Mệnh công chúa

Chương 10 : Mệnh công chúa

Thư Nhĩ nghiêng đầu, "Anh ấy bị làm sao vậy?"   Hứa Trần vò đầu, "Chắc là cãi nhau với người nhà nên tức giận thôi."   Chỉ có thời điểm Hoắc Triều cãi nhau với người trong nhà mới không nhận điện thoại, không có tin tức. Không phải là anh cố ý mà do anh không có tâm trạng.   Hứa Trần vừa nói như vậy, trong lòng Thư Nhĩ lập tức có dự tính.   Trong sách viết, có thể là vì nữ chủ nhân của gia đình qua đời quá sớm, nên quan hệ của ba cha con ở nhà họ Hoắc không được hòa thuận.   Anh cả nhà họ Hoắc năm nay đang học năm 3, tính cách chín chắn, là người thừa kế được cha Hoắc bồi dưỡng.   Nhưng mà đứa con thứ hai của nhà họ Hoắc - Hoắc Triều có tính cách phản nghịch, không nghe lời dạy dỗ, mối quan hệ với cha Hoắc vô cùng căng thẳng.   "Vậy hôm nay anh ấy có đến trường học không?"   Hứa Trần suy nghĩ một hồi, móc nối với tình huống trước kia một hồi, cũng không giấu diếm Thư Nhĩ, lựa chọn ăn ngay nói thật, "Chắc hẳn là không đến."   Thư Nhĩ vội hỏi, "Vậy anh ấy sẽ đến chỗ nào?"   Thật ra Hứa Trần muốn nói mỗi lúc như vậy, Hoắc Triều đều thích ở một mình hơn.   Nhưng Hoắc Triều có sự quan tâm đặc biệt với Thư Nhĩ, cậu cũng không nói được lời cự tuyệt, chỉ có thể nói một địa điểm.   Lúc Thư Nhĩ đến công viên Vọng Hà, Hoắc Triều đang vừa nằm nhắm mắt vừa phơi nắng trên xích đu ở công viên.   Dưới ánh mặt trời, sắc mặt của anh hơi tái nhợt, cho nên vết tím bầm bên má trái càng nổi bật hơn, giống như là đã bị ai đó đấm một đấm.   Kết hợp với đoạn đối thoại với Hứa Trần lúc nãy, chắc hẳn Hoắc Triều bị cha của anh đánh nhỉ?   Thư Nhĩ cẩn thận đến gần Hoắc Triều, vốn định bất ngờ dọa anh một cái, nhưng rõ ràng cô không hề phát ra một chút âm thanh gì, nhưng Hoắc Triều vẫn lập tức mở mắt ra, quét hai ánh mắt sắc bén thẳng về phía cô.   Nhìn anh có vẻ không được nghỉ ngơi tốt lắm, đáy mắt tràn đầy tơ máu, đôi mắt sâu thẳm và gương mặt đẹp trai của anh mang theo vài phần mệt mỏi. Nhìn thấy Thư Nhĩ, đáy mắt anh hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng biến mất rất nhanh, dưới đáy mắt chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.   Thư Nhĩ không chút khách sáo mà ngồi xuống bên cạnh Hoắc Triều   Ghế xích đu không lớn, cô vừa ngồi xuống, xích đu lập tức kín chỗ. Cô phải vô cùng chú ý mới không đụng trúng Hoắc Triều.   Sau khi Hoắc Triều nhìn thấy cô thì lập tức nhắm nghiền mắt, chính là dáng vẻ không muốn nói chuyện.   Trước tiên, Thư Nhĩ tỉ mỉ nhìn vết thương trên mặt anh, sau khi Hoắc Triều cảm nhận được thì mở mắt ra, đáy mắt ẩn chứa một chút không kiên nhẫn, "Làm gì đó?"   Thư Nhĩ cười hì hì, "Anh trai, anh bị sao vậy?"   Rõ ràng Hoắc Triều không muốn nói chuyện nhiều.   Thư Nhĩ tự ý suy đoán, "Có phải là có liên quan đến em không?"   Đôi mắt đang nhắm nghiền của Hoắc Triều giật giật, sau khi Thư Nhĩ nhìn thấy liền lập tức hoảng sợ, không phải chứ, chẳng lẽ thật sự liên quan đến cô sao?   Cô động não một chút, trong lòng lập tức suy nghĩ ra nguyên nhân.   Chẳng lẽ là vì hot search tối hôm qua sao?   Tuy cái hot search tối hôm qua không nói rõ là ai đã làm, nhưng con trai của mình đã xảy ra chuyện gì ở trường học, cha Hoắc đã quyên góp cho trường học không ít dãy phòng không thể nào không biết được.   Cho nên cha Hoắc cảm thấy Hoắc Triều quá phách lối quá rêu rao, tuổi còn trẻ mà đã biết tiêu tiền vì gái mà còn lên hot search, nên hai cha con mới cãi nhau?   Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thư Nhĩ lập tức cảm thấy nam chính có hơi vô tội. Sự kiện gà chiên quả thật là do cô tự biên tự diễn, không liên quan đến Hoắc Triều.   