Mệnh Kỵ Sĩ
Chương 108 : Trận chiến cuối cùng: mười hai thánh kỵ sĩ —- tập hợp hoàn tất”
Cái gì cũng nhìn không thấy…
Đáng chết! Thuộc tính ánh sáng làm sao lại dày đặc như thế? Muốn tụ tập thuộc tính ánh sáng tới mức độ này, cho dù là ta tay cầm Thái Dương Thần Kiếm, đứng ở trong Thần Điện Ánh Sáng, cũng không dám nói mình làm được, còn có ai có thể làm được?
Thật là có đủ khó chịu, mặc dù thuộc tính ánh sáng đối với ta không có lực sát thương thực tế, nhưng chung quy vẫn tương khắc với hắc ám thuộc tính, cái vật chứa đựng đầy hắc ám thuộc tính như ta đứng ở trong đây, nóng như thể con cá trên cái chảo!
Càng huống chi ta còn nhìn không thấy cái gì, ngoại trừ thuộc tính ánh sáng vẫn là thuộc tính ánh sáng, chói mắt quá rồi!
“Adair!” Ta rống giận: “Ngươi rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?”
Trên vai đột nhiên một cơn đau nhức, Adair, ngươi vậy mà dám công kích ta?
“Adair, đi ra cho ta!” Ta ầm ra một lượng lớn ám nhận, rống giận: “Ngươi vậy mà dám công kích ta!”
Những ám nhận này hình như không có biện pháp ngăn cản công thế của Adair, cảm tri bây giờ chỉ có thể khiến ta miễn cưỡng nhìn thấy có mấy bóng dáng xẹt qua xẹt lại, tốc độ vô cùng nhanh, ám nhận làm sao cũng đánh không đến, xung quanh hình như không chỉ một người, Adair còn đã bố trí mai phục sao?
Ta nghĩ cũng phải, tốn nhiều công phu như thế để dịch chuyển ta tới đây, chung quy không thể chỉ là muốn khiến ta rời khỏi Ma Vương Điện hít thở không khí!
Nhưng bao nhiêu người đều vô nghĩa, cho dù làm ta mù thì thế nào?
“Adair, ngươi thực sự quá đánh giá thấp “Ma Vương” rồi!”
Mấy chục, hàng trăm, hàng ngàn vệt ám nhận tụ đầy cả cái không gian, cho dù xung quanh tràn ngập thuộc tính ánh sáng dày đặc, tụ tập hắc ám thuộc tính hết sức trầy trật, nhưng vẫn không thể ngăn cản Ma Vương thu hút hắc ám thuộc tính tới, chỉ là tốn sức gấp mười so với bình thường mà thôi.
“Cẩn thận đấy, Adair.”
Ám nhận, phát ra.
Bởi vì cảm tri bị ngăn trở, ám nhận vừa bắn ra, cự ly vượt quá ba mét, ta liền cũng không nhìn được chúng nó nữa, nhưng xác thực có nghe thấy tiếng lưỡi đao quét qua thân thể, kỳ quái chính là lại không nghe thấy tiếng kêu, cũng có lẽ là bởi vì bị thương không nặng.
Ta có chút không vui, quyết định bắt đầu tụ tập hắc ám thuộc tính, dùng để xua tan đám ánh sáng này, cho dễ khôi phục cảm tri, làm cái người mù trợn mắt thực sự quá khó chịu rồi!
Trong lúc tụ tập hắc ám thuộc tính để đối kháng thuộc tính ánh sáng, còn phải không ngừng phát ra ám nhận công kích những bóng người kia, ở sau khi trở thành Ma Vương, ta vẫn là lần đầu tiên có cảm giác vất vả khi sử dụng ma pháp.
Rốt cuộc là ai có thể cùng Ma Vương so đấu năng lực tụ tập thuộc tính như thế, Giáo Hoàng sao?
Hừ! Mặc kệ làm sao, ta xác thực là đã làm bị thương thậm chí giết chết người rồi, mặc dù nhìn không được rõ lắm, nhưng trên mặt đất vắt ngang những bóng đen hình người, trong không khí cũng lan tràn mùi máu tanh nồng đậm.
Từng chút từng chút, thuộc tính ánh sáng bị hắc ám thuộc tính bài xích thay thế, cảm tri của ta cũng dần dần trở về—- Thấy được rồi!
Biến ra bàn tay khổng lồ định một phát túm lấy đối phương, nhưng lại bị hắn né qua một cách linh hoạt, ta tức giận lại biến ra thêm ba cái bàn tay khổng lồ, lần này, hắn ngay cả không gian để né cũng không có, chỉ có thể vung kiếm chém giết bàn tay khổng lồ, thanh kiếm đó vẫn thật là sắc bén, một kiếm chặt đứt ngay ngón cái của bàn tay khổng lồ.
