Mê Tình Berlin
Chương 54
“Phàn Hi xảy ra chuyện rồi!” Đây là câu đầu tiên Alan nói.
Câu thứ hai, “Là mệnh lệnh của cấp trên, bỏ mặc cô ấy ở lại đó.”
Câu thứ ba, “Bọn họ giam lỏng tôi, là tôi trốn ra ngoài.”
Sắc mặt Niels vô cùng bình tĩnh, nhưng đáy mắt lóe lên một tia, anh hỏi, “Ở đâu?”
Alan không nói nhiều, trực tiếp cầm bút, vẽ một vòng trên bản đồ, “Chỗ đó bốn phía đều là nham thạch, không có thú dữ, cũng không dễ dàng bị người...”
Còn chưa nói hết, đã bị Niels đấm một phát vào mặt, cả người anh ta loạng choạng lùi về sau, đưa tay sờ lên mũi, toàn máu là máu.
Nhưng Alan lại nhịn xuống.
Niels không để ý đến anh ta nữa, mở cửa đi xuống tầng gặp Mark.
Mark đã đợi lâu, vừa thấy lão đại, liền lập tức hết căng thẳng, hỏi, “Giờ thế nào?”
“Xuất phát.”
Alan nói, “Tôi cũng đi.”
Mark thấy tên người Mỹ, liền túm cổ anh ta, ấn lên thân xe, chửi một câu, “Đồ chó đẻ!”
Alan không phục, dùng sức đẩy Mark ra, nhưng không có tác dụng, liền nhìn Niels, “Tôi biết anh rất giỏi, nhưng giờ thời gian là sinh mệnh, tôi nghĩ anh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.”
Anh cần người, cũng cần thời gian, vì vậy không thể hành động theo cảm tính.
Vì vậy, Niels liếc Mark, Mark lập tức buông lỏng tay.
Mười người, hai chiếc xe, một trước một sau rời khỏi quân doanh.
Tất cả đều mang kính nhìn ban đêm, bọn họ chưa từng làm nhiệm vụ trong bóng tối, vì vậy chuyến đi này cực kì nguy hiểm.
Tìm hơn một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi, mấy chiếc xe hỏng của quân Mỹ còn đó, trong bóng tối truyền đến tiếng quạ kêu bén nhọn âm trầm.
Alan xuống xe trước, những người khác theo sát sau.
Nhưng tìm kiếm hơn mười phút, lục soát bốn phía, vẫn không thấy một bóng người.
Mặt Niels lúc này còn đen hơn cả bóng đêm, không tìm thấy người, trong lòng anh vô cùng căng thẳng. Anh hít sâu, đè nén cơn tức giận, hạ giọng hỏi, “Người đâu rồi?”
Đúng vậy, người đâu rồi? Ba tiếng trước còn ở đây mà.
Thấy anh ta không đáp, Niels lại hỏi, “Lúc các người bỏ đi, cô ấy ở trong trạng thái thế nào? Tỉnh táo hay hôn mê?”
“Hôn mê.”
Mark kêu lên, “Cô ấy bị thương à?”
Alan lắc đầu, “Không, là tôi đánh cô ấy ngất xỉu.”
Mark nghe xong, vô thức vung tay định đánh, liền bị Niels ngăn lại.
Alan vội giải thích, “Tôi không ra tay thì cũng có người khác làm, để tôi làm thì cô ấy còn một tia hi vọng.”
Niels nói một câu đơn giản, “Tôi biết.”
Đổi lại là anh, dưới tình huống ấy, anh cũng sẽ trực tiếp ra tay.
Alan ngẩn người.
Niels xoa xoa sống mũi, giọng nói tỉnh táo lạ thường, “Trước hết chúng ta phải tìm được người.”
Một câu làm mọi người bừng tỉnh.
Người sẽ không tự biến mất, có ba khả năng, một là bị bắt đi, hai là tự chạy thoát, ba là đã ở trong bụng thú dữ.
Nhưng bốn phía đều là lùm cây, chẳng có lấy một hạt cát, cũng không có dấu chân, không có dấu vết chống cự, nên không thể phán đoán.
Bốn phía trở nên trầm lặng, Niels cởi kính đêm, hít sâu rồi thở ra. Có một số cảm xúc, phải tự mình trải qua mới có thể hiểu, cô ở trong tim anh, chui vào từng dây thần kinh, từng tế bào trong cơ thể anh.
