Mệnh Kỵ Sĩ
Chương 32 : Yêu cầu thứ sáu của giải cứu công chúa: “đường mạo hiểm nhất định phải qua —– hang động dưới lòng đất.”
Ta chầm chậm mở mắt, có chút không rõ chính mình rốt cuộc đang ở đâu, sau đó, một cơn đau nhói từ trong đầu nổi lên nhắc nhở ta… ta đã uống say.
Ta lại có thể uống say? Lão sư sau đó rốt cuộc kêu thêm bao nhiêu rượu?Xem ra, ta căn bản không cần mạo hiểm tính mạng theo Sun knight mạnh nhất trong lịch sử cố gắng lấy nhiều hơn một phần tiền thưởng… Ta chỉ uống rượu là đã uống hết một phần tiền thưởng rồi đi!
Ta nhìn xung quanh, muốn biết rõ mình rốt cuộc đang ở đâu, nào ngờ vừa nhìn xuống dưới, ta lập tức há hốc miệng…
“AAAAAAAAAAAAAA!”
Dưới chân ta là khoảng không, mặt đất cách xa chân ta ít nhất hai mươi mét! Ta vì sao lại còn sao hơn so với đỉnh tháp của Thánh Điện vậy hả?
Ta tiếp tục kêu rên: “AA! Thần Ánh Sáng à! Con không muốn cao như thế, con không dám lén uống rượu nữa…”
“Kêu réo cái quái gì? Sáng sớm đừng dọa người khác chứ.” Cái này là giọng của lão sư.
“Trên thực tế, bây giờ là giữa trưa rồi.” Này là tiếng lẩm bẩm của Aidrizzt.
Ta vừa xoay đầu nhìn, lão sư của ta cũng đang trôi nổi ở giữa không trung, bộ dáng mới tỉnh ngủ, và đang duỗi người… Thật là bội phục lão sư của ta! Cho dù chúng ta hiện tại đang ở giữa không trung, dưới chân căn bản không có điểm tựa, lão sư ngay cả duỗi người cũng duỗi vô cùng ưu nhã như thế, thật không hổ là tiền Sun knight đã ưu nhã hai mươi năm.
Ta nhìn kỹ một chút, phát hiện không trung không chỉ có hai người, còn có một gã toàn thân ẩn dưới áo trùm, nghĩ tới đó chính là Aidrizzt rồi.
Trên người hắn đang tản ra phong thuộc tính phi thường mãnh liệt.
“Ngươi lại có thể biết phi hành thuật?” Ta sửng sốt, ta cho rằng Aidrizzt là sinh vật thuộc tính hắc ám, học ma pháp của hắc ám thuộc tính đối với hắn mà nói, là chuyện cực kỳ đơn giản, nhưng thuộc tính khác chỉ sợ lại không dễ dàng.
“Mới đầu là không biết.” Người mặc áo trùm xoay đầu lại, khuôn mặt quả nhiên chính là Aidrizzt, biểu tình của hắn rất bất đắc dĩ nói: “Nhưng, Neo nói ma pháp thuộc tính phong hỗ trợ rất lớn cho lữ hành, cứ muốn ta học, ta tốn rất nhiều công sức mới học được hai cái trong ma pháp thuộc tính phong, dịch chuyển tức thời và phi hành thuật.”
Ta có cảm giác đồng cảm an ủi nói: “Oh, lão sư của ta luôn thích cưỡng bách người khác học một số thứ rất kỳ quái, cứ quen là được rồi.”
“Ngươi cũng khổ cực rồi.” Aidrizzt hết sức đồng tình nhìn ta.
“Không có gì, ta đã thoát ly biển khổ rồi, tiếp đến là ngươi khổ cực rồi…”
“Hai người các ngươi, coi ta là người chết hả?” Lão sư lạnh lùng nói.
Ta với Aidrizzt nén cười, thuận tiện ngậm lại miệng.
Chẳng qua, ta nhanh chóng không nhịn được lại lên tiếng hỏi: “Lão sư, chúng ta sắp đi đâu?”
Lão sư mắt thoáng nhìn, hoài nghi hỏi ngược lại: “Ngươi sẽ không uống rượu uống đến nỗi quên nhiệm vụ ta đã đề cập với ngươi chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Lão sư gật đầu giải thích: “Chúng ta bây giờ sẽ đi chấp hành nhiệm vụ, nếu sử dụng phi hành thuật, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, ngươi cũng sẽ không trở lại đội ngũ của mình quá muộn.”
Ta suy nghĩ, đúng là vậy, nếu nhiệm vụ không tốn quá nhiều thời gian, như vậy nói không chừng so với ta tự mình trở về bên chỗ Leaf còn muốn nhanh hơn.
Sau khi giải quyết vấn đề giao thông, ta tiến sâu vào hỏi: “Nội dung của nhiệm vụ là gì?”
Lão sư mỉm cười với ta: “Ngươi đừng lo lắng, đây là cái nhiệm vụ rất đơn giản, đối với ngươi mà nói, càng dễ hơn nữa.”
“Oh, hơ hơ!” Ta cũng theo lão sư giả vờ cười một hồi, khi lão sư lúc mới bắt đầu muốn ta học té ngã ưu nhã, cũng là mang giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng như thế… Ta nhìn Aidrizzt, trên mặt người sau mang theo biểu tình “bất chấp tất cả”.
Ta đã bắt đầu tự hỏi, theo lão sư cùng đi với từ nơi cách mặt đất hai mươi mét nhảy xuống, rồi sau đó bị Sun knight mạnh nhất trong lịch sử truy sát, rốt cuộc xác suất sống sót của cách nào cao hơn?
