Mệnh trung thiên ái
Chương 11 : Mệnh trung thiên ái
Chương 11
Giang Thứ quăng lại những lời này rồi quay người trở lại cửa thang máy.
Thang máy dừng đã lâu, anh vừa bước vào, ba vị tổng giám đốc theo sát ngay sau, đóng cửa lại rồi đi lên.
Để lại đám quản lý cấp cao hai mắt nhìn nhau, không đoán ra nổi mấy lời của vị Diêm Vương này có ý gì, chỉ có thể làm theo.
Ôn Ngưng không kịp phản ứng, bị không trâu bắt chó đi cày, mấy thư ký vây quanh cô không ngừng truyền thụ các mạch suy nghĩ thiết kế và khái niệm về sự sáng tạo, làm sao biết được cô hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với những thứ này, học máy móc làm sao nhớ được đàng hoàng chứ.
Suy nghĩ của giám đốc hậu cần dao động, dù Ôn Ngưng đã nói xin lỗi trước mặt, nhưng nếu không có cách nào làm xuôi cơn giận của Giang Thứ, việc kia mà trách tội xuống, ông ta cũng không tránh khỏi liên quan.
Ông ta nghĩ đi nghĩ lại phản ứng của Giang Thứ khi thấy Ôn Ngưng, phỏng đoán vi Giang tổng này, tám đến chín mươi phần trăm là có hứng thú với cô bé cộng tác viên này.
Lập tức phái người đi tìm bộ quần áo, rồi dặn thư ký phụ giúp Ôn Ngưng nhanh chóng thay đồ.
Ôn Ngừng gần như không kịp từ chối, đến khi thay quần áo xong đi ra, vẻ mặt cô cực kỳ mất tự nhiên.
Giám đốc không dám chần chờ một giây, lập tức dẫn người đuổi theo lên lầu.
Ở chỗ Giang Thứ, mấy vị tổng giám đốc đang dẫn anh đi một vòng khu vực thư giãn, đến khi đoàn người đi tới trước cửa tổng bộ, giám đốc dẫn theo Ôn Ngưng đã chờ từ lâu.
Nhưng khi Giang Thứ thấy đồ cô mặc trên người, sắc mặt lập tức đen thui.
Cô thiếu nữ đã đổi bộ đồng phục vệ sinh dài tay màu xanh đậm ban nãy, đổi thành váy đồng phục màu xám nhạt trùm qua mông.
Váy ngắn lại bó sát người, áo sơ mi trắng trên người mỏng lại hơi lộ, dù Ôn Ngưng nhỏ nhắn xinh xắn nhưng vẫn dính chặt không một kẽ hở, phác họa dáng người hấp dẫn có lồi có lõm, cúc áo trước ngực mở ra ba nút.
Giang Thứ nhìn từ trên xuống, từ góc độ của anh nhìn về phía cô, chỗ anh lướt qua rất nhiều lần trong đêm, nơi mà anh thích nắm nhất, đến giờ phút này thoắt ẩn thoắt hiện.
Người đàn ông nghiến răng hàm, sự nham hiểm trong mắt lại nhiều hơn.
Bất kể ai, trước khi vào tổng bộ đều phải thay giày cho tốt, đã trở thành lễ nghi, quy củ bất thành văn lúc làm việc, có điều với người có thân phận như Giang Thứ, cho dù muốn hủy bỏ ngay tại đây, cũng chỉ cần một câu nói, cái gọi là nghi lễ phép tắc trước mặt anh chẳng là cái thá gì.
Nhưng mà người đàn ông dừng ở trước cửa hồi lâu vẫn không lên tiếng, giám đốc khẩn trương vội vàng dùng khuỷu tay đẩy Ôn Ngưng đang thần người tại chỗ không nhúc nhích: "Mau ngồi xuống đổi giày giúp Giang tổng đi, có biết điều hay không vậy!"
