Mê Thất Tùng Lâm
Chương 2
Khói bay lên, ánh lửa xuyên qua tầng tầng cành lá, tạo thành một mảng đỏ. Để đốt đống lửa này, dị thú đã tìm một triền núi hơi cao.
Nó dựng lên một cái giá gỗ, vắt những thứ đồ ngụy trang của con mồi lên đó, hơi nước trắng bay ra nghi ngút.
“Bụp!“ Chiếc đuôi dài vung lên, tiêu diệt tất cả những sinh vật trong phạm vi công kích của nó. Xác sinh vật bị vất vào đám lửa, mùi cháy khét đe dọa những sinh vật khác muốn lại gần.
Ngón tay của nó nhẹ nhàng di chuyển trên làn da yếu ớt của con mồi, dị thú kiên nhẫn nghiên cứu, ánh lửa chiếu vào đôi mắt thú màu vàng, tạo ra ánh sáng kì lạ.
Dị thú hơi cong ngón tay, nâng bắp chân của con mồi lên, rồi cúi người xuống dí sát mũi vào ngửi miệng vết thương sưng đỏ kia, giống như để xác định cái gì. Sau đấy, dị thú dùng móng vuốt sắc nhọn từ từ đâm vào vết thương kia.
Con mồi đang mê man dường như cảm thấy đau đớn, theo phản xạ co bắp chân lại, nhưng dị thú dễ dàng giữ chặt.
Móng tay của dị thú hơi móc một chút, sau đó rất nhanh rút ra, trên móng vuốt sắc nhọn là một con ấu trùng đỏ tươi đang vặn vẹo. Nó tùy ý vất con ấu trùng kia vào đống lửa, âm thanh đốt cháy xèo xèo vang lên. Một tay dị thú ôm con mồi vào lòng, tay kia lại mần mò nghiên cứu đống đồ trong túi của sinh vật.
Từ khi trưởng thành cho đến nay, hầu như đã không còn việc gì hoặc sinh vật gì có thể làm cho dị thú cảm thấy thấy hứng thú. Vậy mà con mồi kì lạ mới xâm nhập vào địa bàn của nó này, lại làm cho nó cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Lãnh địa này tràn đầy hơi thở của nó, trừ lũ sâu nhỏ bé ra thì không còn sinh vật nào dám bén mảng đến nơi đây. Vì vậy mà nó chẳng thể hiểu nổi, vì sao sinh vật yếu ớt này sẽ xuất hiện ở nơi đây? Dị thú chưa bao giờ gặp qua một sinh vật nào yếu ớt đến như vậy, yếu ớt đến mức một con sâu nhỏ nhất cũng có thể giết chết hắn, mặc dù kết cấu thân thể của hắn cùng nó là tương tự.
Lãnh thổ mà nó bảo vệ, theo nguyên tắc sẽ không cho phép bất cứ một sinh vật bên ngoài nào được tiến vào. Nếu theo thường lệ, dị thú nên giải quyết luôn con mồi này. Nhưng thân thể của hắn lại làm cho dị thú chần chờ.
Dị thú dùng móng vuốt sắc bén móc ra một cái bình trắng từ trong túi của con mồi, lắc lắc, bên trong có tiếng lọc xọc. Lấy phần ngón tay mềm sờ soạng một chút, đồ đạc của con mồi cũng yếu ớt giống như thân thể của hắn, chỉ một lúc sau, dị thú đã tìm được cách mở cái bình ra. Có chút mùi quái lạ từ trong bình bay ra. Lỗ mũi nó mở lớn hơn một chút, ngón tay dùng lực chọc thủng lớp màng bao ở trên, nhưng hơi quá tay làm cho mấy chục viên con nhộng vung vãi, rơi đầy đất. Đôi mắt thú có chút giật mình. Nó chưa bao giờ nhìn thấy những thứ tinh tế như vậy.
Lại mở một cái chai lớn hơn, thứ ở bên trong dị thú biết, mỗi tội nó hình như đã bị hỏng, bốc ra mùi chua chua.