Hmm, hình như cả hai đều không cao lắm…◇◆◇
Sau khi bay suốt một ngày một đêm, ta đang muốn lên tiếng tán thán sự mạnh mẽ của Aidrizzt, lại có thể bay lâu như thế thì hắn đáp xuống mặt đất, sau đó vô cùng hớn hở tuyên bố: “Bây giờ sức lực của ta đã dùng hết rồi, tiếp đến phải nhờ vào các ngươi thôi.”
Ngươi là đồ hắc ám tinh linh hèn hạ vô sỉ…
Trong lòng phỉ báng Aidrizzt một hồi, ta xoay người nhìn, phía sau là một cái hang tối tăm trong vòng bán kính trăm thước không có lấy một ngọn cỏ, cả hang động cứ phập phồng hắc ám thuộc tính dày đặc, như thể sợ mình không đủ hắc ám, từ bên trong còn truyền tới từng đợt tiếng kêu rên rít gào, thậm chí còn có tiếng xương ma sát…
Lão sư rút kiếm ra, khoái trá nói: “Nhiệm vụ chính là một lần cho vĩnh viễn thanh trừ quái vật undead bên trong hang động này.”
Nghe vậy, ta mặt vô biểu tình nói: “Lão sư, đây là cái hắc ám chi địa.”
“Ta biết.”
“Lão sư, định nghĩa của hắc ám chi địa chính là, không biết nguyên nhân gì, loại vùng đất này sẽ cuồn cuộn không dứt sinh ra hắc ám thuộc tính, đúng lúc cái nơi này có thể từng là chiến trường hay nghĩa địa, cho nên người chết chôn phía dưới nhiều như sao trên trời, không ngừng biến thành sinh vật undead bò lên.”
“Ta biết chứ! Ngươi nhiều lời làm gì? Ba năm không thấy, mức độ lải nhải của ngươi lại càng cao rồi.” Lão sư khuôn mặt không nhịn được.
Không nên tức giận, không nên tức giận, cho dù tức giận mình cũng không đánh lại ông ta… Ta cố gắng hít sau vài hơi, đẩy ra tươi cười, nói: “Nếu ngài biết, thì nên biết loại hắc ám chi địa này cho dù nhất thời thanh trừ hết quái vật undead bên trong, qua hai ngày, nó vẫn sẽ lại đầy tràn sinh vật undead! Cho nên tuyệt đối không thể một lần vĩnh viễn thanh trừ.”
Lão sư cười trả lời: “Ta đương nhiên biết, nếu không, dẫn ngươi theo làm gì?”
Hồi nãy đáng lẽ phải chọn cách nhảy xuống từ trên cao hai mươi mét rồi bị lão sư truy sát! Ta hối hận không thôi, nhưng vẫn gắng gượng nói: “… Lão sư, cho dù năng lực Thánh quang của con có lợi hại, cũng không thể đem hắc ám thuộc tính của cái hang động này tịnh hóa hết.”
“Cộng thêm Thái Dương thần kiếm và ta, cố sức thử xem đi!”
Giọng của lão sư tuy không kích động, ánh mắt cũng rất bình thản, nhưng khi ta càng nói, lão sư càng bình thản, biểu hiện sự quyết tâm của ông càng mạnh, không làm không được!
“Lão sư, ngài vì sao nhất định phải tịnh hóa chỗ này?” Ta sinh lòng khó hiểu, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Hắc ám chi địa trên thế giới nhiều như thế, vì sao cứ một mực là chỗ này?”
Lão sư cười nhàn nhạt, giải thích: “Ngươi biết nguyên nhân tại sao hang động này mặc dù sinh vật undead cuồn cuộn không dứt, nhưng lại không gây ảnh hưởng đối với xung quanh không?”
Ta lắc đầu, đúng là không biết.
“Bởi vì trước kia, từng có một đoàn ma pháp sư hùng mạnh dùng một viên bảo thạch “yên lặng vĩnh hằng” có thuộc tính thủy siêu mạnh, lập kết giới ở bốn phía hang động, ngăn cản sinh vật undead đi ra bán kính trăm thước của hang động này.”
Thì ra như thế, ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắc ám chi địa luôn là nơi khiến cho các quốc đau đầu, các quốc gia sẽ tận dụng mọi phương pháp để ngăn chặn tổn hại do hắc ám chi địa tạo thành, trong đó phương pháp cùng ma pháp sư hoặc là tế ti hợp tác, sáng tạo ra một cái kết giới có thể phong bế những hắc ám sinh vật này, chính là phương pháp nhanh chóng và đơn giản nhất.
Lão sư nhàn nhạt cười, dùng biểu tình bình tĩnh nói ra tuyên ngôn như bạo tạc: “Ta muốn viên “yên lặng vĩnh hằng” đó.”
Ta sửng sốt, thì ra là như vậy, lão sư muốn viên “yên lặng vĩnh hằng”, nhưng chỉ cần lão sư lấy viên bảo thạch đó, kết giới xung quanh hang động lập tức sẽ tan giải, đến lúc đó sinh vật undead liền sẽ từ hang động này tuôn ra, làm hại sinh vật khác, thậm chí là con người…
Nhưng ta tin rằng, lão sư tuyệt đối sẽ không để cho loại kết quả đó xảy ra, cũng bởi vậy, lão sư muốn tịnh hóa hang động này trước, đến lúc đó, dù có lấy đi bảo thạch, cũng sẽ không gây ra bất cứ tổn hại gì.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ta sụp xuống, mang một tia hy vọng nhìn lão sư: “Ngài nhất định muốn viên bảo thạch đó sao? Không có vật khác thay thế?”