Giang Thứ không vui nghiêng đầu nhìn về phía tay phải Ôn Ngưng bị người kia chạm vào, hận không thể lập tức vặn tay ông ta xuống.
Lông mi Ôn Ngưng khẽ run, dè dặt ngước mắt nhìn người đàn ông quen thuộc lại lạ lẫm, vẻ mặt có chút xấu hổ, sau đó lộ ra ý cười ngoan ngoãn, nghe lời cúi đầu trước mặt anh, chầm chậm ngồi xuống.
Rõ ràng là hai người ôm nhau nằm trên cùng một chiếc giường trong đêm nhưng bất kể ở trong nhà hay ở ngoài, về công hay về tư, cô vẫn luôn sắm vai nhân vật lấy lòng, nịnh nọt anh.
Chỉ có điều một giây sau, Giang Thứ đã nắm chặt cổ tay cô không cho phép cô khom lưng cúi đầu, ánh mắt khinh miệt cùng với áp bức đảo qua giám đốc vồn vã ở phía sau, vô cùng chiếm hữu kéo người về bên cạnh mình, tiện tay cởi áo vest ra phủ lên người cô, che đi nơi chỉ anh mới có thể nhìn thấy, rồi cứ thế ra vẻ lười nhác dẫn người vào bên trong tổng bộ.
Đoàn người đông đúc đi theo phía sau không dám tới quá gần, biết điều mà chừa ra một khoảng lớn, ở đằng sau trao đổi ánh mắt, rồi lại bắt đầu lo lắng Ôn Ngưng chiếu mới không biết nói chuyện, khiến Thái tử gia chú ý, không có khả năng dỗ được người khác.
Ngay lúc tất cả quản lý cấp cao chờ đợi lo lắng, chỉ nghe thấy giọng Giang tổng cách đó không xa bắt đầu đặt câu hỏi với giọng nói âm trầm.
Nhưng chẳng câu nào liên quan đến những câu Ôn Ngưng chuẩn bị tạm thời từ trước đó cả.
Giang Thứ: "Em cảm thấy thiết kế này thế nào?"
Ôn Ngưng có chút mất tự nhiên, cũng biết nên nói thế nào cho tốt: "Rất, rất đẹp."
"Đây là phong cách em thích ư?" Giang Thứ không coi ai ra gì mà cười khẽ, dắt cô, bàn tay lớn nắm lấy ngón tay mềm mại rồi xoa nắn, là cảm giác quen thuộc.
Ôn Ngưng cũng bất chấp thích hay không thích, vội vàng gật đầu nhẹ.
"Có điều phong cách này không phù hợp với phong cách Ngự Kiền Loan kia." Giang Thứ nhàn nhạt mở miệng.
Chủ hạng mục này tập trung vào sự gọn gàng, ấm áp, còn Ngự Kiền Loan lại là kiểu dáng Châu Âu cao quý, xa hoa, màu sắc thiên về lạnh nhiều hơn, có phần quá mức bức người, quả thực không quá phù hợp với nhau.
Đám quản lý cấp cao nghe thấy cho rằng Ôn Ngưng trả lời bậy bạ, khiến Thái tử gia mất hứng, hít một ngụm khí lạnh, tim thoáng một cái vọt lên cổ họng.
Chưa nói mấy người xung quanh gặp Giang Thứ lần đầu tiên, mà ngay cả Ôn Ngưng đã lĩnh chứng nhận cùng anh, người vợ ở chung sớm chiều cũng rất khó đoán được suy nghĩ của anh.
Cô gái nhỏ đột nhiên im bặt, trái tim dường như đang đập thình thịch, cẩn thận từng chút một ngẩng đầu nhìn anh, căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay theo thói quen, lại đúng lúc nắm chặt bàn tay to của anh.
Giang Thứ rũ mắt xuống liếc nhìn hai tay nắm chặt của hai người, hơi cong môi: "Nếu em thích, căn hộ ở gần công ty tôi dùng để nghỉ ngơi còn chưa trang trí, có thể làm như kiểu em thích."