Con mồi nóng bỏng trong lòng nó bỗng nhiên giật giật, hai bờ môi khẽ mở, nhè nhẹ phát ra âm tiết mơ hồ. Dị thú ngừng tay, ngực và cánh tay của nó đã bị hơi nước toát ra từ con mồi làm ướt sũng, dinh dính.
Di thú hơi nhấc con mồi lên, đổi sang bên cánh tay kia, lúc này nó phát hiện trên cánh tay nó đã bị bao phủ bởi một lớp tinh thể trắng mỏng. Nó vươn chiếc lưỡi đỏ nhạt với phần đỉnh hơi phân nhánh liếm lên cánh tay mình, trong đôi mắt thú màu vàng chợt lóe lên ánh sáng.
Giống như phát hiện ra một thứ bảo bối quý giá, dị thú cúi đầu, vươn chiếc lưỡi dài liếm trên làn da đỏ ửng nóng hổi của con mồi, đầu lưỡi nhạy cảm giống như đang phân tích thứ chất lỏng toát ra từ làn da kia.
Kim quang trong mắt thú càng ngày càng sáng, dị thú nhấc hẳn con mồi lên, hai bên đùi của con mồi vô lực mở rộng, lộ ra chỗ tư mật. Đôi mắt thú lớn, bắn ra cảm giác hưng phấn, nhìn thẳng vào hạ thể của con mồi.
Dị thú như đã xác định được cái gì, dây thanh chấn động, phát ra tiếng vang trầm thấp, có thể miễn cưỡng coi như là một tiếng cười sung sướng.
___
Ôn Phong cảm thấy mình đang ở trong một biển lửa, lửa thiêu đốt nóng vô cùng, cả không khí cũng bị hòa tan. Anh khó chịu quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng hoạt động cả tay cả chân chạy thoát khỏi biển lửa này. Nhưng cho dù anh có cố gắng di chuyển như thế nào đi chăng nữa, biển lửa nóng bỏng kia vẫn bao quanh, giam cầm anh. Càng cố gắng di động, thì nhiệt độ ngày càng cao, bốn phía ngày càng tối đen, Ôn Phong có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình càng ngày càng mất đi.
Ngay khi Ôn Phong nghĩ rằng mình sắp bị chìm vào hắc ám vĩnh viễn thì một dòng nước ấm áp bỗng tiến vào trong cổ họng khô cạn của anh, tiêu diệt đi biển lửa nóng bỏng kia, bốn phía đen như mực bỗng rực lên hào quang bảy màu rực rỡ xinh đẹp.
___
Ánh mặt trời chói mắt mang theo vầng sáng đỏ từ từ dâng lên, dưới sự bao trùm của ánh sáng vàng nhạt ấm áp, những ngọn cỏ tỏa hương thơm mát trên triền núi cao, gió mát nhè nhẹ thổi.
Đống lửa thỉnh thoảng lại phát ra tiếng tí tách, cùng với tiếng mỡ cháy xèo xèo, Ôn Phong bị mùi thức ăn bay trong không khí làm tỉnh lại.
Lông mi vừa đen vừa dày hơi rung rung, sau đó chầm chậm mở ra, đã lâu không được ngủ thư thái như vậy, Ôn Phong cảm thấy mỗi lỗ chân lông của mình đều giãn mở ra, sảng khoái vô cùng.
Đồng tử màu đen chiếu ra hình bóng của một chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, làn da bóng loáng vàng nhạt còn có ngân quang lóng lánh.
Cảm giác được sinh vật trong lòng cử động, dị thú cúi đầu, đôi mắt thú màu vàng lạnh tanh đối diện ngay trước mắt Ôn Phong.
“Ai nha!“ Ôn Phong ngồi bật dậy, vội vàng hướng ra bên ngoài. Nhưng một cánh tay tráng kiện vòng qua phần eo của anh, kéo anh quay trở lại ***g ngực của dị thú. Đối đãi với con mồi không nghe lời, dị thú giơ những chiếc vuốt sắc bén của mình lên trước mặt Ôn Phong, có ý đe dọa.