Nhưng hai bàn tay khác lập tức đuổi tới, cho dù hắn chém đứt có bao nhiêu ngón tay, hắc ám thuộc tính vừa bổ sung, lập tức đã mọc ra cái mới, hoàn toàn là đang giãy chết mà thôi.
Cuối cùng, bàn tay khổng lồ áp sát đến mức độ hắn căn bản không thể vung động vũ khí, một kiếm chém ra, trực tiếp kẹt ở trong bàn tay khổng lồ, hắn thử rút ra lại không có kết quả, trái lại bởi thế bị bàn tay khổng lồ khác bắt được, kiếm rút chưa ra, người cũng động đậy không được rồi.
Hừ! Kiếm thuật cho dù tốt, nếu như động đậy không được, vậy thì có ích lợi gì!
Ta đi đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Adair, ngươi vậy mà dám công kích ta, hẳn đã ý thức được cái chết rồi đi?” Mặc dù ta vốn đã định giết hắn.
“Ư!” Cố ý để cho bàn tay khổng lồ túm càng chặt, xương sườn của Adair gãy là cái chắc rồi, hắn lại cũng chỉ là phát ra tiếng rên, năng lực chịu đau của những cao thủ kiếm thuật này đúng là khiến người không nhịn được!
Ta rút kiếm kẹt ở trong bàn tay khổng lồ xuống, vung một cái, không ngờ đến cảm giác còn rất thuận tay.
Bốn bàn tay khổng lồ túm lấy tứ chi của Adair, treo cả người hắn ở giữa không trung, ta đi đến phía trước hắn, “Ta rất xin lỗi, năm đó thật không nên tuyển ngươi làm phó đội trưởng, khiến cho ngươi lao tâm lao lực, cuối cùng còn bị ta giết, ta vẫn thật nghĩ không ra ai càng xui xẻo hơn ngươi rồi —- nhưng đáng đời ngươi! Kiếp sau phải nhớ, chỉ cần là mệnh lệnh của ta hạ, toàn bộ đều phải tuân thủ! Cho dù là cái mệnh lệnh hoang đường như ta muốn đi làm Ma Vương này cũng vậy!”
Đối phương mấp máy môi hình như muốn nói chuyện, nhưng bị túm đến gãy cả xương sườn rồi, hắn không thể phun ra một chữ, mà ta cũng không muốn nghe.
Lần này nhất định phải giải quyết triệt để!
Trên tay đâm một cái, mũi kiếm không chút trở ngại mà đưa vào ngực đối phương, như vậy hẳn đã đủ rồi đi? Ngay cả Adair cũng giết rồi, có thể khiến cho các ngươi triệt để tuyệt vọng, đừng quản ta nữa rồi đi?
Lúc này, thuộc tính ánh sáng cuối cùng đã nhạt đi không ít, cảnh vật chung quanh bắt đầu trở nên rõ rệt, ta cũng không muốn nhìn tử trạng của Adair, nhưng ta hẳn cũng không nên để hắn một mình ở chỗ này chờ chết.
Phải, hắn còn chưa có chết, kiếm thuật của ta thực sự không ra làm sao cả, cộng thêm cảm tri bị thuộc tính ánh sáng quấy nhiễu, vậy mà không thể đâm trúng chỗ hiểm, để cho hắn ra đi một cách không chút đau khổ, ta ít nhất nên tặng hắn thêm một kiếm, kết thúc đau khổ của hắn.
“Sun…”
Hắn vậy mà vẫn có thể nói chuyện? Nhưng đây, đây không phải giọng của Adair, Adair cũng sẽ không gọi ta là “Sun”, hắn chỉ sẽ gọi ta là “Đội trưởng” và “Sun knight trưởng”, người gọi ta là Sun chỉ có Mười Hai Thánh kỵ sĩ.
Hình dáng của đối phương từ từ trở nên rõ rệt—-
Lesus.
Lesus đột nhiên ho một tiếng, đầy miệng là máu.
Làm sao lại là Lesus? Ta có chút ngỡ ngàng, đột nhiên phát hiện kiếm cầm trên tay vậy mà là Thái Dương Thần Kiếm quá quen thuộc —- Mũi kiếm có hai phần ba đều đâm vào trong ngực Lesus.
“Mọi người đều…”
Ta vô thức mở to mắt, nhưng Lesus lại không nói cho hết lời, mà là quay đầu nhìn bốn phía, thần sắc đau buồn đầy trên khuôn mặt.
Bốn phía…
Đều toàn là thi thể…
Chikus nằm sấp trên mặt đất, vai trái bị chém một đao, xương vai rạn nứt, máu chảy đầy đất.
Elmairy thì nằm nghiêng, cổ bị cắt một đao, đầu lệch sang một bên, cũng không biết xương cổ có gãy hay không.
