Mệnh công chúa
Chương 34 : Mệnh công chúa
(Lưu ý: vì chương này bắt đầu nhận người thân nên gia đình ruột của Thư Nhĩ* bọn mình sẽ thêm * vào nhé)
Mãi đến khi rời khỏi Khoa học Kỹ thuật Thành Nhĩ, Hoắc Triều mới mở miệng nói: “Có lẽ bà ấy là mẹ ruột của em.”
Lúc đầu Hoắc Triều còn nghĩ nếu bố mẹ Thư cứ kiên quyết giữ Thư Nhĩ* lại thì anh và cậu của mình chắc chắn sẽ sử dụng biện pháp nào đó.
Nhưng ai có thể ngờ rằng anh còn chưa làm gì, Thư Nhĩ đã thể hiện tốt hơn anh nữa? Khiến anh có cảm giác như không có nơi để thể hiện vậy.
Thư Nhĩ chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: “Cho nên?”
Hoắc Triều:……
Trong chốc lát cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Thư Nhĩ đưa tay ra sau lưng, thấm thía nói: “Công chúa đều ăn ngọt không ăn khổ, em sẽ không khiến mình chịu uất ức, dù một chút xíu cũng không đâu.”
“Ừ, em nói đúng.”
Hoắc Triều đã bị Thư Nhĩ giày vò đến không thể nóng nảy nữa. Cô đẹp thì cô có quyền.
-
Sau khi Thư Nhĩ về nhà, mẹ Thư* nhìn cô với vẻ mặt không vui mà nói: “Đứa nhỏ này gần đây làm gì đấy? Ngày nào cũng không có ở nhà, còn bận hơn chị gái học lớp 12 của con nữa.”
Tâm trạng của Thư Nhĩ rất tốt nên cũng không thấy ảnh hưởng gì, cười tủm tỉm: “Con sắp dọn đi rồi.”
Dọn đi?
Mẹ Thư* đưa tay nhéo lỗ tai Thư Nhĩ, nổi giận đùng đùng: “Cái con nhỏ này sao lại thế này? Ở nhà không tốt hay sao mà còn muốn dọn đi? Tao sẽ không cho mày tiền thuê nhà, một đồng tiền cũng không cho, mày muốn dọn đi thật thì sau này đừng có về cái nhà này nữa.”
Thư Nhĩ nhún vai, ừ một tiếng.
Lúc vừa mới bắt đầu xuyên sách, ấn tượng của cô đối với mẹ Thư* cũng không tệ, còn tưởng rằng bà ta là người mẹ tốt. Nhưng sau khi biết bà ta có thể cố tình đổi con của hai nhà, cố ý cho con gái ruột của mình sống tốt thì cô liền không muốn nói thêm bất cứ thứ gì với mẹ Thư* nữa.
Có thể mẹ Thư* là một người mẹ tốt nhưng cũng không phải là người mẹ tốt của cô, Thư Nhĩ nhìn ra được, mẹ Thư* rõ ràng không làm tròn trách nhiệm nuôi dưỡng nguyên chủ. Khi còn nhỏ nguyên chủ đã sống cùng bà nội, quanh năm suốt tháng cũng chả thấy mặt mẹ được mấy lần.
Tam quan cả hai trái ngược nhau, vốn đã không phải người chung đường.
Mẹ Thư* a một tiếng, lạnh giọng: “Tao sẽ chống mắt lên mà xem, nếu mày dọn đi thật thì có thể sống sót được ở bên ngoài bao lâu!”
Ý cười bên khóe môi của Thư Nhĩ không hề thay đổi: “Tôi không những sống được mà còn sống tốt hơn.”
Sắc mặt mẹ Thư* trắng bệch: “Mày!”
Thư Nhĩ không nói chuyện với mẹ Thư* nữa mà vào phòng mình. Không lâu sau Thư Nhu cũng đến cửa.
Sau khi cô ta đi vào, hóng chuyện hỏi: “Em thật sự muốn dọn ra ngoài sao?”
“Đúng vậy.”
Hai mắt Thư Nhu sáng lên, khắp người đều phát ra bong bóng màu hồng: “Em muốn ở chung với Hoắc Triều sao?”