Đột nhiên, có người thấp giọng kêu lên, “Lão đại, có phát hiện.”
Anh lập tức đi tới.
“Chỗ này có dấu chân.”
Niels lại đeo kính nhìn ban đêm lên.
Các dấu chân chồng chéo, chẳng rõ là đi hướng nào.
“Mười người, hai người một tổ, giữ lại hai người ở lại yểm trợ, còn lại đi về các phía khác nhau. Cho dù là tình huống gì, phải bình tĩnh liên lạc, không được hành động thiếu suy nghĩ. Nhớ kĩ, bảo vệ tính mạng của các cậu chính là chỉ thị.”
“Rõ!”
Ngoại trừ hai người yểm trợ, những người còn lại đi theo dấu chân, đi khoảng 200 mét, bọn họ thấy một hang động đá, cửa động truyền đến ánh lửa mơ hồ.
Mark chuẩn bị xông vào thì bị Niels chặn lại.
“Có mai phục.”
Alan hỏi, “Sao anh biết?”
Niels ngồi xổm xuống, mở ngón trỏ và ngón cái, vẽ vài nét trên mặt cát, nói, “Nơi này có dấu giày, dấu giày dài khoảng 28cm, người này cao 1.7 mét. Trên mặt đất có bốn dấu tay, hai cái đằng trước tương đối dài, hai cái đằng sau lại sâu. Tôi đoán, người đó là tay bắn tỉa. Gã đó nằm sấp, vác súng, sau đó nghe được mệnh lệnh mà rời đi. Khi đứng dậy cần chống tay xuống đất, vì vậy có bốn dấu tay.”
“...”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có thể dựa vào mấy dấu vết lộn xộn trên đất mà phán đoán, ngoại trừ Niels thì không có người thứ hai nhìn ra mấy manh mối này.
“Lão đại, anh hạ lệnh đi. Chúng tôi nghe theo sự chỉ đạo của anh.”
Đại não bắt đầu hoạt động, Niels bày trận, “Hai người chịu trách nhiệm hướng 1 giờ, hai người hướng 2 giờ, hai người hướng 11 giờ, hai người 10 giờ, Mark, cậu ở đúng vị trí này. Alan đi cùng tôi vào đó cứu người.”
Mark không tin tưởng tay người Mỹ kia, nên hơi chần chừ, nhưng anh ta lập tức hiểu ý của Niels. Nguy hiểm nhất chính là sau lưng trống không, lúc Niels hành động, phải có một người đáng tin cậy yểm trợ sau lưng, vì vậy Niels mới giao nhiệm vụ này cho anh ta.
Niels và Alan chạy tới gần hang, hang không sâu, bốn phía không có góc tối ẩn nấp, nhìn qua có thể thấy cảnh bên trong. Phàn Hi quả nhiên ở trong đó, hai tay cô bị trói chặt vào thành động, hai mắt nhắm nghiền, nhất thời không rõ sống chết. Nửa người trên cô to hơn bình thường, bên hông thấp thoáng một đoạn sắt, chắc bị buộc bom vào người.
Alan chửi thề một câu, đứng lên định đi vào thì bị Niels kéo lại.
“Cẩn thận có bẫy.”
Alan đột nhiên nhớ ra gì đó, móc trong túi áo ra một cái máy dò mìn loại nhỏ, vừa lấy ra, đèn trên máy lập tức lóe sáng không ngừng. Anh ta lại chửi, “Mẹ kiếp, có bom dưới đất.”
“Bao nhiêu?”
“Không biết, nhưng tôi đoán phải có ít nhất mười quả! Thảo nào trong động chẳng có ai, bọn chúng đang chờ chúng ta tự dẫn xác vào chỗ chết.”
Niels hỏi, “Có thể phá được không?”
“Có thể.”Alan là chuyên gia gỡ bom.
Không chờ Niels nói bước tiếp theo, Alan đã bắt đầu hành động, động tác cực nhanh, khiến người ta không kịp trở tay.
Thấy anh ta đã lộ vị trí, Niels phải lấy đạn khói, rút ngòi, ném trước cửa hang.
Vỏ đạn nổ tung, photpho gặp được oxy liền tự bốc cháy, sinh ra lớp khói dày đặc. Chỉ nửa giây sau đã tạo một bức tường khói che khuất tầm nhìn của mọi người. Hành động này để yểm trợ cho Alan, anh ta quá kích động, suýt nữa hại chết người.