Lão sư nhàn nhạt nói: “Trừ phi ngươi có thể tìm được bảo thạch cường đại giống như vậy, nhưng ta đã thăm dò rất lâu, cũng chỉ có “yên lặng vĩnh hằng” tương đối thích hợp mà thôi.”
Ta lẩm bẩm, cho dù có bảo thạch cường đại hơn yên lặng vĩnh hằng, phương pháp lấy được chỉ sợ là càng khó mà thôi, nếu không đã sớm bị người khác lấy đi rồi.
Xem ra đằng nào cũng phải cùng lão sư đi chuyến này rồi, ta quay đầu nhìn hang động hắc ám, chỉ hy vọng đây đừng là chỗ chôn thân của ta là được…
Nhưng ta thực sự cảm thấy xông vào như thế này không phải là hành động sáng suốt, vội vàng hỏi người lãnh đạo trong đội ngũ: “Lão sư, ngài có kế hoạch gì không?”
Lão sư lập tức trả lời: “Có.”
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của lão sư ta, ta nhất thời cũng tràn đầy hy vọng vô cùng, mong đợi hỏi: “Vậy thì, nội dung kế hoạch là gì?”
Lão sư của ta thần bí giơ một cái ngón trỏ, sau đó chỉ vào hướng sơn động nói: “Dọc đường giết đến tận cùng bên trong, nghỉ ngơi một ngày chờ năng lực Thánh quang của ngươi khôi phục đến mức lớn nhất, thi triển thuật tịnh hóa, lấy đi “yên lặng vĩnh hằng”, hoàn thành nhiệm vụ!”
Ta trong nháy mắt mặt vô biểu tình, nếu cái này mà cũng được gọi là kế hoạch, vậy “tìm đến kẻ địch, đánh bại kẻ địch, cứu công chúa về, quay về quốc kết hôn” chính là kế hoạch mạo hiểm hoàn chỉnh từ xưa tới giờ của kỵ sĩ cứu công chúa rồi, dù có qua một ngàn năm nữa cũng không cần sửa một chữ.
“Đây vẫn coi như là tốt rồi.” Lúc này, Aidrizzt âm u nói: “Ngươi không biết lần trước của bọn ta, là dưới tình huống gì khi xông vào hang rồng trộm một cái vương miện đâu…”
“Tình huống gì?” Ta lập tức hỏi, bởi vì ta bây giờ cần phải biết tình huống càng bi thảm, như vậy ta mới có thể cảm thấy tình huống lúc này vẫn còn thật hạnh phúc, sau đó mà vui vẻ đối mặt.
Aidrizzt ngậm nước mắt khóc kể: “Tế ti buổi tối một ngày trước thác loạn không có ngủ, lượng Thánh quang không tới một phần tư, kiếm của chiến sĩ thì gãy, đưa đi sửa chưa lấy về, đạo tặc lúc đi dò đường, mò đến rương châu báu liền ôm luôn chạy mất, ma pháp sư lúc nấu cơm không cẩn thận đốt hết một nửa quyển trục ma pháp, Thánh kỵ sĩ uống rượu quá nhiều, vẫn còn say rượu…”
Nghe đến đây, ta đột nhiên cảm thấy không ổn, hỏi: “Chờ một chút, cái tên ma pháp sư ngu xuẩn thiêu cháy quyển trục là ai?”
“Là ta.” Aidrizzt xấu hổ cúi đầu xuống.
“Thánh kỵ sĩ nát rượu?” Ta cảm thấy phi thường không ổn.
“Là ta.” Lão sư trả lời xong, liếc mắt nhìn, tính uy hiếp mười phần nói: “Cùng Sun knight mạnh nhất trong lịch sử tổ đội, ngươi có gì bất mãn sao? Hả?”
“Không có, đương nhiên không có!” Ta từ đáy lòng nói: “Chẳng qua, lão sư, ngài say rượu…”
“Ài!” Lão sư không nhịn được phất tay: “Tối hôm qua không uống nhiều như thế.”
Ta yên tâm rồi.
“Cho nên chỉ hơi say mà thôi.”
“…”
Thần Ánh sáng của con ơi! Mike, Alston, Ann, còn có Leaf thân ái nhất, các người thật sự là đồng đội mạo hiểm tốt nhất trên thế giới, ta thật sự sai rồi, xin các người đến cứu ta đi! Mau tới đây nhặt ta trở về đội ngũ các người, muốn ta làm tế ti cũng được à!
Đáng tiếc, cảm tình của ta với Leaf còn chưa tốt đến cảnh giới có thể tâm linh tương thông, cho nên đến cuối cùng cậu ta cũng không có đến cứu ta, ta chỉ có thể theo lão sư bước vào sơn động tối đen như cái tiền đồ chính mình…
Vừa đi vào sơn động, hai bên đều đứng theo một hàng khô lâu trắng rậm rạp, những khô lâu này có lẽ là thi thể tươi mới, rất có khả năng là mạo hiểm giả đến đây mạo hiểm một lần không cẩn thận liền định cư ở chỗ này, bởi vì tươi mới, cho nên phía trên khô lâu còn treo không ít “đồ”, cũng chưa hoàn toàn mục hết, cho nên, hiệu quả dọa người cũng càng tốt, mà ngoại trừ công kích thị giác, ta cảm thấy khứu giác của ta cũng đã bị tổn hại không thể bù đắp được.