Giật mình một chút, rất nhanh Ôn Phong cũng bình tĩnh, ngồi ở trong lòng dị thú mà cơ thể anh cứng ngắc. Mùi thịt nướng bay trong không khí, rất nhanh chui vào mũi Ôn Phong.
“Ục ục……“ bụng Ôn Phong rỗng không, phát ra tiếng kêu, cùng với tiếng nuốt nước bọt đến ực một cái. Ôn Phong cảm thấy đói bụng, rất rất đói.
Một tảng thịt nướng xiên bằng một cái que dài được đưa đến trước mặt Ôn Phong, anh cầm lấy theo phản xạ.
Nó có ý gì? Chẳng lẽ nó định nuôi béo sau đó mới giết? Trợn mắt nhìn tảng thịt nướng trước mắt, thái dương Ôn Phong lấm tấm mồ hôi, anh đang đấu tranh tư tưởng.
Nuốt nước bọt ực một ngụm, Ôn Phong quyết định không cử động. Thái độ khó hiểu của dị thú làm cho Ôn Phong cảm thấy lo lắng không yên. Anh cũng không dám nghĩ rằng bản thân anh có ích lợi gì đó to lớn để cho dị thú đối tốt với anh như vậy.
Ôn Phong cũng hơi cảm thấy dị thú này có trí tuệ, nhưng trí thông minh của nó cao bao nhiêu anh còn không thể phán đoán.
Nếu như con thú này thấy anh “da dày thịt béo” muốn nuôi béo anh rồi mới thịt, vậy thì đối sách sẽ là: mỗi lần nó cho anh ăn, anh chỉ ăn một nửa lấy sức để chạy trốn là được.
Nhưng anh có thể chạy trốn khỏi con thú này sao? Cho dù có chạy trốn thành công thì anh phải làm sao mới chạy ra khỏi cánh rừng này được?
Trong ngực xuất hiện bóng mây u ám, đè ép làm cho Ôn Phong cảm thấy không thể thở được.
Ôn Phong đang chìm đắm trong uể oải, thì thịt nướng trong tay anh dột ngột bị người ta giật mất.
“Đợi đã!“ Ôn Phong kích động vội vàng với theo, bây giờ chả còn uể oải nổi nửa, anh phải ăn no trước đã, phiền muộn gì cũng để sau.
Sự thật chứng minh, anh với con thú này chênh lệch quá lớn, Ôn Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng thịt nướng càng ngày càng rời xa, khóc không ra nước mắt.
Chiếc đuôi được bao phủ bởi những chiếc vảy nhỏ, bắn ra ánh sáng loáng loáng màu bạc của con thú vòng quanh một miếng thịt nướng khác, đưa đến trước mặt Ôn Phong. Nó nghĩ rằng sinh vật lạ trong lòng mình không thích miếng thịt nướng kia nên mới đổi một miếng khác.
Lúc này, Ôn Phong không hề do dự thêm một giây phút nào, lang thôn hổ yết khối thịt nướng nóng hầm hập trong tay. “quả nhiên là mất đi mới biết quý trọng” nghĩ như vậy, anh khẽ nhếch khóe miệng đầy mỡ, cười khổ một cái.
[Lang thôn hổ yết: nuốt như lang nhai (xé) như hổ]
Tiểu sinh vật kia quả nhiên thích thực phẩm chín. Dị thú cảm thấy khá vui vẻ, chiếc đuôi to dài quật đến quật đi, vẽ ra mấy đường ánh sáng bạc loang loáng. Dị thú nghĩ đến việc mình có thể cho sinh vật lạ kia ăn no mà cảm thấy vừa lòng.
Cho đến khi ăn khối thịt thứ hai, Ôn Phong đã có thể bình tĩnh mà gạt đi hết những chỗ cháy đen trên khối thịt, xé từng thớ thịt ăn chầm chậm từng miếng một. Thịt nướng tuy đầy mỡ, nhưng không hề làm cho anh cảm thấy chán ngấy.
