Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Chương 43 : Khi không gian bắt kịp thời gian 2.

(*) E hèm, các bạn ạ. Sẽ có lúc mình gọi Bạch Dương là Li, là Mei, và cũng là Bạch Dương. Các bạn đừng hoang mang nhé, thật ra, cũng chỉ là một người thôi. Mà tùy vào hoàn cảnh của câu chuyện mình sẽ gọi Bạch Dương bằng cái tên gì. ... Sau này, có một đoạn thời gian Bạch Dương nhớ Rose nói với cô: “Li, muốn đi tìm bản thân thì cách chân thực nhất chính là đối diện với quá khứ.” Thật ra, câu nói nghe như nhẹ hều đó lại là yêu tố mang tính chất quan trọng thay đổi tất cả mọi thứ trong cuộc sống của cô ở tương lai. Quay lại khung thời gian trong quán trà mang phong cách nho nhã nằm trên con phố ngập nắng thuộc thị trấn Stellenbosch của miền Tây Cape Nam Phi. Li khuấy nhẹ chiếc muỗng sứ màu trắng, tạo ra nhiều đợt sóng lăn tăn nổi ngập thành cốc, thấy Rose im lặng, Li bằng lên tiếng: “Cô không có chuyện gì muốn nói à?” Cái giọng nói ngang ngang làm cho Rose thoáng sững sờ. Li nhếch mép: “Sao trông cô ngạc nhiên thế?” Đúng, chả có gì khiến Rose phải ngạc nhiên cả, rốt cục, ai cũng cần phải thay đổi thôi. Rose cụp mắt, giọng cô cũng trong trẻo cất lên: “Có một số chuyện tôi không biết bắt đầu như thế nào. Li, tôi biết, nếu tôi xin lỗi thì thật không đủ tư cách, nhưng nếu càng không xin lỗi, tôi lại không biết làm gì hơn. Thật ra tôi không biết cô đang sống ở đây. Nêu biết...” Li gõ nhịp đều đặn lên chiếc bàn gỗ màu đen sạch sẽ, cất mắt lên nhìn Rose: “Dạo này cô trông xấu quá!” “...” Li nói cứ như hai người bạn thân mật lâu ngày mới gặp lại, hệt như việc chọn củ cải vào mùa đông là không ngon. Nhưng té ra, ý của cô lại là: Cô tốt nên đừng đến đây, khí hậu ở đây rất không chiều lòng cô đấy! Li cười cười nói: “Tôi tự đến đây.” “À, ra là thế, nhưng anh ta...” “Chẳng có gì là không thể, cô biết mà, muốn ghét một người đơn giản thế nào đấy thôi.” Tuyệt Minh ghét Bạch Dương không phải vì ngày trước cô ta thích Thế Đan à? Bạn biết đấy, kẻ thù của kẻ thù thì có thể thành bạn, nhưng hai người yêu chung một người... à, chuyện này chỉ có khả năng mà thôi. “Dương, à không, Li. Chuyện năm xưa...” “Cô nói tiếp đi.” Li lại tiếp tục gõ tay lên mặt bàn. “Thật ra tất cả là do tôi, tôi không nên thích anh ta, cũng càng không nên ích kỉ như cách mẹ tôi đã làm. Li, chuyện ngày xưa, cô có thể tha thứ cho tôi không?” “Nắng hôm nay đẹp quá, tuy có chút bỏng rát thì phải?” Bạch Dương nhìn sang phía bên ngoài, trên con đường nhựa đen sần sùi lấp lánh ánh vàng tựa như ai đó vừa đổ một chảo dầu nóng cháy rát cả da lên người. Hóa ra, những lời cô ta nói khiến Li đau bỏng như vạt dầu đó. Rose ái ngại nhìn Li, cô ta lên tiếng: “Li à, tôi hối hận lắm. Nếu biết mọi thứ sẽ có