Lão sư bịt mũi nói: “Ngươi còn không mau bùm chết bọn chúng! Hôi chết ta rồi!”
Ta oh một tiếng, thuận tay tuôn ra Thánh quang, tiếp đó liền nghe thấy tiếng xương rơi lả tả đầy đất, khi sau khi Thánh quang tán đi, hàng hàng khô lâu đứng đã hóa thành bột phấn đầy mặt đất, giống như trải một lớp “thảm trải trắng” chào đón chúng ta đến.
Tiếp đến, lão sư mặc dù nói ông ấy có một chút say rượu, nhưng ông ấy vẫn một kiếm bổ ra, mở đường mở đến cùng, có lúc còn không cẩn thận dùng sức quá mức, hỗ trợ khoét rộng sơn động, mặc dù ta lúc đó có chút lo sơn động sẽ lõm xuống, chẳng qua nghĩ kỹ lại, cho dù sập rồi, lão sư vẫn có thế một lần nữa bổ ra một nhánh sơn động, cho nên không có gì phải lo.
Về phần Aidrizzt, mặc dù lúc hắn đáp xuống, rất vui vẻ nói hắn hết sức lực rồi, nhưng khi ta “không cẩn thận” để sót một khô lâu không ngăn cản, lúc khô lâu vọt về phía hắn thì hắn khinh thường liếc nó một cái, sau đó giết gà bằng dao mổ trâu mà sử dụng một chiêu hắc ám ma pháp cao cấp, “địa ngục hỏa”, đem người ta nướng thành ngoài giòn trong xốp.
Bởi vì phạm vi địa ngục hỏa quá lớn, thế lửa vô tình tràn ra ngoài, tạo thành khô lâu đại hỏa, thế lửa một khi đã phát không thể thu lại.
Lúc này, ta xuất ra phong đao… Tự quạt gió cho mình. Thật nóng quá!
Chẳng qua, ta bắt đầu nhận ra thực lực của lão sư và Aidrizzt rồi, bọn họ có thể dưới loại tình huống hỗn loạn đó xông vào hang rồng mà còn mạng trở về, không phải là không có lý do.
Lúc này, Aidrizzt tặng ta một cái trừng mắt trắng tinh, tức giận nói: “Ngươi có phải quá nhàn nhã rồi không?”
Ta còn chưa kịp nói, lão sư của ta đã giải thích trước: “Aidrizzt, ngươi cần coi nó như tế ti.”
“Oh!” Aidrizzt ngộ ra, vô cùng xin lỗi nói với ta: “Xin lỗi, tế ti ở lúc thế này đúng là nên ở phía sau hóng mát, chẳng qua, ngươi có thể chia cho ta một tí phong đao không? Thực tại có hơi nóng.”
“Được.” Ta dùng phong đao uy lực đã giảm yếu chém vào hắn, rồi tiện thể nhắc nhở: “Lần sau đừng ở không gian bít bùng sử dụng loại ma pháp này nữa, hại người thì thôi, còn hại mình.”
“Nói đúng đó!” Lão sư dùng miếng giáp vai của chính mình quạt lên.
“Phải, phải, đúng là không có ý tứ, nóng đến mọi người rồi.” Aidrizzt vô cùng dũng cảm nhận lỗi, đúng là cái hắc ám tinh linh biết lỗi có thể sửa.
Tiếp đến, bởi vì lửa xem ra trong khoảng thời gian ngắn không thể dập tắt… bởi vì sinh vật undead ở sâu trong sơn động không ngừng nhảy vào làm nhiên liệu, cho nên ba người chúng ta đành phải ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, dùng “lửa” có sẵn nướng thịt.
“Lấy lửa thiêu thi thể để nướng thịt không tốt lắm đi?” Aidrizzt có chút buồn nôn nhìn thịt nướng đó, ưu lự nói: “Hơn nữa lại là lửa ma pháp hắc ám, nói không chừng có hại đối với cơ thể con người chăng?”
“Cho dù có hại đối với thân thể con người cũng không liên quan đến ngươi!” Ta lý lẽ hùng hồn nói: “Ngươi cũng không phải người.”
Aidrizzt suy nghĩ một chút nói: “Nói như thế cũng đúng.” Sau đó hắn cũng bắt đầu yên tâm ăn thịt.
Đợi đến sau khi chúng ta ăn uống no đủ, lửa cũng đã nhỏ, chúng ta cứ thế ngang nhiên đi qua một đống tro tàn, tiếp tục đi vào bên trong, bởi vì sơn động bốn mặt tám phía thông suốt, chúng ta thực tại không biết nên đi hướng nào, cho nên chọn lấy phương pháp của lão sư —– hướng nào có quái vật càng mạnh thì đi, tuyệt đối không có sai.
Chúng ta từ khô lâu cấp thấp nhất đánh đến quỷ ăn xác càng khó ngửi, đó là một loại thi thể đã mục nát một nửa, quải trên người rất nhiều thịt thối rữa, động tác chậm chạp, nhưng trên người mang kịch độc, chỉ cần chạm phải liền trúng độc, nếu trong đội ngũ không có tế ti hay nước thuốc có thể giải độc, vậy có thể bắt đầu đào phần mộ của chính mình rồi.
Nhưng, đừng nói tới đụng phải quỷ ăn xác sẽ trúng độc, nó thối như thế, ta cách nó mười mét cũng sắp bị thối chết rồi, nếu gần tới mức mà đụng trúng nó, ta chắc chắn đã tự cắt phăng cái mũi của mình rồi, ở đâu còn cần trúng độc!