Đúng lúc này, một cái bình nước màu xanh quân đội được đưa đến trước mặt Ôn Phong. Đây không phải chính là bình nước của anh sao? Ôn Phong cầm lấy cái bình, mở nút, uống một ngụm đầy nước, quả thực là nước, hơn nữa rất sạch.
Ôn Phong nghĩ anh nên xem kỹ lại con thú này. Có lẽ không nên gọi nó là dã thú, ít nhất cho đến bây giờ anh cũng chưa từng gặp một con thú hoang nào có chỉ số thông minh cao như thế.
Ăn uống no đủ, Ôn Phong lười biếng ngồi ì ở trong lòng dị thú, không hề muốn nhúc nhích. Con mắt anh khẽ chuyển động, bắt đầu quan sát kỹ dị thú lạnh lùng này.
Nhìn từ dưới lên, đường nét khuôn mặt của dị thú rất sâu sắc, góc cạnh như được đẽo gọt thành, ngũ quan cân xứng hoàn mỹ, giống như được đo đạc kỹ lưỡng cẩn thận, bây giờ mới nhìn kỹ càng, Ôn Phong cảm thấy có chút quái dị.
Lông trên đỉnh đầu nó rất ngắn, một lớp màu vàng nhạt xù xù, không giống ngũ quan cứng cỏi nghiêm nghị, bộ lông của nó có vẻ rất mềm, ở dưới ánh sáng mặt trời còn bóng mượt.
Lỗ tai của dị thú ẩn dưới lớp lông, Ôn Phong không thể nhìn rõ, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy hai cái núm hơi nhô lên.
Thứ thu hút Ôn Phong nhất chính là làn da lóe ra ánh sáng bạc của dị thú. Anh dí sát mắt vào, con ngươi đen nhìn chuyên chú vào phần da trước ngực của dị thú.
Không ngờ, làn da bóng loáng của nó lại được khảm bởi những chiếc vảy rất nhỏ. Vảy nhỏ màu bạc xếp khít nhau, phủ kín toàn bộ vùng ngực, tạo ra những ánh sáng bạc nhỏ vụn.
Ánh mắt Ôn Phong trợn to đầy tán thưởng, bàn tay trắng mềm cũng theo bản năng giơ lên vuốt ve chỗ tiếp giáp giữa vảy và da thịt, cảm xúc trơn nhẵn từ ngón tay truyền đến.
Móng tay Ôn Phong khẽ cậy một chiếc vảy nghiên cứu, nhưng đột nhiên cổ tay anh bị chiếc đuôi linh hoạt của dị thú túm lấy. Sau đó cổ tay anh bị nhấc cao lên, cả thân thể anh rời khỏi dị thú. Sợ hãi, Ôn Phong hét lên một tiếng, anh bị treo lơ lửng, hai chân quơ quơ trong không khí.
Một tiếng gầm gừ truyền ra từ ngực của dị thú, Ôn Phong kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nghe được thanh âm của nó. Ôn Phong nâng cánh tay còn lại lên, vỗ vỗ ngực, âm thanh nặng nề của dị thú mang theo áp lực rất lớn, làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Di thú gầm gừ thêm hai tiếng nữa, rồi mới ném Ôn Phong xuống đất. Đúng vậy, anh bị ném xuống đất. Tuy rằng mặt đất đầy bùn cỏ ở dưới chân rất mềm, anh không bị thương, nhưng anh vẫn rất hoảng sợ.
Dị thú này, trở mặt so với lật trang sách còn nhanh. Ôn Phong vội vàng đứng dậy, luống cuống phủi quần áo của mình. Hai ngày nay anh đã phải sống qua cảnh bị côn trùng đuổi giết, vì vậy hiện tại anh rất sợ côn trùng, sợ tất cả những loại sinh vật chỉ nhỏ bằng bàn tay của mình này.
Dị thú quét mắt nhìn Ôn Phong nhảy lên nhảy xuống phủi quần áo, chiếc đuôi dài phía sau quật mạnh, sau đó nháy mắt biến mất, chỉ để lại một trận cuồng phong gào thét.