Bị đạn khói che mắt, không thấy người trong hang, bộ đàm lập tức truyền đến tiếng của Mark, “Lão đại, có chuyện gì thế?”
“Yểm trợ thôi.” Niels dừng một chút, rồi ra mệnh lệnh, giọng nói kiên định, “Cứ có người khả nghi, giết không tha.”
Mọi người lập tức tuân lệnh.
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh xong, anh đi về hướng Phàn Hi, dù trên người cô có bom, nhưng cũng không thể cản bước chân anh.
Anh lấy dao, cắt đứt dây thừng trên người cô, người cô mềm nhũn, lập tức ngã xuống, Niels vội vươn tay, ôm cô vào lòng. Người cô lạnh như băng, nhưng mạch ổn định, hô hấp bình thường, không đáng lo ngại, trên người cũng không có vết thương, Niels thở phào nhẹ nhõm.
Anh vuốt nhẹ gò má cô, thấp giọng gọi tên cô.
Cuối cùng Phàn Hi cũng tỉnh lại, chỉ là ý thức mơ mơ màng màng, thấy trước mắt có người, theo phản xạ liền chống cự.
Niels giữ lấy người cô, nói, “Là tôi, Niels.”
Giọng của anh rất trầm, rất ôn nhu.
Nghe được cái tên này, cô lập tức trở nên ngoan ngoãn, mở mắt nhìn anh chằm chằm, một phút sau, mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không nói gì, vòng tay qua cổ anh, ghé sát vào mặt anh, hôn anh cuồng nhiệt.
Niels kéo tay cô ra, nhìn người cô, hỏi, “Bọn họ có làm gì cô không?”
Phàn Hi không đáp mà hỏi lại, “Nếu tôi bảo có, anh có ghét bỏ tôi không?”
Ánh mắt của cô tĩnh mịch, nhưng có chút đáng sợ.
Chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng khiến anh nghiêm túc suy nghĩ.
Chỉ mấy giây thôi, nhưng với cô dài như cả thế kỉ.
Cô muốn biết câu trả lời của anh, bởi cô cũng giống anh, đã sa chân rồi. Cô cũng có tim.
Niels lắc đầu, chầm chậm nói hai chữ, “Không đâu.”
Giọng anh lúc nào cũng mạnh mẽ, kiên định như vậy, Phàn Hi khẽ giật mình.
Một người đàn ông, nếu không quan tâm quá khứ của đối phương, không quan tâm thứ gọi là trinh tiết, vậy chắc chắn anh ta yêu cô thật lòng. Tình yêu, chính là bảo vệ hiện tại và tương lai.
Phàn Hi không nói gì, nhìn ánh mắt của anh, nói từng chữ, “Tôi không bị cưỡng hiếp.”
Niels nhìn cô, con ngươi xanh lục vẫn bình tĩnh, “Tôi không để tâm.”
Cô mỉm cười, như mặt trời mới mọc, chiếu sáng khắp hang động đầy địa lôi.
Alan gỡ tới quả bom cuối cùng, ngẩng lên thì thấy Niels ôm Phàn Hi trong lòng, cô nở nụ cười đẹp động lòng người. Tay anh ta thoáng ngừng lại, đáy mắt lóe lên một tia hiểm ác, lúc này, chỉ cần anh ta cắt sai một dây, thì ba người bọn họ sẽ máu thịt lẫn lộn. Nhưng cũng chỉ trong một giây anh ta có ý nghĩ đó. Cuối cùng, lý trí kéo anh ta về thực tại. Bởi vì anh ta chưa muốn chết, chẳng ngu gì vì một cô gái mà tự sát. Anh ta là thiên tài, không phải đồ ngu, vì vậy liền đè sự đố kỵ trong lòng xuống.
Alan đứng lên đi tới, “Cho tôi xem bom trên người cô là loại gì.”
Nghe vậy, Niels thả Phàn Hi ra, đưa tay ôm bả vai cô.
Alan dùng dao cắt áo chống đạn của cô ra, chỉ liếc qua, hai người liền biến sắc. Dưới lớp áo là một miếng sắt, có vài cái khóa, trong lớp sắt là một quả bom điện tử buộc vào người cô, trên cổ cô là một cái đồng hồ, trên đó hiện năm phút. Không hơn không kém, đúng 300 giây.
“Fuck.” Alan chửi một tiếng.