“Trời ơi! Các ngươi những thứ thối chết người này, mau đi tới trước mặt thần Ánh Sáng sám hối vì mình không tắm rửa cho ta đi!”
Ta một tay bóp cái mũi, một tay bạt mạng dùng phong đao thổi đi hơi thối, sau đó trên người phát ra hào quang vạn trượng, chiếu khắp sơn động như thể mặt trời mọc, khi Thánh quang tán đi thì cả sơn động cuối cùng đã sạch sẽ, ngay cả không khí ngửi lên cũng mang mùi nhẹ nhàng khoan khoái.
Ta buông cái tay bịt mũi xuống, hài lòng nói: “Thánh quang quả nhiên là phương pháp trừ độc sát khuẩn khử mùi hữu hiệu nhất.”
Sau đó chúng ta tiếp tục gặp gỡ thi thể biến dị; chó địa ngục mục nát; thi thể biết hút máu người, nghe nói đại chúng cho loại quái vật này một cái tên dễ nghe là vampire; còn có quỷ mắt bề ngoài giống cái nhãn cầu khổng lồ; bóng ma toàn thân đen như mực…
Tóm lại, quái vật có hình thể nếu là đơn lẻ, ngay lúc vừa đối mặt liền bị lão sư ta bổ nát, quái vật có hình thể nếu kết thành nhóm, vậy ta liền có thể kiến thức được hắc ám ma pháp đủ kiểu của Aidrizzt, đồng thời lờ mờ cảm giác chính mình đã học trộm được không ít chiêu; nếu như là quái vật vô hình thể, ví dụ như bóng ma, chính là bị Thánh quang trừ độc sát khuẩn của ta xử lý.
Trên đường, chúng ta còn gặp phải một đội ngũ mạo hiểm khác… năm người bọn họ bị khô lâu võ sĩ khổng lồ che khuất, sau khi lão sư ta một kiếm đánh chết con khô lâu võ sĩ đó, con khô lâu võ sĩ đó “ầm” một tiếng ngã xuống đất, chúng ta mới nhìn thấy năm người này.
Bọn họ là một đội ngũ mạo hiểm rất tiêu chuẩn, chiến sĩ, cung tiễn thủ, đạo tặc, Chiến thần tế ti, còn có một người ít thấy hơn, là một druid, được xưng là con của rừng rậm, chuyên giải độc chữa trị.
Khi nhìn thấy bọn họ, Aidrizzt lập tức kéo mũ áo trùm lên, che khuất hoàn toàn chính mình.
Năm người bọn họ sững sờ nhìn lão sư của ta, lão sư của ta cũng có chút sửng sốt, sau đó ông lộ ra nụ cười sáng chói “kiểu Sun knight”, lấy một loại thái độ ôn hòa nho nhã khiến người sinh hảo cảm nói: “Rất xin lỗi, ta nhất thời mắt vụng về, vậy mà đoạt đi quái vật của các bạn, con khô lâu võ sĩ này xin cứ coi như là của các bạn đánh ngã, tất cả chiến lợi phẩm trên người nó đều là thuộc về các bạn.”
Năm người đối phương đều sững sờ nhìn lão sư, trong đó hai người nữ giới là cung tiễn thủ và Chiến thần tế ti lộ ra biểu tình đại khái là “vừa thấy đã yêu”, biểu tình của chiến sĩ gọi là “điên cuồng sùng bái”, đạo tặc nhìn thanh bảo kiếm trên tay và khôi giáp bất phàm trên người của lão sư ta biểu tình ước chừng là “hai mắt tỏa sáng”, druid thì bình thường hơn nhiều, hắn có chút nhíu mày, lộ ra tư thái cảnh giới.
Xem ra trong đội ngũ mạo hiểm này, druid chắc hẳn là đội trưởng trên thực chất, về phần trên danh nghĩa có thể là chiến sĩ đứng ở chỗ trước nhất kia đi!
“Các người là một chi đội ngũ? Kỵ sĩ, thích khách và ma pháp sư?” Druid nhíu mày đánh giá ba người chúng ta, “Không phải, hắn là tế ti.” Lão sư chỉ vào ta nói xong, lại nói tiếp: “Chính ta thì là một Thánh kỵ sĩ.”
“Tế ti?” Druid có chút hoài nghi nói: “Nhưng hắn mặc trang phục thích khách.”
Lão sư của ta mang nụ cười khiến người tin tưởng nói: “À, bởi vì tế ti phục của hắn lúc nướng thịt không cẩn thận cháy mất rồi, cho nên đành phải đổi trang phục thích khách.”
Lúc này, ta đi lên phía trước, trên tay phát ra Thánh quang, trừ độc sát khuẩn khô lâu võ sĩ trên mặt đất, biến thành một đống tro cốt trắng bằng phẳng, chỉ còn lại một đống chiến lợi phẩm trên người nó, khôi giáp, bảo kiếm vân vân.
Ta hài lòng gật đầu, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy năm người đối phương toàn bộ sững sờ nhìn ta.
Lúc này, Aidrizzt bám vào bên tai ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi không đọc chú ngữ.”
Đáng chết! Ta quên.
Sau khi xem ta thi triển cái này, ngay cả druid cũng ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không có tự hỏi vì sao một đội ngũ không có thích khách, tế ti hết quần áo mà lại mặc trang phục thích khách.
Chẳng qua, thật ra ta mặc cũng không phải là trang phục thích khách, mà là quần áo của Aidrizzt mặc phía dưới bào tử ma pháp sư, nhưng bởi vì có màu đen và tương đối sát người hai cái dấu hiệu đặc biệt này, cho nên vẫn rất giống trang phục thích khách.