Ecilan nằm thành hình chữ đại (大), trước ngực là vết thương hình chữ X sâu thấy xương.
Những người khác —-
Lesus yếu ớt thì thào: “Sun.”
Ta vội vàng nhìn hướng cậu ta, không dám nhìn thảm trạng của những người khác nữa.
Bọn họ chết rồi, đều chết rồi…
Lesus vẫn còn bị treo ở không trung, ta vội vàng khiến cho bàn tay khổng lồ biến mất, nhưng cậu ta lại hoàn toàn đứng không vững, mất đi chống giữ của bàn tay khổng lồ, cậu ta ngã đổ xuống đất, ta hoàn toàn không kịp trở tay, Thái Dương Thần Kiếm cứ như thế từ ngực cậu ta rút ra, cùng với lượng máu lớn…
“Judge!”
Trước lúc Judge ngã xuống đất, ta cuối cùng đã túm được cậu ta, vội vàng đỡ cậu ta nằm xuống đất, kiểm tra vết thương trước ngực, vừa nhìn lại phát hiện không chỉ là trước ngực, căn bản là trước ngực thông đến sau lưng, khiến cho cậu ta mất lượng máu lớn.
Loại, loại thương thế này phải dùng chung cực trì dũ thuật, trước tiên tụ tập Thánh quang—-
“…” Ta nhìn hai tay của mình, ngay cả một tia Thánh quang cũng không có, chỉ tụ đến tràn đầy hắc ám thuộc tính, công dụng duy nhất là giết người mà không phải cứu người!
Judge sắp chết rồi, ta lại không thể làm gì, chẳng lẽ thật phải trơ mắt nhìn cậu ta chết?
“Sun.”
Một tay của Judge vươn về phía mặt của ta, không biết vì sao, lại là nhẹ chạm vào vị trí mí mắt.
“Bọn tôi ở buổi tối cùng ngày mơ một giấc mộng, mỗi một người đều như vậy, kể cả Roland. Sun, cậu hiểu không? Kể cả Roland không cần ngủ đã nằm mơ rồi… Thần Ánh Sáng cũng không có ruồng bỏ cậu.”
Thần Ánh Sáng? Dù đang vô cùng lo lắng cho thương thế của Judge, ta vẫn sửng sốt, đây và Thần Ánh Sáng không có ruồng bỏ ta có quan hệ gì?
“Im miệng đi! Mau chóng tự mình thi triển trì dũ thuật đi chứ! Đừng chỉ lo nói chuyện!” Ta ấn vết thương trước ngực cậu ta, nhưng vết thương quá lớn, máu vẫn chảy không ngừng.
Cậu ta lại làm ngơ không nghe, cứ tự lo nói: “Ở trong mộng, cậu dùng mắt màu lam nhìn bọn tôi, nước mắt chảy không ngừng.”
“Roland hoảng sợ, hôm sau vội vàng đến báo cáo với bọn tôi cậu ta lại có thể nằm mơ cậu đang khóc, cậu ta cho rằng cậu xảy ra chuyện rồi, vô cùng cuống cuồng, cho nên mọi người mới phát hiện chuyện này.”
Nói đến đây, cậu ta vậy mà cười, âm thanh lại gần như chỉ còn thều thào: “Cậu có biết, đối với cái mộng này, ý nghĩ nhất trí của mọi người là cái gì không?”
Cười một cách yếu ớt như thế… Ta cố gắng kéo ra tươi cười đáp lại cậu ta: “Muốn mắng tôi một trận ra trò sao?”
Judge cười, tay lại trượt xuống.
“Là…”
Mắt nhắm lại, gục đầu xuống một cách vô lực, thanh âm gần như không thể nghe thấy: “Thật hoài niệm mắt màu lam của cậu.”
…
… …
… … …
“Judge?” Ta lắc lắc cậu ta: “Judge? Judge? Judge? Judge? Judge —–”
“Sun.”
Ta ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn thấy Roland khập khiễng đi tới, vết thương lãnh chịu trên người không ít hơn so với những người khác, nhưng cậu ta là một sinh vật undead, cậu ta sớm đã chết rồi.
Roland khó có thể tin nói: “Cậu, cậu vậy mà giết bọn họ? Cậu vậy mà giết Mười Hai Thánh kỵ sĩ tình như anh em!”
“Tôi…”
Ta không biết là bọn họ, ta, ta… giết sạch Mười Hai Thánh kỵ sĩ.
Không, không —-
“Sun?” Roland tiến lên một bước.
“Không —-”
Ta đã làm cái gì?
Ta rốt cuộc đã làm cái gì —- Không, không được! Kiềm chế lại, mọi người còn ở đây, ta không thể mất khống chế, mọi người, mọi người thi thể đều còn ở đây, thi thể…
[A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A!]