kết quả thế này, ngay ngày xưa tôi sẽ không...” Li dướng mắt lên nhìn cô ta, giọng nhàn nhạt: “Không thế nào? A... để tôi xem nào! Tiếp cận tôi theo lời Trần Thế Đan, rồi im ắng thực hiện kế hoạch của chính cô như cô đã lừa Minh Nhàn? Đúng nhỉ? Nhưng lại chưa đi đến bến thì lại bị Minh Nhàn làm sụp đổ tất cả. Ơ, mà cô cũng chả ngờ là Trần Thế Đan lại yêu tôi nữa chứ nhỉ? Phải không nào? Nhưng tôi rất tò mò, cô định cho tôi mất trí nhớ như Minh Nhàn bằng cách nào đây? Sai một đám người đánh ngất tôi, rồi sau đó cho tôi dùng lượng lớn Scopolamine(*), khiến tôi trở nên một đứa dở điên ù ù cạc cạc như Minh Nhàn đã từng, rồi tiếp theo, lại đến Trần Thế Đan làm con tốt thí của cô, anh ta vô tư ngây thơ đưa tôi sang Pháp, mà lại không biết Pei chính là con mồi của cô, hì. Đừng ngạc nhiên chuyện tôi biết về Pei và cô, Pei cũng yêu Trần Thế Đan mà. Nhưng, tôi cứ suy nghĩ mãi mà không thể nào tin nổi, một kẻ như Trần Thế Đan lại bị cô giật đuôi cáo? Hừ! Xem ra anh ta còn hiền lành chán nhỉ?” (*) Đây là một loại thuốc bắt nguồn từ cây Borrachero, mọc phổ biến ở Bagota, Colombia. Rose nhìn cô bằng ánh mắt rất to, rất rất to. Li cười nhạt: “Làm gì ngạc nhiên thế? Cô đã làm thì đừng sợ người khác biết chứ.” Rồi Li ngồi thẳng người dậy, nhìn cô ta, gọi Rose với cái tên mà ngay tại giây phút đầu tiên gặp mặt trên vùng đất Stellenbosch chưa nói một lần: “Tuyệt Minh, tình yêu của cô thật mù quáng! Mù quáng và điên rồ như cách mẹ cô giết chết ba mẹ tôi.” Li nói tiếp: “Cũng thật tội lỗi y hệt phương thức mẹ cô yêu mẹ tôi.” Chính câu nói đó, đã mở toạc phần cuối cùng cùng trong nỗi đau đơn kéo dài đằng đẵng của Nguyễn Bạch Dương. Không khí xung quanh ngưng đọng, rồi tách lớp, cả hai cô gái có mặt trong quán trà nuôi dưỡng hai biểu cảm khác nhau, một chán ghét, một tổn thương. Đúng, Li thật sự chán ghét cái con người trước mặt cô lúc này, gần một năm cô ta sống với bộ dạng vui vẻ hòa đồng thân thiện bên cạnh cô nhưng lại chứa đựng một tội đồ sâu trong bộ óc của cô ta chính là: loại bỏ tất cả ai-yêu-Trần-Thế-Đan! Cũng như mẹ cô ta, loại bỏ những ai yêu – Bạch Hạ! Mọi chuyện như một cuốn phim nhỏ, đoạn phim đó lấy bối cảnh là Melbourne, nơi có những con người Bạch Hạ, Nguyễn Hải An, Trần Thế Hùng, Emmy, và một người nữa: Hoàng Lan, bà ta là mẹ của Tuyệt Minh. Năm người họ đều là du học sinh Việt Nam tại Úc. Quen nhau qua cộng đồng du học, rồi rất thân thiết nhau, trong đó, Bạch Hạ và Hoàng Lan cùng học chung chuyên ngành y đa khoa tại UniMebl, Nguyễn Hải An và Emmy cùng học chung về chuyên ngành thời trang, riêng Trần Thế Hùng thì thực hiên riêng một vùng trời của mình. Về những thứ thuộc thế hệ trước, đối với Li như một bức tranh mơ hồ, cô được nghe kể rằng... ...