Lúc này, druid không thèm liếc khô lâu võ sĩ một cái, sau đó nói với chúng ta: “Con khô lâu võ sĩ này vốn là thuộc về các người, trên thực tế, nếu như không phải các người đến, chúng tôi sợ rằng không ra khỏi sơn động này được rồi.”
Nghe vậy, ta đánh giá đối phương, dáng vẻ bọn họ quả nhiên đúng là chật vật không chịu nổi.
Ta tốt bụng nhắc nhở: “Vậy các người đã có thể đi ra ngoài, quái vật đằng sau đều bị chúng tôi giải quyết rồi, dọc đường không còn nguy hiểm gì nữa.”
Druid cười khổ nói: “Cái này là không thể, quái vật chỗ này chỉ cần ba ngày là có thể hoàn toàn phục hồi như cũ, sợ rằng bên ngoài đã tràn đầy quái vật trở lại, mà chúng tôi đã không còn trang bị đầy đủ giống như lúc mới vào, sợ rằng đi không ra được.”
Lúc này, chiến sĩ của đối phương vô cùng ảo não nói: “Xin lỗi, đều là tôi dẫn các cậu đi vào quá sâu.”
Đồng đội của hắn bắt đầu an ủi hắn: “Không trách cậu, ai cũng sẽ không ngờ tới được đột nhiên gặp phải khô lâu võ sĩ và chó địa ngục, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”
Nhìn bộ dạng sắp chết của bọn họ, ta nhịn không được xen miệng nói: “Nhưng chúng tôi vừa mới giết hết quái vật bên ngoài mà thôi, bọn chúng còn chưa có thời gian sống lại.”
Đối phương sửng sốt, chiến sĩ không nhịn được lên tiếng hỏi: “Các, các người giết đến chỗ này tốn bao nhiêu thời gian?”
Lão sư yên lặng không nói, Aidrizzt thì bộ dạng mặc kệ, ta đành cố sức suy nghĩ một đội ngũ bình thường rốt cuộc phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể tới được chỗ này, ta cẩn thận thử: “Khoảng ba…”
“Cái gì? Ba ngày?” Đối phương giật nảy mình, kinh hô: “Năm người chúng tôi, cũng tốn hết một tuần.”
“…” Thật ra, ta định nói là ba giờ, chẳng qua trên thực tế, chúng ta chỉ tốn ba mươi phút, còn may chưa nói rõ ràng…
“Nếu các người chỉ tốn ba ngày, vậy quái vật dọc đường có thể còn chưa sống lại hoàn tất!” Đối phương lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên.
“Đúng vậy! Các người mau nhặt chiến lợi phẩm của khô lâu võ sĩ trên mặt đất, rồi liền đi ra ngoài đi, đừng lo, bọn tôi không sao.” Lão sư phất tay với bọn họ, còn “tốt bụng” nhắc nhở: “Dùng chạy nhanh ra ngoài đi, nếu không lát nữa quái vật sẽ sống lại, vậy đã có thể gay go rồi.”
Ta không nói nổi lời nào nhìn hành động bất lương của lão sư, trên thực tế, đối phương có thời gian ba ngày, bò ra ngoài cũng kịp.
Nhưng đối phương sau khi nghe lão sư nói, vội vàng nhặt lên chiến lợi phẩm, rồi nói vài câu cảm tạ với chúng ta, tiếp theo liền vội vàng rời khỏi.
Nhìn đối phương bước chân tốc hành hướng về phía miệng hang chạy, như thể cả đời cũng không dám lại bén mảng tới nơi này, ta có chút khó tin tự lẩm bẩm: “Thì ra chúng ta mạnh như thế?”
Nghe vậy, lão sư cười, có chút đùa cợt nói: “Ngươi cho rằng chính mình là ai? Ta lại là ai? Aidrizzt lại là ma pháp sư bao nhiêu tuổi?”
“Chẳng qua trên thực tế, chi đội ngũ này của chúng ta so ra vẫn kém đội ngũ trước của ngươi.”
Aidrizzt suy tư tính toán: “Chiến sĩ là Chiến thần chi tử cùng với công chúa Ann nữ trung hào kiệt nổi danh không kém, cung tiễn thủ là một trong Mười Hai Thánh kỵ sĩ, cộng thêm Chiến thần tế ti có thể cường hóa chiến sĩ, tế ti trị liệu thì là Sun knight mệnh danh thần thuật mạnh nhất trong lịch sử… Các ngươi gọi tên đội là đội mạo hiểm giết rồng, đó cũng hoàn toàn cân xứng.”
Nghe vậy, ta đột nhiên cảm thấy an tâm, ban đầu ta đối với chuyện mình tự thoát ra khỏi đội còn có chút lo lắng, nhưng khi vừa nghe đội ngũ chúng ta thì ra thực sự có thực lực hùng mạnh đến có thể giết rồng, vậy cho dù là gặp phải chuyện gì, chắc cũng không có nguy hiểm!
Lúc này, lão sư của ta đột nhiên trầm mặt xuống, giáo huấn nói: “Nhưng sự đời không có tuyệt đối, con trai, ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết đội ngũ mạnh hơn có thể sẽ xuất hiện trước mặt các ngươi hay không.”
Ta cúi đầu thụ giáo, nhưng trong lòng lại không tán đồng lắm, không lẽ trên đời này còn có thứ còn đáng sợ hơn so với rồng sao?