Thư Nhĩ:……
Hoàn toàn không ngờ rằng chị gái ở trên trời rớt xuống này lại dám suy nghĩ như vậy, vậy mà lại dám liên tưởng đến chuyện ở chung này.
Cô giống như loại người này sao?
Hoàn toàn không giống có được không?
Thư Nhĩ cũng lười giải thích, cứ mặc kệ cô ta hiểu lầm như vậy.
Thư Nhu còn tưởng mình đã đoán trúng, vẻ mặt hưng phấn giơ ngón tay cái với Thư Nhĩ: “Cố lên! Em có thể mà!”
……
Thư Nhu rời đi không bao lâu thì Thư Á cũng tới.
Vừa rồi ở phòng khách, hai người bọn họ đã nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ Thư*. Hoàn toàn khác với vẻ mặt hóng chuyện của Thư Nhu, vẻ mặt của Thư Á vừa lo lắng vừa sốt ruột.
Thư Á đẩy mắt kính, quan tâm hỏi: “Chị, vì sao chị lại đột nhiên muốn dọn ra ngoài vậy?”
Thư Nhĩ có cảm giác không tệ với Thư Á, nếu nói rằng trong nhà họ Thư* có người nào đối xử nhiệt tình với nguyên chủ… vậy thì chỉ có một mình Thư Á.
Thư Nhĩ nhấp môi cười một cái: “Không sao, khiến em chịu thiệt rồi.”
Thư Á là một người rất thông minh, lập tức đoán được khả năng nào đó từ những lời này.
“Chị, chị…… thật sự không phải con của cha mẹ sao?”
“Ừ.”
Sau khi xác nhận được chuyện này thì sắc mặt của Thư Á lập tức tái nhợt.
Lúc trước, sau khi nghe lén cha mẹ nói chuyện thì cô bé chỉ đoán mò trong lòng, nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra thì trong thời gian ngắn cô bé vẫn không thể nào chấp nhận được. Chẳng lẽ, thật sự Thư Nhĩ bị cha mẹ cô bé cố tình ôm sai sao?
Vậy chị thật sự của cô bé sẽ là một người như thế nào?
Thư Nhĩ sờ sờ đầu Thư Á, dịu dàng nói: “Cho dù chị dọn đi rồi thì em vẫn là em gái chị.”
Hốc mắt của Thư Á ửng đỏ, cô bé đưa tay lau lau mắt mới nói tiếp: “Vậy chị tìm được bọn họ rồi sao?” Bọn họ chính là bố mẹ ruột của Thư Nhĩ.
“Tìm được rồi.”
Thư Á chúc phúc: “Vậy tốt rồi, chúc mừng chị, chị hai.”
Thư Nhĩ trộm nói: “Thật ra chị còn chưa chắc bọn họ có lập tức đón chị về hay không, cho nên việc này, phiền em giữ bị mật giúp chị nhé!”
Thư Á như nhận được một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, gật đầu rất mạnh. Cô bé đưa tay lên, làm động tác kéo khóa trước miệng mình: “Em biết rồi chị. Em sẽ giữ bí mật cho chị, không nói gì hết.”
-
Thư Nhĩ cho rằng có lẽ mình phải đợi hơn một hai tháng mới có thể chờ được người nhà họ Thư, hoặc có lẽ sau một hai tháng cô cũng không đợi được người nào.
Cô chuẩn bị cho bọn họ thời gian ba tháng, nếu qua ba tháng mà bọn họ vẫn không trả lại vị trí thuộc về cô thì cô sẽ sử dụng biện pháp ép buộc. Cô không sợ đắc tội với bố mẹ Thư, cùng lắm thì sau khi trở về cô ở với ông bà nội hoặc ông bà ngoại.
Nhưng cô không ngờ rằng, một tuần sau bố mẹ Thư đã tự mình tới cửa đón cô.
Hôm nay vào đúng ngày Chủ Nhật nên gia đình năm người nhà họ Thư* đều ở nhà.
Sau khi bọn họ gõ cửa thì cha Thư* mở cửa, vừa mở cửa thì ông ta liền ngây người.
