cho cô, không ít hơn một phân, chúng tôi tuyển mãi vẫn không chọn được người thích hợp, hình tượng của cô lại vừa khéo phù hợp."
Hotsearch lúc tối anh ta cũng thấy, anh ta đã định tìm Ôn Ngưng nói chuyện này từ sớm, nhưng lại cứ cảm thấy dựa vào việc cô là người phụ nữ của Giang Thứ, chắc có lẽ cũng không bằng lòng xuất đầu lộ diện tới giới giải trí chịu khổ giày vò, có điều hôm nay xem ra, dường như cuộc sống của cô cũng không coi là quá tốt, nếu không cũng không đến mức vì mười nghìn tệ tiền thưởng có thể khiến cô ngã trên đường băng nhiều lần như vậy.
Ôn Ngưng chưa từng gặp chuyện này nhưng không hiểu sao lại tin tưởng Chu Tự Hành, có điều nghĩ tới Giang Thứ thì lại do dự, anh có vẻ rất không thích cô ra ngoài làm những chuyện này, do dự xong, vẫn định từ chối: "Tôi chưa từng học diễn xuất, có lẽ là không thể đảm nhiệm được rồi."
Chu Tự Hành hiểu rõ điều cô lo ngại, cũng đoán được ý định của cô: "Chúng tôi có khóa học biểu diễn, có điều nếu cô không tiện, tôi cũng không cố ép."
"Ôn Ngưng."
"Hả?"
"Sau này nếu cần người giúp đỡ, có thể tìm tôi, bộ phim này cũng không quay nhanh trong một sớm một chiều được, nếu cô nghĩ thông suốt, cũng có thể đến tìm tôi, ít nhất trong vòng một hai năm, nhân vật này vẫn luôn giữ lại cho cô."
"Cảm ơn."
**
Buổi tối Giang Thứ vẫn chưa trở về như bình thường, Ôn Ngưng tựa vào đầu giường, lại muốn gọi điện thoại cho anh.
Ôn Ngưng: "Tối thứ Sáu tuần này, anh có rảnh không? Có thể về nhà chứ?"
Giọng Giang Thứ trong điện thoại khó che giấu được sự mệt mỏi: "Nhớ tôi rồi hả?"
Ôn Ngưng ngoan ngoãn gật đầu Ừm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.
Giang Thứ cũng không nghĩ nhiều: "Thứ Sáu này hạng mục trong tay đã xong, có lẽ là có thời gian."
Ôn Ngưng bỗng nở nụ cười, đụng tới chỗ sưng nơi khóe môi, hơi đau một chút, nhưng vẫn buồn cười mãi không thôi.
Thứ Sáu là sinh nhật của Giang Thứ.
Giang Mông Mông biết ý ra ngoài qua đêm, để lại thế giới hai người cho anh trai và chị dâu.
Ôn Ngưng chuẩn bị nguyên ngày, làm cả bàn đồ ăn Giang Thứ yêu thích.
Nhưng mà đợi đến tận mười hai giờ đêm cũng không thấy anh về, cô nở một nụ cười gượng, một mình cắm ngọn nến lên bánh sinh nhật, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, giống như mười năm trước cầu nguyện cho anh: "Anh Giang Thứ thêm tuổi mới... sẽ luôn luôn bình an."
Giang Thứ hoàn toàn quên mất chuyện mấy hôm trước đã hứa với cô đêm nay sẽ về nhà, tan làm, mấy anh em nói muốn chúc mừng sinh nhật cho anh, anh đi luôn, đến khi trở về cả người toàn mùi rượu, say khướt ôm cô gái nhỏ ngủ say trên ghế sofa mà cọ xát.
Ôn Ngưng bị anh lăn qua lăn lại tỉnh dậy, hốc mắt không khỏi chua xót: "Giang Thứ, anh về rồi hả?"
"Ừm..."
"Sinh nhật vui vẻ."
Người đàn ông không lên tiếng, hôn tai cô, bàn tay lớn lập tức dò xét vào trong.
Ôn Ngưng tủi thân đẩy anh ra: "Anh tạm thời đừng... Em mua quà sinh nhật cho anh, là một bộ vest, anh nhìn thử xem có thích hay không?"
Người đàn ông nhíu mày, tiện tay ném bộ đồ vest xuống đất, hoàn toàn không để ý nói: "Để đó đi, làm trước đã."
Lông mi Ôn Ngưng run rẩy, hốc mắt đỏ hồng, muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
**
Giang Thứ lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, chưa từng có thói quen ăn tết âm lịch, thời điểm mọi người ở trong nước ăn tết, anh vẫn còn mải làm việc.
Thế mà năm nay lại để trống thời gian giao thừa, nhàn nhã ở Ngự Kiền Loan vài ngày.
Sáng sớm, Ôn Ngưng hưng phấn muốn anh đi dạo siêu thị cùng.
Trong siêu thị, dáng người đàn ông cao lớn lười biếng đẩy xe đẩy, Ôn Ngưng mặc áo lông dày, cười khoác cánh tay anh, mặt mày ngập tràn chờ mong với năm mới: "Giang Thứ, năm mới ăn cái gì vậy? Trước kia em chưa từng trải qua, nên mua cái gì đây? À đúng rồi, còn phải mua câu đối nữa?"
Cô gái nhỏ vô cùng háo hức, ngày trước ở nhà thím, đến ngày lễ ngày tết cô cũng không tư cách ngồi trên bàn vì thím ngại xui xẻo.