Lão sư có lẽ cũng có chút biết mình nghĩ ngợi nhiều, nhưng không biết làm sao, lão sư lại vẫn nhíu mày, nói: “Đi thôi! Mau đem chuyện này làm cho xong, để ngươi có thể trở lại đội ngũ, ta luôn có loại cảm giác bất an… Mặc kệ như thế nào, tự tiện thoát khỏi đội quá lâu luôn không tốt, nếu không phải chuyện này nhất định cần có ngươi, ta cũng không trì hoãn ngươi trở về.”
Ta gật đầu, nhưng trong lòng lại không làm sao lo lắng, bởi vì đã biết công chúa Ann muốn kéo dài thời gian, để cho công chúa Alice chạy trốn thành công, dù ta trở về cũng chỉ bị cô ta kéo đi lòng vòng thôi! Cho nên cũng không quá gấp gáp trở về.
Còn nữa, thật ra ta cũng có loại cảm giác không muốn phá vỡ uyên ương, khi ta gặp phải tên Ám kỵ sĩ đẹp trai đến nỗi khiến người muốn đánh chết kia, hắn dù sao cũng không có ra tay với ta, gã này còn xem như biết đạo lý, cho nên ta cũng không muốn cố chia rẽ hắn và công chúa.
Lúc này, lão sư thở dài: “Đi thôi! Làm xong chuyện này rồi nói tiếp.”
Ta gật đầu, đi theo lão sư.◊◊◊◊
Tiếp đến, chúng ta tốn khoảng ba ngày lòng vòng trong hang động tìm “yên lặng vĩnh hằng”.
Ba ngày qua sống còn rất thoải mái, Aidrizzt luôn có chuyện cũ kể không hết có thể nói cho ta, hắn kể lại cố hương của mình, trải nghiệm mạo hiểm sau khi hắn rời khỏi cố hương, mặc dù đối với chuyện cũ của bản thân hắn, hắn cũng không phải muốn nói cho ta lắm, nhưng cái này cũng không cần để tâm, mỗi người đều có riêng tư của chính mình.
Mà ta thì cho hắn biết những chuyện xảy ra trong Thánh Điện, hắn luôn hứng thú lắng nghe, khi nói đến chuyện của mấy năm gần đây ngay cả lão sư ta nghe cũng không nhịn được cười ha ha.
Khi ta nhắc tới chuyện của Roland, thì ta cẩn thận quan sát thần sắc của lão sư, chỉ sợ ông chỉ trích ta làm ẩu, muốn ta đem Roland đi thiêu.
Ai biết ta vừa nói xong, trái lại là Aidrizzt bật cười: “Hèn gì ngươi đối với ta hắc ám tinh linh tà ác này một chút thành kiến cũng không có, thì ra ngươi căn bản đã cùng Death knight kết giao bạn bè rồi, hắc ám tinh linh cỏn con thì đã là gì?”
Lão sư thì là bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật sự là vô phép vô tắc rồi.”
“Lão sư, ngài sẽ không vạch trần chuyện của Roland chứ?” Ta có chút căng thẳng hỏi.
Lão sư yên lặng một hồi, nhìn thẳng vào ta nói: “Ngươi phải đáp ứng ta, đừng để hắn rời khỏi Thánh Điện, còn nữa, trước khi ngươi bốn mươi tuổi về hưu, hủy diệt hắn.”
Ta đang muốn kháng nghị chuyện phải hủy diệt Roland, lão sư lại kiên quyết nói: “Hắn sống thêm mười mấy năm cũng đủ rồi, nếu như ngươi không muốn hắn chết trong tay học sinh của ngươi, ngay lúc trước khi ngươi mất đi quyến sủng của thần Ánh Sáng, giết hắn đi, nếu không, sau khi ngươi đem Thái Dương thần kiếm giao cho người kế nhiệm, ngươi chưa chắc có đủ sức mạnh có thể giết chết hắn.”
Ta yên lặng một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu, mặc dù đáy lòng thấp thoáng cảm thấy, đến khi đó, ta chỉ sợ cũng không xuống tay được… Chẳng qua, chuyện mười mấy năm sau hay là để cho ta mười mấy năm sau phiền não đi!
“Ngươi thằng bé này chính là quá mềm lòng, chỉ cần người khác không động đến ngươi, cho dù đối phương có làm sao nguy hiểm, ngươi cũng sẽ không động thủ.”
Lão sư thở dài, vỗ vai ta nói: “Tính cách như vậy của ngươi không thể nói là không tốt, nếu như không phải ngươi có tính cách này, Aidrizzt cũng sẽ không coi ngươi là bạn nhanh như thế, nhưng tính cách này của ngươi lại cũng rất nguy hiểm, ta lo ngươi sẽ có một ngày vì vậy mà trả giá.”
Ta cúi đầu giả vờ thụ giáo. Lão sư cũng thật là, cho dù về hưu rồi vẫn không nhịn được muốn chỉ đạo học sinh.
“Con trai.”
Lão sư gọi một tiếng, ta ngẩng đầu lên nhìn ông, ông lại sờ đầu ta như sờ đầu một đứa trẻ nói:
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đừng quên luôn có lão sư ở đây.”
“Tiện thể tính thêm ta đi.” Aidrizzt nhàn nhạt nói.
Nghe thấy lời của lão sư và Aidrizzt, trong lòng ta cảm thấy ấm áp, nhưng lại không nhịn được phàn nàn: “Còn nói nữa! Lão sư ngài vừa nghỉ hưu liền không thấy bóng dáng, lúc trước quốc vương cùng công chúa và con tranh chấp, nếu có ngài ở đó, bọn họ nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo lời ngài, con nào cần phải suy nghĩ cho đến nóng đầu mẻ trán.”