Trong lòng Ôn Ngưng không khỏi chua xót, rốt cuộc anh có mấy cái nhà ở bên ngoài kia chứ, người làm vợ như cô hoàn toàn không biết gì cả, kết hôn lâu như vậy tới giờ, dường như cô chưa từng tiến vào thế giới của anh.
"Em cũng đâu có qua chỗ đó." Giọng nói của cô có phần tủi thân.
Nhưng khi nghe vào lỗ tai Giang Thứ, không hiểu sao lại mang theo ý làm nũng nhè nhẹ.
Người đàn ông khẽ cười, giọng điệu dịu dàng: "Lần tới dẫn em qua ở vài đêm trước."
Câu nói này nghe thật giống như có ý chuẩn bị kim ốc tàng kiều.
Hô hấp Ôn Ngưng ngưng trệ, tim lỡ mất mấy nhịp, một câu hứa hẹn hời hợt của anh lại có thể khiến chút tủi thân của cô lập tức biến mất không còn sót lại chút nào.
Có lẽ là năm tám tuổi gặp anh, vẫn luôn đặt anh vào trong lòng để nhớ thương, hơn mười năm chờ đợi, tất cả mất mát và tủi thân đều trở nên dễ dỗ dành như vậy.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn được anh nắm tay dẫn vào bên trong, bước chân hai người chậm rãi, thong dong tự tại, thỉnh thoảng Giang Thứ hỏi vài câu, cô nhẹ nhàng đáp lại, thoạt nhìn bầu không khí quả thực giống như vợ chồng nhỏ bình thường, ấm áp dễ chịu.
Hai người đi đến bên cửa sổ, Giang Thứ mặc kệ vén rèm cửa vén lên một góc, giọng nói thực sự tùy ý giống như đang lựa chọn đồ đạc cho căn hộ: "Thích rèm cửa màu gì?"
"Vàng được không?"
Giang Thứ ừm một tiếng không mặn không nhạt, lười biếng quăng ánh mắt về phía chiếc giường trong phòng ngủ: "Ga giường thì sao? Cũng thích màu vàng à?"
Cô gái nhỏ không còn căng thẳng và sợ hãi như lúc mới vào nữa, gật đầu, lời nói đáp lại cũng càng thêm thoải mái tự nhiên: "Ấm áp, vô cùng ấm áp, có cảm giác như ở nhà."
Chân mày Giang Thứ khẽ nhếch lên, trêu cô: "Ngự Kiền Loan cũng không phải là nhà hả?"
Ôn Ngưng vô thức siết chặt lòng bàn tay, có điều cô còn chưa kịp lên tiếng thì chợt nghe người đàn ông bên cạnh không có ý tốt mà hơi cúi người ghé vào tai cô, lời nói cực kỳ mập mờ: "Tôi cũng hiểu được mà, da em trắng, màu vàng sẽ càng làm tôn da em hơn, cứ cảm thấy Ngự Kiền Loan chưa đủ mùi vị."
Ôn Ngưng nghĩ mãi mới hiểu ý anh nói gì, sắc hồng bỗng lan tới bên tai, buột miệng thốt ra một câu: "Lưu manh!"
Khóe môi Giang Thứ nhếch lên một cái, nhưng người phía sau lại không nhìn thấy nét mặt anh.
Giám đốc không giữ được bình tĩnh, vội vàng thấp giọng quở trách: "Ôn Ngưng! Sao lại nói chuyện với Giang tổng như vậy, đừng có mà được cho thể diện mà không cần! Không có chút giáo dục nào."
Giang Thứ vừa mới cong môi lập tức ghìm xuống, sắc mặt lại u ám, lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.
Giám đốc vội vàng cười sán lại chỗ anh: "Giang tổng, ngài đừng nóng giận, con nhóc này không được dạy dỗ đàng hoàng là do chúng tôi quản lý không chu đáo."