Người đàn ông trung niên này đã rất lâu không thấy người ăn mặc sang trọng như vậy ngoài đời rồi. Tây trang, cà vạt, giày da may riêng, tóc vuốt tỉ mỉ, năm tháng hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt ông nhưng cũng khiến ông càng thêm chín chắn mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là người có địa vị cao. So với người đàn ông đối diện này thì ông ta lại như cát bụi.
Kế bên người đàn ông này là một người phụ nữ tóc ngắn, tuy rằng trên người không có châu báu gì nhưng trên tay bà là một chiếc đồng hồ tám chữ số, vừa nhìn liền biết là người phú quý có khả năng hô mưa gọi gió.
Cha Thư* vừa thấy hai người thì trái tim không khỏi đánh "bịch bịch".
Trong lòng ông ta cũng hơi đoán được thân phận của đối phương rồi.
Mười bảy năm trước, ở một bệnh viện, ông ta đã từng có duyên gặp bọn họ một lần, chẳng qua người giàu như họ mau quên, chắc chắn đã không nhớ rõ nhân vật nhỏ bé là ông ta rồi.
Mười bảy năm trước, ngày ông ta và vợ cố tình đánh tráo đứa con của hai nhà thì ông ta đã nghĩ tới ngày hôm nay.
Lúc ấy ông ta cũng rất do dự, cảm thấy đánh tráo con rất không tốt, nhưng lời của mẹ Thư* đã để lại vết hằn rất lớn trong lòng ông ta.
“Thời gian sinh của con gái chúng ta chỉ chênh lệch chưa tới 10 phút với con gái họ, nhưng cuộc sống tương lai của hai đứa nói lại hoàn toàn trái ngược nhau, có một chút chuyện, nếu lúc sinh ra đã có được thì con đường sau này của con bé sẽ rất trôi chảy. Trẻ con mới sinh không khác lắm, cho dù chúng ta đánh tráo hai đứa nhỏ thì cũng sẽ không bị phát hiện.”
Mười bảy năm trước cameras vẫn chưa phổ biến như hiện nay, bệnh viện cũng chẳng trang bị bao nhiêu chiếc cameras. Cho dù ông ta làm cái gì thì chỉ cần cẩn thận, sẽ không có ai phát hiện.
Cuối cùng ông ta cũng động lòng
Mấy năm nay, trong lòng ông ta ít nhiều gì cũng đã chuẩn bị tâm lý, biết chuyện mình làm năm đó cũng sẽ có ngày bị phát hiện.
Nhưng lúc ngày này đến thì ông ta vẫn có chút luống cuống.
“Mấy người…… có chuyện gì sao?”
Trên mặt Lưu Yên lộ ra một nụ cười khéo léo nhưng xa cách: “Chúng tôi tới đón con gái ruột mình về.”
Cha Thư* còn muốn giãy giụa một chút, chết cũng không thừa nhận: “Con gái ruột gì? Sao lại vậy? Mấy người có nghĩ sai không?”
Thư Khắc Đả thoáng nhìn đồng hồ trên tay, ông cố ý bớt thời gian rời đơn vị, đợi lát phải trở về mở họp, thời gian còn lại của ông cũng không nhiều lắm. Ông nói với thái độ mạnh mẽ: “Sẽ không sai đâu, chúng ta vào nhà nói chuyện trước đi.”
Cha Thư* dè dặt đón hai người vào phòng.
“Phòng khách hơi nhỏ, đừng để ý.” Cha Thư* cẩn thận nói xong liền gọi mẹ Thư* đang bận rộn trong bếp: “A Phân, pha hai…… bốn tách trà ra đây.”
Hai người này không tới một mình mà phía sau họ còn có một người như trợ lý, một người như vệ sĩ.
Mẹ Thư* nghe thấy tiếng động nên đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy phòng khách có thêm bốn người nữa thì bà ta hơi hoảng sợ: “Mấy người này là……” Lời vừa rồi của Lưu Yên bà ta không nghe rõ, cho nên bây giờ bà ta cũng không rõ tình huống lắm.
Lưu Yên: “Không cần pha trà, chúng tôi sẽ đi ngay thôi.”
Lúc này, Thư Nhu nghe tiếng động nên cũng đi từ phòng mình ra.
Sau khi Thư Khắc Đả nhìn thấy cô gái này liền hỏi Lưu Yên ở bên cạnh: “Là con bé sao?”