Vừa nghe thấy lời ta, lão sư lập tức ký đầu ta một cái, mắng: “Ngươi thằng nhóc khó ưa này cũng lớn như thế rồi, không lẽ còn muốn ta bên cạnh làm bảo mẫu hả? Loại chuyện nhỏ đó, tự mình giải quyết!”
“Đó còn tính là chuyện nhỏ, vậy rốt cuộc chuyện gì mới có thể tìm lão sư, chẳng lẽ thật sự muốn đi giết rồng mới có thể tìm lão sư…”
Ta vừa xoa đầu vừa nhỏ giọng oán giận, đổi lại là sự khinh thường của lão sư cùng với tiếng cười đè nén của Aidrizzt, thấy vậy, ta cũng bật cười, nếu như thật sự muốn giết rồng, Thánh Điện chắc chắn sẽ huy động lớn, khi đó, Mười Hai Thánh kỵ sĩ đều ở bên cạnh ta, lấy sự cường đại của bọn họ, cũng không cần tìm lão sư nữa.
Chúng ta vừa nói chuyện phiếm, vừa tiếp tục cuộc hành trình, bây giờ người chủ yếu đem quái vật nổ bay chính là lão sư, ta với Aidrizzt ở đằng sau phụ trách trò chuyện: “Neo thật là mạnh! Cho dù ở giữa tộc nhân thiện trường chiến đấu của ta, cũng không có ai có thể cường đại như thế.”
Lòng ta có chút tiếc nói: “Đúng thế, lão sư thế nhưng là Sun knight mạnh nhất trong lịch sử, bây giờ đã mạnh như thế rồi, khi lão sư còn có sự quyến sủng của thần Ánh Sáng, ngươi có thể tưởng tượng lão sư có biết bao hoành tráng…”
“Có hay không quyến sủng của thần Ánh Sáng cũng không quan trọng đi?” Aidrizzt nhàn nhạt nói: “Cho dù có quyến sủng, kiếm thuật của Neo không lẽ sẽ trở nên càng tốt sao?”
“Hmm…” Ta nhìn Aidrizzt, người sau có vẻ không thích nhắc tới tín ngưỡng lắm? “Kiếm thuật đúng là sẽ không tốt hơn, nhưng, thân là người phát ngôn của thần Ánh Sáng luôn có một số chỗ tốt.”
Đề tài này hình như khiến cho Aidrizzt có chút ghét, hắn nói: “Tăng cường quang thuộc tính chỗ tốt này không đủ khiến cho người khác tin tưởng gửi gắm vào Thần.”
Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giơ ra ví dụ ta cho rằng hữu hiệu nhất: “Ta là Sun knight đời thứ ba mươi tám, ba mươi bảy Sun knight phía trước ta không có ai chết trong lúc đảm đương chức vụ.”
Aidrizzt hiện lên biểu tình vô cùng kỳ quái, khó có thể tin hỏi: “Sun knight có thân thể bất tử?”
“Đương nhiên không phải.” Ta trợn mắt, khó chịu nói: “Chỉ là rất khó chết mà thôi, bởi vì Thánh quang trong cơ thể chúng ta rất sung túc, năng lực hồi phục như cũ thực sự quá mạnh, chỉ cần không bị vết thương trí mạng, hầu như đều sẽ không chết.”
Lúc này, lão sư ở phía trước bắt đầu cười, vừa giết quái vừa nói: “Nghe nói, Sun knight đời thứ mười từng bị kiếm rạch qua tim, nhưng cuối cùng vẫn sống sót.”
Aidrizzt khó có thể tin lắc đầu.
Ta cười nói: “Cho nên nói, lấy sự mạnh mẽ bây giờ của lão sư, nếu như còn kèm thêm năng lực khôi phục siêu cường đó, ngươi cho rằng lão sư sẽ mạnh cỡ nào…”
Ta đột nhiên ngừng nói.
Aidrizzt có chút kỳ quái nhìn ta: “Grisia?”
Ta hít sâu một hơi, chỉ về phía trước nói: “Ta nghĩ chúng ta tìm được mục tiêu rồi, cuối lối rẽ bên kia có thủy thuộc tính phi thường cường đại!”
Nghe vậy, lão sư một kiếm chém bay quái vật phía trước, sau đó bày ra tư thế sẵn sàng trước khi vung kiếm, cứ thế tạm nghỉ ba giây, sau đó vung một kiếm…
Tóc vàng của ta và tóc trắng của Aidrizzt đều bị kiếm khí thổi bay điên cuồng, hai ta mặt vô biểu tình nhìn nhánh đường đó như thể quyển trục ma pháp kích nổ, một đường “ầm ầm ầm”, sau đó phát ra một tiếng “oành” ù tai, cuối cùng là một trận khói bụi mịt mù, rất lâu không tan…
Lão sư tâm tình vui vẻ xoay người nói với chúng ta: “Tốt lắm, quái vật đều thanh trừ rồi, con trai, sau khi đi vào nghỉ ngơi đầy đủ, liền tiến hành tịnh hóa đi, thầy đây sẽ canh giữ ở cửa động, không để cho bất cứ quái vật gì đi vào quấy nhiễu ngươi.”
Aidrizzt quay đầu nhìn ta, giọng gượng gạo nói: “Ta thật sự cảm thấy Neo không cần quyến sủng nào của thần Ánh Sáng, cũng không có bất cứ thứ gì có thể giết chết hắn.”
“Ngươi nói đúng.” Ta không thể tán đồng hơn nói.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
230 chương
70 chương
33 chương
1 chương
225 chương
72 chương
90 chương