Ông ta nói nhỏ tiếng lại, chuyển sang giọng điệu mập mờ, tự cho mình là đúng mà ra vẻ quy tắc ngầm bẩn thỉu: "Ôn Ngưng khiến ngài mất hứng, chúng tôi sẽ bắt cô ấy bồi thường lỗi lầm của mình, nếu ngài không thoải mái... thì cứ mang về mặc ngài xử lý."
Câu ám chỉ này nói gần nói xa vô cùng rõ ràng, trong lòng mọi người ở đây đều biết cách xin lỗi, nếu Giang Thứ muốn, đừng nói một cô Ôn Ngưng, nhiều cô gái bọn họ cũng có thể dẫn tới trước mặt anh.
Người đàn ông híp mắt lại, đầu lưỡi nhô lên chọc vào má, sự lịch sự bên trong lớp áo vest giày da lại lộ ra vẻ lưu manh: "À thế à, chưa chi đã đưa người bồi thường cho tôi rồi?"
Mắt giám đốc ẩn chứa thâm ý cười tủm tỉm, lộ ra vẻ tôi anh đều biết mà, cho rằng ai ai cũng thích, không ngờ người đàn ông một giây trước còn hơi cong môi, giây sau đã chuyển sang ánh mắt hung ác giơ chân lên đạp bụng ông ta một phát.
"Mẹ nó ai cho ông lá gan đó? Người nào dám tự tiện quyết định chuyện của ông đây?"
Cú đạp này vừa nhanh lại mạnh mẽ, giám đốc hậu cần lập tức ngã quỳ trên đất, cả người run như cầy sấy, chịu đựng đau đớn lại thảm hại kêu lên "Thật xin lỗi Giang tổng."
"Mẹ nó ông đây nhịn ông đủ lâu rồi!" Người đàn ông đi về phía trước một bước, đế giày da giẫm lên cái tay đã đẩy Ôn Ngưng, ra sức nghiền nát.
Cẩn thận lắng nghe, dường như còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt bị đè ép, anh đã ngứa mắt cái tay đó từ sớm rồi.
Tay Ôn Ngưng anh còn đang được anh nắm không buông, đã bị bộ dạng này của anh dọa không nhẹ, giám đốc quỳ trên đất vẻ mặt đau đớn, cô sợ anh quá đà, vội vàng kéo tay anh quay lại: "Giang Thứ anh đừng giẫm nữa..."
Người đàn ông xoay người lại, lạnh lùng hừ một tiếng: "Giúp ông ta? Có biết tên chó chết này có suy nghĩ gì không? Ông ta muốn bán em cho tôi, nếu hôm nay không phải tôi, mà là người khác, cũng không biết bây giờ em ở đâu rồi!"
Giờ phút này Ôn Ngưng không có tâm trạng nghĩ đến mấy thứ này, cũng không biết lấy can đảm ở đâu ra, kéo tay Giang Thứ đi ra ngoài, giọng nói ẩn chứa sự cầu xin: "Chúng ta về nhà nha Giang Thứ..."
**
Trong xe, tay Giang Thứ dùng sức cầm vô lăng khiến khớp xương trắng bệch, tốc độ xe nhanh như gió bão, Ôn Ngưng sợ hãi nắm chặt dây an toàn, trái tim đập thình thịch nhưng lại không có gan mở miệng bảo anh đi chậm lại một chút.
Người đàn ông sa sầm mặt suốt dọc đường, trong phút chốc anh cho xe dừng trước cửa Ngự Kiền Loan nhưng lại không có ý định muốn xuống xe.
Anh rút điếu thuốc ra châm lửa, khói thuốc mù mịt xộc vào khiến Ôn Ngưng ho vài tiếng, anh rít chưa được một hơi rồi lại phiền lòng dí điếu thuốc xuống.
Rõ ràng ở nước ngoài thì nóng lòng về nước, nhưng đến khi cô ở trước mặt lại ầm ĩ thành thế này.