Đều đã là thiếu niên mười tám tuổi mà còn bị cha đánh như vậy, cũng thảm thương ghê....   Tuy trong lòng cô thấy tội nghiệp, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mắc cười.   Không được, không thể cười, nam chính vì cô nên mới bị như vậy nha!   Thư Nhĩ đảo tròng mắt một cái, vươn tay ra, sờ sờ vết thương trên mặt Hoắc Triều.   Hoắc Triều cầm chặt tay Thư Nhĩ, mở mắt ra, tiếng nói khàn khàn, "Làm gì đó?"   Thư Nhĩ lẩm bẩm một tiếng, "Xoa xoa cho anh nha."   Hoắc Triều không hề cảm kích, "Không cần."   Thư Nhĩ mặc kệ, tuy tay bị nắm, nhưng hành động của cô vẫn cực kỳ nhanh nhẹn. Cô ngồi thẳng trên xích đu, nghiêng người tới gần miệng vết thương của Hoắc Triều rồi thổi thổi, sau khi thổi xong cô vẫn không quên nói một câu, "Thổi thổi của công chúa vô cùng quý giá đó."   Đổi lại là người bình thường, có cầu xin cô cô cũng không an ủi.   Đây không phải là chiêu thả dây dài câu cá lớn sao.   Dù sao cô vẫn chưa hố nam chính xong, cũng phải ngẫu nhiên cho người ta ngon ngọt. Mà lần này anh bởi vì cô nên mới bị thương, cho nên cô mới quan tâm chăm sóc như vậy.   Hơi thở ấm áp của Thư Nhĩ lướt nhẹ qua đôi má, mang đến một cảm giác kỳ lạ, Hoắc Triều sửng sốt.   Thư Nhĩ xem tình hình rồi lại đến gần thổi thêm vài cái.   Âm thanh cô mềm mại, "Anh trai, sao rồi? Khỏe chưa?"   Khoảng cách của hai người cực kỳ gần nhau, gần đến mức có thể nhìn thấy chính mình trong đáy mắt đối phương.   Hoắc Triều ngẩng đầu, nhìn thấy Thư Nhĩ đang ngồi xổm trên xích đu.   Cô vừa động nhẹ, xích đu liền chầm chậm mà bắt đầu lắc lư.   Bị Thư Nhĩ làm động tác chọc cười một phen, áp lực và tâm trạng của Hoắc Triều đột nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.   Thổi thổi của công chúa, quý giá lắm sao? Nhưng mà anh đã sống mười tám năm, đây là lần đầu tiên có người đối xử với anh như vậy.   Hoắc Triều từ từ buông tay ra, cầm lấy cổ tay của Thư Nhĩ, cúi đầu hỏi, "Sao em lại tới đây?"   Thư Nhĩ không biết xấu hổ, thuận miệng mà nói lời tỏ tình, "Bởi vì lo lắng cho anh đó."   Hoắc Triều lại sửng sốt một phen, qua vài giây sau, anh mới nói, "Tôi không sao."   Tối hôm qua bởi vì chuyện hot search, anh cùng cha Hoắc đã xuất hiện một chút mâu thuẫn.   Cha Hoắc ghét bỏ anh không lo học hành cho tốt ở trường học, suốt ngày không làm được chuyện gì tốt, càng nói càng tức, tiện tay ném một ly trà về phía anh, sau khi bị đánh, anh lập tức nổi giận rồi nhào lên. Hai cha con không quan tâm sĩ diện mà bắt đầu đánh nhau trước mặt người giúp việc, đúng lúc anh trai của anh trở về mới cản hai người ra.   Thư Nhĩ có chút hoài nghi, "Không có gì thật sao?"   "Ừm."   Ngay từ đầu tâm trạng của anh quả thật bị ảnh hưởng, nhưng bây giờ thì không sao rồi.   Thư Nhĩ vừa nghe thì lập tức như chó con mà trèo từ trên xích đu xuống, sau đó dắt tay Hoắc Triều vội vàng đi về phía trường học, "Chúng ta đi về trường học đi."   Lúc hoạt động Nữ Thần Học Đường đang trong thời gian bình chọn, Thư Nhĩ thường xuyên lôi kéo Hoắc Triều đi tới đi lui trong sân trường, tìm cảm giác tồn tại của bản thân.   Hoạt động sẽ kéo dài tổng cộng bảy ngày, bảy ngày này, chính là thời gian lôi kéo học sinh bỏ phiếu cho mình.   Sáng nay lúc đến trường, cuối cùng cô cũng gặp được hoa hậu giảng đường Trương Bối Bối trong miệng của Thư Nhu qua… tấm ảnh chụp.   Không thể không nói, tấm ảnh chụp Trương Bối Bối quả thật rất xinh đẹp, mắt to, da trắng, là gương mặt tiêu chuẩn của mối tình đầu. Nhưng mà bây giờ ảnh chụp đều là lừa gạt thị giác, nhưng nếu là hoa hậu giảng đường, nhan sắc thật sự chắc cũng không chênh lệch với ảnh chụp nhiều lắm.   