“Sun!”
Đau đớn cùng cực, trong lúc chỉ muốn có thể lập tức hủy diệt, có người bắt lấy vai của ta không ngừng lay động, còn gào lớn ở bên tai: “Sun, Sun, mau dùng cải tử hồi sinh thuật!”
Cải tử hồi sinh… Đúng rồi! Còn có cải tử hồi sinh thuật! Mọi người còn có thể cứu!
Không đúng, ta bây giờ căn bản không có biện pháp thi triển cải tử hồi sinh thuật, ta, ta đã không phải Sun knight, mà là Ma Vương Grisia, có khả năng tụ tập tới chỉ có hắc ám thuộc tính, mà không phải thuộc tính ánh sáng có thể hồi sinh người!
“Sun, bình tĩnh một chút, bây giờ chỉ có cậu có thể cứu mọi người thôi!”
Cùng lúc nói chuyện, Roland vậy mà đi nhặt lên Thái Dương Thần Kiếm trên đất, sau đó đưa về phía ta, cậu ta là sinh vật undead, cả cánh tay đều bị Thái Dương Thần Kiếm đốt cháy đen bốc khói, nhưng cậu ta lại không có buông tay.
Ta quay đầu nhìn mọi người, nhìn thi thể bị thương nghiêm trọng đầy mặt đất, đột nhiên phát hiện mình có gì để do dự? Tình huống chẳng lẽ còn có thể tệ hơn hiện tại sao? Căn bản không thể!
Không còn do dự nữa, vươn tay tiếp lấy Thái Dương Thần Kiếm, vừa lại lập tức triệu ra Red, Pink và Stephen, hạ lệnh với ba vu yêu: “Lập tức vẽ ma pháp trận của cải tử hồi sinh, mau!”
Ba người nhìn thấy tình huống hiện trường, tất cả đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên, lại nghĩ đến mệnh lệnh của ta, bọn họ lập tức liền hiểu ta muốn làm cái gì.
Pink mắng: “Đừng có điên, ngươi không thể hồi sinh mười người!”
“Ta có thể!” Ta rống giận.
“Ngươi định hồi sinh mười người?” Stephen khó có thể tin nói: “Ngươi bây giờ một người cũng không được đi! Ngươi đã là vật chứa của hắc ám thuộc tính, không phải Sun knight trước kia, mà là ma Vương! Là người phát ngôn của Hỗn Độn Thần, Thần Ánh Sáng căn bản sẽ không đáp lại ngươi!”
Hắn nói trúng nỗi lo thầm lớn nhất của ta, bàn tay cầm Thái Dương Thần Kiếm vừa nóng vừa phỏng, như đang nói thêm ta đã không phải chủ nhân của nó nữa, ta bây giờ… Tay cầm kiếm siết lại.
“Judge nói Thần Ánh Sáng không có ruồng bỏ ta, ta tin tưởng cậu ta!”
Giơ cao Thái Dương Thần Kiếm, ta ngẩng đầu nhìn lên, mặc dù căn bản nhìn không thấy mặt trời, ta mắt bị mù sớm đã ngay cả một tia sáng cũng nhìn không thấy rồi, cho dù như thế nhưng vẫn hô lớn: “Ta tin tưởng Thần Ánh Sáng sẽ không ruồng bỏ Mười Hai Thánh kỵ sĩ của Người!”
“Thần Ánh Sáng, con không phải Ma Vương của Hỗn Độn Thần! Con là Sun knight của Ngài, trước kia, bây giờ, tương lai cũng sẽ là như vậy! Xin Ngài đáp lại lời kêu gọi của con, đánh thức Mười Hai Thánh kỵ sĩ của Ngài!”
Khẩn cầu Ngài, đừng ở lần này ruồng bỏ con, đừng bỏ rơi Mười Hai Thánh kỵ sĩ, con thật sự sẽ rơi vào địa ngục…
“Oái!”
Đột nhiên nghe thấy một tiếng rên, Roland vậy mà bị đánh văng đi, nhưng căn bản không có người công kích cậu ta, may là cậu ta vừa rơi xuống đất liền bò người dậy, còn lộ ra biểu tình ngơ ngác, hiển nhiên không có bị thương, thật tốt quá.
Cậu ta nhìn hướng ta, kinh hô: “Sun, phía trên!”
Ta cũng chú ý đến rồi, trên đỉnh đầu của mình vậy mà xuất hiện cầu thể thuộc tính ánh sáng khổng lồ, giống như là một khối mặt trời!