Chết! Chẳng lẽ nó lại quyết định bỏ mình lại? Ôn Phong vừa cảnh giác nhìn bốn phía xem có con bọ nào xuất hiện không, vừa tự hỏi không biết mình vừa làm gì để cho sinh vật kia giận dữ.
Chẳng lẽ mình định cậy vảy của nó làm cho nó bực mình?
Con thú lạ này chẳng lẽ lại hẹp hòi như vậy? Cái móng tay bé xíu của mình thì có thể làm gì được nó? Anh có cậy gẫy cả móng tay cũng chả lôi được một cái vảy bé xíu của nó ra ấy chứ…
Hít sâu một hơi, Ôn Phong chạy đến bên cạnh chiếc giá giản dị, cầm lấy ba lô của mình, tìm được con dao nhỏ ở trong ấy. Cầm chủy thủ trong tay, Ôn Phong cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Ôn Phong nhấc chân đá mấy cây củi ở bên cạnh vào đống lửa sắp tắt. Hầu hết sinh vật đều sợ lửa, hơn nữa là ban ngày, cũng không sợ ánh lửa thu hút sâu bọ đến.
Lòng bàn tay của anh không đeo găng tay, vì vậy mồ hôi chảy ra làm ướt cả cán đao, tay cầm chủy thủ cũng hơi trơn trơn. Tiến lại gần đống lửa hơn, Ôn Phong kiên nhân ngồi, chờ dị thú quay lại.
Anh còn sống, và anh tin dị thú sẽ không thả anh đi như vậy. Cảm giác ấm áp từ tối hôm qua vẫn còn vương vấn trên cơ thể, và anh tin rằng dị thú kia đã cứu anh.
Mà nếu mục đích cuối cùng của dị thú là ăn thịt anh, thì nó lại càng không thể vất bỏ anh ở đây, bời vì không lâu sau anh chắc chắn sẽ biến thành một khối thi thể tàn phá.
Lúc này, anh đã hoàn toàn chấp nhận hoàn cảnh của mình, cũng hiểu rõ được vị trí của mình trong khu rừng này. Lau mồ hôi trên trán, anh dịch lại gần đống lửa hơn một chút, thời gian chờ đợi trôi qua rất chậm.
Vụt ra khỏi cây cối là một sinh vật cao lớn màu vàng, mang theo ánh huỳnh quang nhỏ vụn. Nhẹ nhàng thở phào một hơi, Ôn Phong lau hai bàn tay mồ hôi vào quần áo. Anh phát hiện anh đã bắt đầu sinh ra cảm giác an toàn đối với dị thú này.
Gió lạnh thổi qua, khuôn mặt của dị thú bỗng nhiên phóng đại trước mắt Ôn Phong, anh khẩn trương đến ngừng thở. Tóc sau đầu anh bỗng dưng bị túm lấy, chiếc cổ yếu ớt nâng lên, ngang tầm ánh mắt của dị thú. Ôn Phong hoảng sợ trứng lớn mắt.
Tên dị thú này quyết định ăn anh, lại còn bắt đầu ăn từ cổ.
Hai má anh tái nhợt, máu chạy đi đâu hết, Ôn Phong khẽ mở môi, run run, cuối cùng cũng không thốt được một lời. Thôi được rồi, kết quả như vậy cũng không đến nỗi quá tệ, ít nhất khi bị giết anh cũng không cảm thấy thống khổ nhiều lắm.
Chiếc cổ thon dài tạo thành một độ cong yếu ớt, làn da trắng nõn mềm mại ướt đẫm, chảy ra mồ hôi trong suốt, hình ảnh này trong mắt của dị thú tỏa ra thứ dụ hoặc kì lạ.
Dị thú mở miệng, Ôn Phong có thể nhìn thấy những chiếc răng sắc bén, phát ra hàn quang lạnh lẽo.
Anh từ từ nhắm mắt lại, sắc mặt đã xanh trắng, thân thể cứng ngắc, Ôn Phong lẳng lặng chời đợi cái chết.