Yết hầu anh trượt xuống, cau mày: "Sao lại đi làm?"
Anh chỉ cần nghĩ đến việc Ôn Ngưng bị người đàn ông khác ở bên ngoài nhớ thương rồi ức hiếp, đến nỗi chỉ là chạm vào, sự cố chấp chiếm hữu tận đáy lòng lại bắt đầu ra sức kêu gào.
Ôn Ngưng còn chưa bình thường lại từ vụ xe phi như bay, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch: "Em cũng muốn kiếm tiền mà."
Giang Thứ thấp giọng hừ một tiếng: "Chút tiền cỏn con này cũng đáng kiếm ư, xuất đầu lộ diện cơ đấy, sau này không được đi nữa, ngoan ngoãn ở trong nhà đi, tôi còn không nuôi nổi một mình em sao?"
Nhưng chút tiền cỏn con mà anh chướng mắt đó, có thể cứu được mạng sống của ông nội.
Ôn Ngưng không lên tiếng.
"Ngoan." Cuối cùng anh dằn xuống chút nóng giận.
Ôn Ngưng hiếm khi làm trái ý anh, lắc đầu.
Giang Thứ lạnh lùng nhếch môi, không vui kéo cà vạt, xuống xe rồi đóng sập cửa, để lại một mình cô trên xe.
**
Giang Mông Mông ở phía đối diện đi tới, muốn xin tiền Giang Thứ, ra vẻ nịnh nọt cười bù: "Anh..." còn chưa nói hết đã thấy vẻ mặt sa sầm của anh trai, lập tức biết điều nhanh chóng rẽ vào một góc, "Em tự lăn đây..."
Ôn Ngưng chần chừ mãi mới dè dặt trở lại phòng ngủ.
Giang Thứ kìm nén bực tức trong lòng, cởi áo khoác rồi ngồi xuống giường, chạm phải một thứ gì đó xù lông, ném bừa trên đất, nhíu mày không vui: "Cái gì đây?"
Ôn Ngưng vội vàng chạy tới nhặt gấu bông về, nhỏ giọng trả lời: "Đây là đồ Mông Mông tặng cho em."
Giang Mông Mông nói, anh trai không về nhà, sợ cô cô quạnh, đưa cô không ít gấu bông, từ nhỏ cô đã không có ai làm bạn, lại sợ bóng tối, lúc còn bé cũng không chơi những thứ này nên khi nhận được thì rất thích, đặt một con đầu giường, mỗi đêm nhớ Giang Thứ, cô lại ôm và ôm, tưởng tưởng ra anh vẫn đang ở bên cạnh mình, có thể vơi bớt chút sợ hãi và nhớ nhung.
Giang Thứ thấy cô bảo vệ cái thứ đồ chơi đó như vậy thì không thoải mái, lúc nãy thì không cho anh ra tay với tên giám đốc khốn kiếp kia, giờ bảo vứt con gấu bông đi cũng không nỡ, dường như dịu dàng với tất cả mọi người nhưng lại không chịu nghe lời anh nói.
"Ném ra ngoài."
Lông mi của cô gái nhỏ khẽ run.
"Đừng để tôi phải nhìn thấy mấy thứ xù lông như thế này trong phòng nữa, nếu không thì ném cả em ra ngoài luôn."
Ôn Ngưng dè dặt ôm toàn bộ gấu bông giấu kỹ trong phòng cho khách ở dưới lầu, vừa mới ra khỏi cửa, Giang Mông Mông đã ôm một con chó dại màu trắng tuyết xông tới, khóc bù lu bù loa, không có chút xíu nào của đại tiểu thư kiêu ngạo lúc bình thường: "Ngưng Ngưng, chị dâu! Chị cứu, cứu nó."
"Em vừa mới lén đi thử xe của anh trai ra ngoài, vừa đi được một chút thì tên nhóc này xông tới, chị mau nhìn thử nó xem, trên chân toàn là máu."