Lưu Yên lắc đầu: “Không phải.”
Thư Nhu nghe hai câu đối thoại này cũng không hiểu gì hết: “Hai người có việc gì?”
Người vạm vỡ ở đằng sau thật là dọa người, không phải bọn họ đến để đập phá chứ?
Phòng khách phát ra tiếng động quá lớn nên Thư Nhĩ và Thư Á cũng đi ra.
Lúc này đây, Thư Khắc Đả không cần hỏi Lưu Yên cũng tự nhận ra ai là con gái của ông.
Vẻ ngoài của Thư Nhĩ y như Lưu Yên, hai người bọn ở một chỗ sẽ khiến người ta có cảm giác giống mẹ con.
Lưu Yên vứt mấy sấp văn kiện ra, nói trước mặt cha Thư* yếu đuối, vẻ mặt mờ mịt của mẹ Thư* và Thư Nhu, cùng với Thư Nhĩ, Thư Á đoán ra được lý do bọn họ đến: “Theo thứ tự là kết quả giám định DNA của Thư Nhĩ với mấy người, kế đó là với tôi. Con bé hoàn toàn không phải con của mấy người mà là con gái ruột của chúng tôi.”
Mẹ Thư* nghe thế thì vẻ mặt cũng như mất máu.
Ngày này, bà ta cho rằng cả đời cũng sẽ không đến, không ngờ rằng nó lại đến nhanh như vậy.
Thư Nhu kinh ngạc "A" một tiếng, cô ta nhìn Thư Nhĩ, lại nhìn hai người vừa nhìn đã biết là người có tiền trước mắt, tối sầm mặt.
Cho nên, không phải Thư Nhĩ ở chung với Hoắc đại ca mà là đi làm bạch phú mỹ* à?
*Bạch phú mỹ: trắng giàu đẹp, chỉ các cô gái xinh đẹp nhà giàu
Chết rồi, sớm biết đứa em gái này của cô ta là một cái đùi to thì sao cô ta phải tạo quan hệ tốt với đám phú nhị đại trong trường chứ? Cứ ôm đùi em gái nhà mình không phải tốt hơn sao?
Mẹ Thư* run môi nói: “Cho nên, mấy người…?”
Thư Khắc Đả nói: “Chúng tôi tới đón con bé trở về.”
Trong lòng mẹ Thư* co rút từng cơn, kết quả kia bà ta chẳng cần đi xem cũng đã rõ ở trong lòng. Bà ta ấp úng nói: “Vậy…… con gái tôi đâu?”
Lưu Yên im lặng hai giây, nói: “Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ đưa con bé về nhà mấy người.”
Trước mắt mẹ Thư* tối sầm, thiếu chút nữa đã té xỉu.
Lưu Yên không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, bà đứng lên, đưa tay cho Thư Nhĩ rồi dịu dàng nói: “Con gái, lại đây, chúng ta về nhà.”
Nếu hôm nay đổi lại là một cô gái khác thì có thể đã bị những chuyện này làm choáng váng đầu óc, ngơ ngác ngoan ngoãn đi theo mà chẳng nhắc đến bất cứ điều kiện gì.
Nhưng Thư Nhĩ thì không. Cô rất tỉnh táo, cũng rất lý trí.
Cô biết thứ mình muốn là gì.
Cô nhìn thoáng qua tay của Lưu Yên, cười với vẻ mặt vô hại nhưng lời nói từ miệng thì không vô hại bao nhiêu: “Nếu Thư Nhĩ* không tới nói chuyện thì tôi sẽ không về với hai người.”
Cha mẹ Thư* kinh ngạc mở to mắt, Thư Nhu ở cạnh cũng muốn phát điên lay tỉnh Thư Nhĩ.
Bọn họ kêu em trở về thì cứ trở về đi!
Em còn đòi hỏi gì nữa!
Nếu người ta đột nhiên đổi ý thì phải làm sao bây giờ?
Trong đầu nó có phải toàn nước không?
Đã qua cái thôn này thì có thể sẽ không còn cửa hàng nào nữa đâu*!
*Nếu bạn bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ khó có khả năng gặp lại.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
16 chương
32 chương
312 chương
32 chương