Mặc dù cặp mắt căn bản nhìn không thấy, ta vẫn là ngẩng đầu trông lên, có loại xúc động muốn rơi lệ, nhưng lại nhẫn nhịn, còn có quá nhiều chuyện phải làm, bây giờ thế nhưng không phải lúc khóc, chỉ là… Thần Ánh Sáng thật sự đối đãi ta quá nồng hậu rồi.
[Xin lỗi, con vậy mà hoài nghi ngài chỉ là muốn con đến làm Ma Vương, cho nên mới lựa chọn con làm Sun knight.]
[Ngài xác thực là, yêu chúng con một cách sâu thẳm.]
Cầu ánh sáng hóa thành một cột sáng thẳng tắp mà chiếu xuống.
“A—-”
Lượng lớn ánh sáng thuộc tính tuôn vào trong cơ thể, đau đến nỗi khó dùng lời hình dung, trong mơ hồ hình như nghe thấy tiếng la hét của Red, ta cắn răng nhịn đau, không phát ra kêu gào nữa, tránh cho Red làm ra hành động ngoài ý muốn, sau đó la to với ba vu yêu: “Red đừng qua đây! Đi vẽ ma pháp trận của cải tử hồi sinh thuật!”
Đau đớn như bị lửa xăm thân duy trì liên tục một hồi, ta lại đau một cách hết sức thỏa thuê, bởi vì những cái này đều là lực lượng hồi sinh mọi người!
Cột sáng dần dần giảm yếu, đau đớn trên người cũng không còn mãnh liệt như thế nữa, ta còn có chút dư lực làm những chuyện khác, móc ra yên lặng vĩnh hằng, trút thuộc tính ánh sáng vào, kích hoạt ma pháp cấm chế mà lúc trước Giáo Hoàng đặt ở bên trong, ngăn cản hắc ám thuộc tính chảy vào thân thể mình.
Khi cột sáng chỉ còn lại cỡ nắm tay, ta hô to: “Roland, giúp tôi chuyển hết mọi người qua đây! Red, ma pháp trận vẽ xong chưa —-”
Tia sáng cuối cùng biến mất, lời của ta im bặt, Judge đứng ngay ở trước mặt ta, cậu ta giơ hai tay lên, lòng bàn tay ấn ở trước ngực ta, đem yên lặng vĩnh hằng vững vàng áp ở trên tim ta.
“… Judge?” Ta ngỡ ngàng nhìn cậu ta: “Cậu chưa chết sao?”
Cậu ta vậy mà nhếch lên một nụ cười, ung dung nói: “Tôi nhìn lên giống chết rồi sao?”
Nhưng mà vừa rồi…
Một bàn tay khác khoác lên vai ta, Earth bực mình nói: “Loại thương thế mức độ đó làm sao có thể giết chết Mười Hai Thánh kỵ sĩ chứ! Cậu cũng quá dễ lừa rồi đi?”
“Nói đúng đó!” Metal khoác lên vai bên kia, giọng the thé nói: “Tôi còn nghĩ thương thế có quá nông hay không, có cần cắm thêm một đao ở bên hông, may là chưa cắm!”
“Cắm vào rồi cậu chẳng phải càng thích?” Moon nâng đầu, mặc dù biểu tình là hồ nghi, chẳng qua góc độ nâng đầu nói chuyện, mặc kệ phối hợp với biểu tình gì đều giống như là khinh bỉ người.
Stone kéo tay của ta, lắc đầu nói: “Cậu lúc nào cũng quá coi thường bọn tôi rồi.”
Nói chuyện thì nói chuyện, cậu kéo tay ta làm chi?
“Ôi!” Leaf một tay sờ mặt của ta, một tay sờ cổ của mình, cười khổ nói: “Lúc trước bị người cắt cổ chết thật, lần này tự mình cắt cổ giả chết, tôi sau này chiến đấu nhất định phải mang vòng cổ.”
Cậu mang vòng cổ cũng đâu có liên quan gì với sờ mặt của ta đi?
Storm duỗi lưng một cái, túm lấy cánh tay trái của ta, cảm thán: “Lâu lắm không có ngủ thoải mái như thế rồi.”
Blaze đột nhiên từ sau lưng ôm lấy ta, chặt đến nỗi xương sườn của ta cũng sắp gãy rồi, đây là đang trừng phạt ta vừa rồi ghì gãy xương sườn của Judge sao?
Ice lặng lẽ mà kéo bàn tay kia của ta, tư thái hệt như một nàng dâu nhỏ!
Cloud xuất hiện muộn nhất, nhìn đông nhìn tây, phát hiện hết chỗ để cho cậu ta chen vào, cuối cùng dứt khoát kéo lấy tóc của ta.
Roland là người duy nhất không đi tới, lúc trước, cậu ta nếu là có chuyện gì không thể tham dự, ít nhiều đều sẽ lộ ra thần sắc hiu quạnh, nhưng lần này, mặc dù cậu ta vừa lại không thể tham dự, nhưng dùng mắt nhìn chúng ta, giống như đang đứng ở bên cạnh chúng ta.