Nhắm mắt không nhìn thấy gì, cảm giác vô lực, sợ hãi giống như sẽ rách trái tim đang đập thình thịch của anh. Thực sự không muốn chết! Thái dương anh giật giật, anh rõ ràng chính bản thân mình không hề muốn chết sớm như vậy.
Vùng da mẫn cảm ở cổ truyền đến cảm xúc ướt át, trên da anh nhanh chóng phủ kín gai ốc. Thân thể cứng ngắc của Ôn Phong đang run rẩy. Một chiếc lưỡi ướt át dinh dính đang lướt trên cổ anh, thong thả di chuyển qua từng tấc da thịt, để lại vệt nước kéo dài.
Thời gian dần dần trôi qua, cái chết mà Ôn Phong chờ đợi mãi mà không đến. Một phút trôi qua, chiếc lưỡi của dị thú dần dần chuyển xuống trước ngực anh, thậm chí còn có xu hướng xuống dưới nữa.
Cứ do dự mãi, cuối cùng Ôn Phong cũng quyết định mở mắt. Đối diện với mắt anh là đôi mắt thú lớn màu vàng. Đồng tử thật lớn, bên trong là màu vàng rực rỡ, làm cho Ôn Phong ngây người.
Chiếc lưỡi dài có phân nhánh nhỏ ở đầu, màu đạm hồng hiện lên rõ ràng trên da thịt trắng nõn của anh. Chiếc lưỡi dài chầm chậm di chuyển, để lại một vệt nước dài, còn làm cho Ôn Phong nổi lên từng mảng da gà.
Cánh tay mạnh mẽ của dị thú vòng quanh phần eo của Ôn Phong, thân thể anh bị dị thú đưa lên cao, phối hợp mà ưỡn ngực ra. Đôi mắt thú hơi nheo lại, cái lưỡi dài vẫn di chuyển, liếm láp da thịt của Ôn Phong giống như đang nhấm nháp một món ăn ngon. Biểu tình của nó lạnh như băng, lại vẫn mang theo cảm giác thoả mãn.
Cho đến khi cả lưng của Ôn Phong cũng được chiếc lưỡi kia chà xát lai sạch một lần, dị thú cũng thỏa mãn buông Ôn Phong ra. Cả người đều dính nước bọt dinh dính ẩm ướt, Ôn Phong ngây ngốc đứng trên mặt đất.
Chẳng lẽ mình ngon quá, nên dị thú không nỡ ăn một phát hết luôn? Ôn Phong chỉ có thể miễn cưỡng đưa ra giải thích như vậy.
Ít nhất, trong thời gian tới, anh cũng không phải lo lắng bản thân sẽ bị ăn thịt. Sống thêm một ngày là có hi vọng thêm một ngày. Ôn Phong vội vàng mặc lại bộ chiếc áo vừa bị dị thú lột ra, cố gắng phát huy tinh thần AQ của mình.
Mắt thú to tròn kia vẫn không hề rời khỏi thân hình của Ôn Phong, nó nhấc lên cái đuôi bạc chói mắt, đưa cả một cái cây bị nhổ nguyên cả rễ đến trước mặt Ôn Phong.
“Đây là cái gì?“ Ôn Phong không hề chần chờ cầm lấy cái cây kia. Nhận rõ sự chênh lệch thực lực giữa cả hai nên đối với hành động của dị thú, Ôn Phong chỉ có thể im lặng đón nhận.
Dị thú không lên tiếng, Ôn Phong cũng không để ý đến nữa, tập trung khám phá cái cây có vẻ ngoài bình thường trong tay. Dị thú vừa này rời đi chắc chắn là để tìm thứ này, vì vậy cái cây này nhất định có tác dụng nào đấy.
Ôn Phong vặt một cái lá, đưa lên mũi ngửi. Anh cúi đầu tập trung suy nghĩ, vài sợi tóc mềm mại rủ xuống.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
90 chương
11 chương
18 chương
9 chương
10 chương