Ôn Ngưng vội vàng ôm lại, cũng gấp y chang cô bé: "Tông phải rồi hả?"
"Không... em đạp mạnh phanh lại..."
Cô kiểm tra một lượt: "Vẫn còn tốt, không sao, chỉ có bị xước da một chút, chị bôi chút thuốc lên trên cho nó là được."
Giang Mông Mông nhẹ nhàng thở ra, đáng thương nói: "Chị dâu ơi, chúng ta nuôi nó nha..."
Tay Ôn Ngưng đang bôi thuốc ngừng lại một chút, hơi do dự: "Anh trai em không thích lông xù đâu..."
"Em biết, nhưng nó đáng thương lắm, nếu em nói, chắc chắn anh trai sẽ đánh chết em mất, hoặc là đóng băng thẻ, chuyện đó còn độc ác hơn đánh chết, chị dâu, anh trai thương chị, chị nói thử nha?"
Ôn Ngưng quả thực không biết sao cô bé này lại kết luận được anh trai cô bé thương cô nữa.
Nhưng mà không chịu nổi đại tiểu thư này nhõng nhẽo, năn nỉ ỉ ôi, cộng thêm chính cô cũng không nỡ nhìn con vật nhỏ bé này tiếp tục lang thang ngoài đường, bôi hết thuốc lên trên, Ôn Ngưng cẩn thận ôm chú chó đi lên lầu hỏi dò suy nghĩ của Giang Thứ.
Nhưng cô còn chưa kịp lên lầu, người đàn ông lại đúng lúc xuống lầu thấy được.
Bốn mắt hai người đối nhau, Giang Thứ liếc mắt nhìn chú chó con trong lòng cô, cười lạnh: "Thật sự muốn chọc giận tôi ư?"
"Nó bị thương, cho nên---"
"Muốn nuôi?"
"Ừm..."
Giang Thứ khẽ cười một tiếng: "Được." Anh từ trên cao nhìn xuống, từ từ bước tới gần, hình như chú chó nhỏ cảm thấy bị uy hiếp, giãy giụa muốn xuống, khập khiễng chạy về phía lầu một.
Người đàn ông nắm cằm cô gái nhỏ, khóe môi hơi nhếch: "Dỗ ông đây vừa lòng rồi sẽ cho em nuôi."
Một giây sau, một tay anh ôm lấy người, cúi đầu ghé vào tai cô, giọng nói mờ ám: "Em có biết không, vừa rồi lúc ở tổng bộ, tôi đã muốn cởi bộ quần áo này của em xuống..."
**
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Cẩu nam nhân nói cẩu nam nhân là cẩu nam nhân
Giang cẩu: Ngưng Ngưng, ra nước ngoài lâu như vậy nhưng anh thật sự rất biết điều, đều ngủ một mình, em phải đền bù cho anh.
Ôn Ngưng: Đang xử lý thủ tục ly hôn rồi, đừng có nhắc tới chuyện không đâu nữa.
Thật xin lỗi, tụt quần xin lỗi mọi người, chắc là chỉ có hai ba chương nữa, Giang cẩu sẽ được bãi tha ma ‘đặc sắc’ của mình chào đón rồi:))
Độc giả: Lúc nào tiểu tỷ tỷ ly hôn? Để tụi em bảo mấy anh trai tới cưới chị nhé!
Giang tổng: Muốn chết?
Tiểu Đâu (tác giả): Xin hỏi trong mấy anh trai của các cô có ai đẹp trai thì tặng cho một cô gái xinh đẹp không não lượn một vòng, thấy thế nào?
Độc giả: Các chị em làm ơn đừng khen hắn! Ba căn hộ cũng chẳng đáng khen! Khen anh ta còn không bằng khen Mông Mông ngốc nghếch!
Giang Mông Mông: Hì hì.
Giang tổng: Khóa tất cả thẻ của Giang Mông Mông lại.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
54 chương
130 chương
76 chương
56 chương
38 chương
100 chương