Các cậu đang làm gì vậy? Hỏi ra khỏi miệng lại là: “Các cậu thật sự không chết sao?”
Làm cái gì cũng được, đừng nói sờ, dù cho mỗi người cho ta một đao cũng không sao cả, chỉ cần bọn họ sống lại đã đủ rồi!
Leaf bất đắc dĩ nói: “Cậu không cảm thấy bàn tay tôi sờ mặt cậu là ấm sao?”
“Rất lạnh…”
“Hơ, có hơi mất máu quá nhiều.” Leaf vậy mà móc ra một viên hoa hồng thủ châu để bóp vỡ, bàn tay lập tức ấm lên không ít.
Xác nhận người trước mắt thật sự không phải ảo giác, ta mới có dư lực hỏi: “Các cậu sờ tôi làm cái gì?”
Judge ngoảnh về một bên nhìn, ta cũng nhìn theo qua, ở đó có một cây cột thật lớn, không biết là bị ta đánh vẹo hay là vốn đã vẹo, chính là đang có một bộ dạng như muốn đổ.
“Các ngươi cuối cùng xong xuôi rồi! Vậy đổi lại ta bắt đầu làm việc đi.”
Phía sau cây cột nhảy ra một người, mặc dù không mặc bào tử mà là pháp bào tiện gọn hơn, nhưng ông ta nếu như không phải Giáo Hoàng, ta đây khẳng định không phải Ma Vương!
Ông ta kéo theo một cái rương, sau khi nói phải bắt đầu làm việc xong, từ trong rương lấy ra một đống dụng cụ ma pháp, quỳ rạp trên đất bắt đầu vẽ thứ gì đó, giống hệt thằng nhóc nghịch ngợm đang vẽ bậy.
Cái lão già chết tiệt này lại có thể tránh được cảm tri của ta, ông rốt cuộc là ai hả? Kỳ thật Giáo Hoàng ông mới là đại Ma Vương cuối cùng đi?
“Các cậu túm lấy tôi làm cái gì?” Muốn vây đánh thì cũng làm lẹ giùm cái! Làm cho ta cả lòng thấp thỏm, không biết rốt cuộc là phải cảm động mọi người còn sống, hay là phải chuẩn bị chịu đánh.
“Chỉ có một phương án giải quyết.” Judge bắt đầu giải thích: “Lấy cả tòa Thần Điện Ánh Sáng làm chủ, Diệp Nha Thành làm phụ, đem Diệp Nha Thành biến thành một cái phong ấn khổng lồ, để cho cậu bảo trì ở trạng thái “Sun knight”, nhưng phải chờ cậu trở về Thần Điện Ánh Sáng mới có thể làm, cho nên bây giờ trước dùng phong ấn tạm thời do Thái Dương Thần Kiếm làm chủ, Mười Hai Thánh kỵ sĩ làm phụ.”
Ta ngạc nhiên, kinh hô: “Tôi không thể là “Sun knight”! Ma Vương nhất định phải hấp thu hắc ám thuộc tính, nếu không cái thế giới này sẽ diệt vong!”
“Cho nên cậu mỗi nửa năm phải mang theo phong ấn tạm thời, cũng chính là Thái Dương Thần Kiếm và Mười Hai Thánh kỵ sĩ, định kỳ đến nơi hoang dã không người, sau đó đánh nhau với Roland, bọn tôi sẽ dùng năng lực ngoài Thánh quang phụ trợ cậu ta, hai người các cậu đều sử dụng hắc ám thuộc tính, có thể tiêu hao hết lượng hắc ám thuộc tính vô cùng khổng lồ.”
Ta trầm mặc một lúc lâu, nhàn nhạt nói: “Cái mạo hiểm này quá lớn rồi, nếu như các cậu có lý trí, thì sẽ biết mặc kệ tôi mới là cách làm tốt nhất! Các cậu có từng nghĩ qua mang tôi trở về, Diệp Nha thành sẽ luôn sống dưới đe dọa của Ma Vương, ngày nào đó tôi nếu như mất khống chế rồi, Diệp Nha thành có lẽ từ đấy sẽ biến thành tử thành không?”
Metal giọng chói tai nói: “Cậu cho rằng bọn tôi là dựa vào lý trí để tìm cậu sao?”
Ngay cả Stone hòa nhã cũng tức giận nói: “Muốn giả chết thế nhưng không đơn giản, một cái bất cẩn liền chết thật rồi!”