Giang Thứ nhếch môi: "Nhìn mà mua thôi, mua gì cũng được."
Ôn Ngưng không để ý, vẫn hưng phấn không thôi.
Hai người đi dạo chừng mười phút, điện thoại trong túi áo Giang Thứ reo vang, người đàn ông nhận máy, vẻ mặt có chút khác thường: "Được, tôi sẽ tới một chuyến."
Cúp điện thoại, Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn anh.
Giang Thứ giao xe đẩy cho cô, tiện tay đưa cô tấm thẻ: "Có chút việc, lát nữa tôi bảo lái xe tới đón em về nhà."
"Giang Thứ..."
"Nghe lời."
Lúc Ôn Ngưng về đến Ngự Kiền Loan, anh vẫn chưa trở lại.
Mà ông cụ Giang đã đến từ sớm rồi, đang định tới đưa phong bao lì xì cho Ôn Ngưng, nhìn thấy cô, không ngờ lại là cảnh cô đi một mình xách túi lớn túi nhỏ được lái xe đưa về.
Lập tức không vui.
Buổi chiều Giang Thứ vừa về tới nhà thì bị ông cụ gọi vào thư phòng.
Ôn Ngưng lo lắng muốn chết, cắt đĩa trái cây rồi đi tới đi lui bên ngoài thư phòng, cũng không dám đi vào.
Đang muốn bỏ đi thì nghe thấy tiếng ông cụ Giang cao ngất trong thư phòng nói một câu: "Dù sao con bé cũng cứu cháu một mạng."
Tính Giang Thứ phản nghịch, giờ phút này không còn ý định nhẫn nhịn nữa: "Lúc trước ông ép tôi cưới, tôi cũng mẹ nó cưới rồi, còn muốn sao nữa?! Có giỏi thì lúc trước đừng có mà cứu ông đây."
Cho đến nay, cô vẫn cho là Giang Thứ tự mình tìm cô về, lúc trước anh ép cô ký thỏa thuận ly hôn cũng không quá đáng vì cô khiến anh tức giận, thậm chí hôn lễ anh cũng không tới hội trường, cô cũng tìm cho anh một cái cớ phù hợp rồi, cho tới giờ cô cũng chưa từng dám nghĩ, việc anh lấy cô cũng hoàn toàn là bị ép buộc.
Vành mắt nhanh chóng đỏ lên, hai tay nắm chặt đĩa trái cây, hít sâu vài hơi, vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Hai ông cháu nói chuyện xong xuôi đi ra, vẻ mặt hai người giống như không xảy ra chuyện gì, ông cụ Giang phát cho Ôn Ngưng và Giang Mông Mông hai cái phong bì dày cộm, cười ôn hòa nói chúc mừng năm mới xong thì lập tức trở về khu nhà cũ.
Giang Mông Mông kể từ khi bị anh trai đóng băng thẻ cuối cùng cũng có tiền tiêu vặt, như một cơn gió chạy về phòng ngủ, vội vàng kiểm tra xem rốt cuộc thẻ bên trong lì xì có bao nhiêu tiền.
Ôn Ngưng cũng kéo ra một nụ cười: "Em đi làm cơm tất niên."
Cô bận bịu đến tối, làm một bữa cơm tất niên ra hình ra dáng, đến khi ăn cơm, điện thoại của Giang Thứ lại đúng lúc vang lên.
"Có tin tức?" Vẻ mặt anh dường như có chút mong ngóng.
Thậm chí Ôn Ngưng cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của anh bao giờ.
"Cậu chờ tôi một lát, tôi lập tức tới ngay, nói trực tiếp."
Có lẽ là giác quan thứ sáu của phái nữ quấy rối, Ôn Ngưng cứ có cảm giác cuộc điện thoại này dường như có liên quan đến chuyện cô vào nhầm phòng ở lầu ba.
Giang Thứ vội vã đứng dậy, cô gái nhỏ kéo cổ tay anh lại: "Giang Thứ, ăn cơm tất niên đã..."
"Tôi có việc, em ăn trước đi."
Giọng nói của Ôn Ngưng đã có chút nức nở: "Anh có thể không, có thể đừng đi hay không, Giang Thứ, xin anh..."
"Nghe lời."
Cô nghe lời buông thõng tay, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
Ngay từ khi bắt đầu, anh đã không phải là của cô rồi.
Đến khi Giang Thứ trở lại, trong nhà ăn vẫn sáng đèn, anh men theo ánh đèn đi qua, thấy Ôn Ngưng mặc tạp dề đang hâm nóng đồ ăn.
"Sao muộn thế này còn chưa ngủ?"
Ôn Ngưng quay người lại nhìn về phía anh, để lộ dáng vẻ anh chưa từng thấy: "Đói bụng không? Em hâm nóng đồ ăn cho anh."
"Không cần, không muốn ăn gì cả, lên lầu nghỉ ngơi đi."
"Đã hâm nóng xong rồi, ăn đi thôi." Ôn Ngưng kéo khóe môi cười cười
Chỉ là nụ cười dường như không còn chói mắt như xưa nữa.
Giang Thứ ngồi xuống, nếm mấy miếng thức ăn.
Ôn Ngưng cởi tạp dề ra rồi ngồi vào trước mặt anh, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước: "Giang Thứ."
"Ừm?"
"Chúng ta ly hôn đi."
______________________
CHƯƠNG SAU CÓ PASS
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
54 chương
130 chương
76 chương
56 chương
38 chương
100 chương