Cô ấy mở một cái quầy ở trước cửa trường, mấy người theo đuổi cô ấy đứng trước quầy hàng để kêu gọi bình chọn cho cô ấy. Nhưng ngược lại cô ấy lại không xuất hiện, có thể là sợ giá trị của bản thân bị hạ thấp.   Bọn họ không chỉ trưng bày hình Trương Bối Bối ở trước quầy hàng mà còn có sơ yếu lý lịch của cô ấy.   Cái gì mà giải nhì trong top 10 ca sĩ ở trường, cái gì mà đứng hạng ba trong giải thi đấu lớn về nhảy múa của trường...   Thoạt nhìn qua, lý lịch của cô ấy có vẻ khá vinh quang, khá chói lọi.   Trong khoảnh khắc đó, Thư Nhĩ mới sâu sắc ý thức được hoạt động bình chọn danh hiệu Nữ Thần Học Đường không chỉ là hoạt động đơn giản.   Mà nó chính là cuộc cạnh tranh đầy khốc liệt.   Người muốn lấy danh hiệu này không chỉ có mỗi mình cô, tất cả mọi người đều bỏ ra tất cả vốn liếng, muốn lưu lại một vết bút mực đậm màu cho thanh xuân của mình.   Hiện tại tất cả tích cực của Thư Nhĩ hoàn toàn bị kích thích mà dâng lên cao, cô không muốn thất bại trong gang tấc.   Bảy ngày này, không đúng, bây giờ đã qua một ngày, còn lại sáu ngày có hai ngày là cuối tuần cho nên thời gian cô thật sự có thể sử dụng chỉ có bốn ngày, bốn ngày này, chính là thời khắc mà tất cả đại thần lộ ra bản lĩnh cao cường rồi.   Thư Nhĩ muốn lấy danh hiệu nữ thần nhưng không có bàn tay vàng, cô chỉ có Hoắc Triều.   Thật ra hôm nay Hoắc Triều dự định trốn học, anh không muốn dùng gương mặt khó chịu này mà xuất hiện ở phòng học.   Thư Nhĩ đương nhiên không thể đồng ý được. Nếu Hoặc Triều không đi học, sao cô có thể giữ anh lại được?   Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, Thư Nhĩ đi vào mua một miếng băng keo cá nhân cho Hoắc Triều, sau đó ngay lúc Hoắc Triều phản đối mãnh liệt thì cô đã dán vào cho anh rồi.   Sau khi dán xong, Thư Nhĩ tỉ mỉ nhìn thoáng qua, không đề cập đến băng cá nhân hoàn toàn không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của Hoắc Triều, thậm chí còn không kìm được mà khiến anh đẹp trai hơn vài phần.   Thư Nhĩ thật tâm khích lệ mà nói, "Anh trai, anh thật là đẹp trai. Em chưa từng gặp người nào trong trường đẹp trai hơn anh đâu!"   Hoắc Triều làm động tác muốn kéo băng keo cá nhân xuống, Thư Nhĩ nhanh tay lẹ mắt mà giữ cái tay của anh lại, không nghe anh phân trần mà nắm tay anh kéo về phía trường học, không cho anh một chút cơ hội để xé băng keo cá nhân.   "Anh trai, hôm nay em nhìn thấy ảnh chụp của Trương Bối Bối, nhiều người giúp cô ta bỏ phiếu lắm. Số phiếu của em có thể không đuổi kịp cô ta không nhỉ?"   Ngoại trừ Trương Bối Bối, vẫn còn một Lý Tư Giai, nghe nói hai người đều lớp 11, đều là những lựa chọn đứng đầu của danh hiệu Nữ Thần, danh tiếng rất cao, nếu không phải bởi vì cô xuất hiện, danh hiệu Nữ Thần vốn là lựa chọn từ một trong hai người đó.   Cho nên trong lòng Thư Nhĩ cảm thấy có nguy hiểm rất lớn.   Hoắc Triều cười nhạo một tiếng, “Em gấp gì vậy?"   Thư Nhĩ tiến đến bên cạnh Hoắc Triều, làm nũng nói, "Anh trai, chắc chắn anh sẽ giúp em, đúng không?"   Hoắc Triều hơi cong môi một cái, anh cúi đầu nhìn Thư Nhĩ một cái, hoàn toàn không coi trọng việc này, "Chờ, hôm nay lập tức sẽ giúp em ổn định tình hình lại."   Woww.   Nụ cười Thư Nhĩ càng tươi hơn, đáy mắt hiện ý cười rất rõ ràng, "Anh trai, anh là tốt nhất."   Nhanh thôi, Thư Nhĩ sẽ biết Hoắc Triều giúp cô như thế nào rồi!   Không thể không nói, tuy nam chính ngu ngốc đui mù, nhưng mà anh đẹp trai tới không chịu nổi nha! Đúng thật là, siêu cấp đẹp trai luôn.