Storm nhún vai nói: “Ngay cả phó đội trưởng Adair nhà cậu cũng không có cái thứ lý trí đó, nếu là có, hắn đã nên thay thế bổ nhiệm thành Sun knight, mà không phải đi làm gián điệp! Cậu có biết, hắn là ôm theo ý thức cho dù cậu muốn hắn tại chỗ giết một Thánh kỵ sĩ để chứng minh trung thành hắn cũng sẽ xuống tay!”
Ta biết, hắn ngay cả Vidar cũng suýt nữa giết rồi.
“Dù sao chúng tôi cũng đâu có lý trí! Ngu ngốc!”
“Lão sư cậu cũng không có lý trí, Quốc Vương bệ hạ đồng ý để cho Diệp Nha thành trở thành phong ấn cũng không có thứ đó! Ngay cả Giáo Hoàng cũng không có lý trí mà theo bọn tôi tới rồi!”
“Ớ, cái đó… Ta có lý trí đấy nhá!” Giáo Hoàng ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: “Ta là nghe thấy mười một người các ngươi cùng nhau nằm mơ, xác nhận Thần Ánh Sáng muốn mang Sun trở lại, cho nên mới ủng hộ các ngươi đấy chứ!”
Không ai ngó ngàng tới lão.
Judge nhàn nhạt nói: “Mang cậu trở về, Diệp Nha thành sẽ sống ở dưới uy hiếp của Ma Vương có lực tiết chế; không mang cậu về, toàn thế giới cùng sống dưới uy hiếp của Ma Vương không chút tiết chế, ngay cả Quốc Vương bệ hạ cũng hiểu điều này, cho nên mới đồng ý bọn tôi.”
Storm cười nói: “Quốc Vương còn dựa vào “hi sinh to lớn của nước ta” bắt chẹt một khoản “phí bảo quản Ma Vương” rất lớn với Kissinger và Nguyệt Lan quốc, ông ta lần này một khi tiếp thu Ma Vương, Vong Hưởng quốc trực tiếp mười năm không lo ăn mặc!”
“Còn chết chứ không chịu chia sẻ cho Thần Điện Ánh Sáng.” Giáo Hoàng âm u nói.
Earth mắng: “Cậu cái đồ khốn này, chưa nghe qua câu thượng bất chính hạ tắc loạn sao? Người không lý trí nhất chính là cậu cái gã này đấy!”
“Tôi chỗ nào không lý trí?” Ta ngạc nhiên, chính ta thế nhưng là nhận mệnh làm Ma Vương rồi đó!
Roland ở xa xa hô to: “Grisia, cậu nếu là có lý trí, tôi đáng lẽ đã bị thiêu chết rồi đi?”
Leaf gầm lên: “Lúc cậu hồi sinh tôi thì có lý trí sao? Nếu có đã không bị mù rồi đi!”
Ta từng người một mà nhìn qua mọi người, cuối cùng nhìn đến Judge, mọi người đều nhìn cậu ta.
“Nhìn tôi làm cái gì?”
Cậu ta bình tĩnh nói: “Cho dù tôi là Judge knight, chung quy vẫn là phải phục tùng thủ lĩnh Thánh Điện —- Sun knight, mà Sun knight của tôi chỉ có nói Mười Hai Thánh kỵ sĩ sẽ không từ bỏ Mười Hai Thánh kỵ sĩ, không có nói qua lý trí là cái gì.”
Nói đến đây, cậu ta đột nhiên đổi đề tài, nói lên lời chẳng dính dáng gì đến nhau, nhưng những lời này cũng không xa lạ, đó là nghi vấn của cậu ta lúc trước từng hỏi ta.
“Có đôi khi, tôi thật sự không hiểu ngụy trang của Mười Hai Thánh kỵ sĩ rốt cuộc có ích lợi gì, Judge phải bảo trì lãnh khốc có lẽ còn có thể lý giải, nhưng những thứ thuộc bề ngoài như tóc đen mắt đen thì lại là vì cái gì?”
Ta còn chưa hiểu cậu ta vì sao muốn nhắc tới lời trước kia từng nói, những người khác lại cùng đồng thanh trả lời.
〖Mười Hai Thánh kỵ sĩ đời đời không thay đổi, đại biểu cho chính nghĩa và công lý cũng vĩnh viễn không thay đổi. Cho dù sự đời đổi thay, luôn luôn có một số việc vĩnh viễn đều sẽ không đổi. Sun knight vĩnh viễn không đổi, Mười một anh em bên cạnh anh ta cũng là vĩnh viễn không đổi, ngụy trang một chút liền có thể kiếm tới mười một anh em, lời quá còn gì!〗
“… Judge cậu nói cho bọn họ?”
Judge lắc đầu, nói: “Không, tôi cái gì cũng chưa từng nói, giấc mộng tôi nói cho cậu vẫn chưa nói xong, tôi chỉ nằm mơ cậu đang chảy nước mắt, nhưng giấc mơ của những người khác dài hơn, bọn họ còn mơ thấy chuyện tôi hỏi cậu.”