Chỉ có năm phút, mặc dù anh ta là chuyên gia, nhưng đây cũng là khiêu chiến cực hạn.
Niels nhìn Alan, “Làm thế nào đây?”
“Đây là loại bom phức tạp nhất, tôi chưa từng gặp.”
Niels không phải chuyên gia ở phương diện này, nhưng cũng có thể đoán được từ mạch điện rắc rối phức tạp. Trong lòng anh đang lo sợ, nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh.
“Có thể gỡ được không?”
Alan không tiếp lời.
Một thiên tài ở cạnh một thiên tài, cho dù không thể, cũng chẳng bao giờ thừa nhận.
Anh ta lấy dụng cụ ra, bắt đầu theo mạch điện, Niels không nói gì, nắm chặt tay Phàn Hi. Trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ, nếu không phá được thì sao?
Phàn Hi nhìn mấy thứ này không hiểu, nhưng cô biết tính mạng mình đang gặp nguy hiểm, không khỏi tự giễu, “Đóng bao nhiêu phim hành động, lần này là súng đạn thật. Nếu tôi có chết ở đây, cũng coi như không phụ thân phận diễn viên phim hành động.”
Nghe vậy, Alan ngẩng đầu nhìn. Mặt cô trắng bệch, nhưng vẫn xinh đẹp, giống như một đóa anh túc phai màu, nhưng không mất đi sức hút.
“Cô không sợ sao?” Anh ta nghi ngờ hỏi.
Cô lắc đầu, tỉnh táo trả lời, “Có sợ cũng chẳng có tác dụng.”
Alan chưa từng gặp cô gái nào như vậy, sắp chết đến nơi còn bình tĩnh đến thế. Lúc này, anh ta đã hiểu, thế giới của cô chỉ Niels mới có thể bước vào, bởi chỉ có Niels hiểu cô. Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, khiến anh ta muốn thử, thử xem có phải đúng như anh ta nghĩ không...
Không có tiếng nói chuyện, Phàn Hi chăm chú nhìn Niels. Tĩnh lặng ôn nhu, giống như mặt trời chiếu xuống đại dương, dịu dàng hiền hòa.
Biểu hiện của cô rất phức tạp, Niels từng xem và hiểu rất nhiều ma trận trên thế giới, nhưng giờ lại không đoán được ánh mắt của cô.
Từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn lại một phút đồng hồ.
Sáu mươi giây ngắn ngủi, nhưng Alan vẫn chưa làm xong. Không khí vẫn rất căng thẳng, chỉ là ba người này không phải người bình thường, đều nén cảm giác bất an xuống.
Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở, nặng nề dồn dập.
Lúc còn 30 giây, Alan dùng sức bứt tóc mình, nói, “Thật xin lỗi, tôi không phá bom được.”
Phàn Hi không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói cảm ơn.
Alan nhìn cô một cái, đứng bật dậy chạy ra ngoài.
Chỉ còn 30 giây đếm ngược.
Không khí như có lửa đốt.
Một giây sau có lẽ sẽ long trời lở đất.
Tim cô đập mạnh, nhưng Niels thì không. Anh lặng yên giống như một pho tượng trang nghiêm.
Phàn Hi không nhịn được, đẩy mạnh vào người anh, nói, “Chạy đi!”
Mỗi người đều có cuộc sống của mình, chẳng ai phải chết vì ai cả.
Anh không nói gì, cũng không chạy.
Cuối cùng Phàn Hi không giả bộ được nữa, gào lên, “Tôi không cần anh chết cùng tôi.”
Cặp mắt màu xanh lục, lời thề son sắt, “Nhưng tôi cam tâm tình nguyện.”
Cô khẽ giật mình.
Phàn Hi lấy lại bình tĩnh, không còn sợ hãi nữa, lúc này, chẳng ai biết cô nghĩ gì. Là vui mừng, hay bi thương buồn bã? Lòng cô giống như cung điện phủ sương, chẳng ai nhìn thấu.
Cô mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt kiều diễm tựa đóa hồng nở rộ trong đêm đen.
“Được, vậy chúng ta chết cùng nhau.” Phàn Hi nói.
Đây là câu lãng mạn nhất cô từng nói.
Niels túm lấy vai cô, dùng môi mình chặn miệng cô lại, nuốt âm cuối cùng của cô xuống.
Tách. Cuối cùng kim giây cũng nhảy tới số 0...
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
14 chương
51 chương
8 chương
32 chương
31 chương
10 chương