Nói đến đây, cậu ta đột nhiên cười: “Grisia, cậu từng nói với tôi, ngay cả Thần Ánh Sáng cũng muốn cậu làm Ma Vương, cậu còn có thể làm sao, bây giờ Thần Ánh Sáng muốn cậu ngoan ngoãn về Thần Điện, cậu còn có thể thế nào?”
“… Nhưng tôi rất sợ.”
Cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng rồi, bởi vì sợ hãi, cho nên dù có muốn trở về làm sao, cũng phải liều mạng kiềm nén, tự nói cho mình không thể trở về Thần Điện Ánh Sáng.
“Sợ cái gì?” Judge nhíu mày hỏi.
Ta nhìn mọi người, biết nước mắt của mình rớt xuống rồi, nhưng không rảnh để ý tới nó.
“Tương lai ngày nào đó, nếu như tôi trở nên rất đáng đánh, là loại thật sự rất đáng đánh! Các cậu cũng sẽ như hôm nay, không có lý trí, dù thế nào cũng sẽ không chịu từ bỏ tôi sao?”
Ta sợ mình ở dưới ảnh hưởng của hắc ám thuộc tính càng ngày càng méo mó, rất sợ nhìn thấy các cậu lộ ra ánh mắt thất vọng với ta, sợ nhất nghe thấy các cậu nói “không chịu nổi nữa rồi, bọn tôi quyết định từ bỏ cậu”.
Storm vỗ vai ta, nói: “Đừng sợ, chỉ cần cậu có một chút đáng đánh, bọn tôi sẽ lập tức đập cậu một trận, tuyệt đối không lưu tình!”
—- A!
Earth mắng chửi: “Khóc cái con khỉ! Đàn ông khóc rất xấu đó! Còn vừa khóc vừa cười, đúng là xấu đau xấu đớn!”
“Nhiều chuyện, nước mắt có ngừng được đâu! Hức…”
“Này…” Giáo Hoàng xen miệng nói: “Ta vẽ ma pháp trận xong rồi, có thể bắt đầu phong ấn chưa?”
Mọi người nhao nhao nói: “Nói nhảm, mau lên đi! Ông cho rằng mười một người chen chúc sờ một tên đàn ông là chuyện thoải mái lắm à?”
Giáo Hoàng bò người dậy, nói: “Cởi áo ra.”
… Há?
Mọi người không chút chần chờ cởi áo, ngực bọn họ có ma pháp trận giống hệt nhau, thoạt nhìn hẳn là hình xăm.
Cố gắng kiềm nén ấm nóng trong hốc mắt, ta thế nhưng không muốn bị Earth chửi là quỷ khoái khóc, vội vàng chuyển lực chú ý về hướng Giáo Hoàng: “Muốn ta làm thế nào?”
“Ngươi chỉ cần phóng ra thuộc tính ánh sáng vừa rồi hấp thu là được rồi.”
“… Chỉ đơn giản như thế?” Ta ngạc nhiên, còn tưởng rằng sẽ vô cùng khó khăn, đây thế nhưng là ma pháp trận phong ấn Ma Vương đấy!
“Điều khó nhất đã qua, tiếp đến thành công hay thất bại thì phải xem vận mệnh rồi.” Giáo Hoàng nhún vai nói.
“Cái ma pháp trận này là ma pháp trói buộc cường đại nhất trên thế giới, nhưng chỉ có trên lý luận, chưa có ai thực tế từng dùng, bởi vì tính thực dụng của nó vô cùng thấp, chẳng những cần lượng lớn thuộc tính ánh sáng, hơn nữa ở trong quá trình làm phép, kẻ bị trói buộc còn không thể có chút xíu kháng cự nào. Nhưng nào có ai bị ma pháp trận cường đại nhất trói buộc lại không vùng vẫy chứ? Càng huống chi còn là Ma Vương!”
Ông ta nhìn ta, nghiêm túc hỏi: “Sun, ngươi cam tâm tình nguyện bị trói buộc chứ? Bởi vì cái ma pháp trận này nếu như thất bại, bọn ta có thể sẽ bị phóng thích hết thuộc tính ánh sáng, sẽ bị ngươi lần nữa Ma Vương hóa giết hết sạch, thế nào?”
Ta nhìn mọi người, cảm thấy cảm tri thật sự không xấu, nhất là lúc đồng bạn quá nhiều, có thể một lần nhìn mọi người, không cần lo chỉ có hai con mắt, không biết phải nhìn ai tốt hơn.
Loại trói buộc này thật là…
“Không còn có thể cam tâm tình nguyện hơn.”
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
230 chương
70 chương
33 chương
1 chương
225 chương
72 chương
90 chương