Mê thất đích vĩnh hằng

Chương 5 : Ánh sáng rực rỡ lại hiện ra

Trong thành phố Jerusalem, trong một viện bảo tàng nhỏ trong một kiến trúc hiện đại bình thường, mỗi một góc đều có một cây “cột La mã” to bằng người ôm, giống như thiên thần trấn áp bốn phương, trong viện bảo tàng trống rỗng, chỉ có bốn tủ trưng bày, trưng bày những đầu mũi tên của người La Mã cổ đã gãy, cho đến những khẩu súng Carbene rách nát từ những năm 40, tường thuật một cách không lời về những vết tích chiến tranh đang không ngừng tăng lên. Tôn Bách Thân và Lăng Độ Vũ đứng ở giữa thềm, hai bảo vệ đứng ở ngoài cửa, hôm nay là ngày viện bảo tàng Mê Nhĩ này nghỉ, không có du khách nào khác. Lăng Độ Vũ biết Tôn Bách Thân mang hắn tới đây, nhất định có chuyện hết sức quan trọng muốn nói với hắn. Tôn Bách Thân hơi than thở: “Đối với người Do Thái, Jerusalem là nơi nhà tiên tri Do Thái Abraham chuẩn bị giết con hiến tế Thượng đế, đến Thượng đế cũng ở trên khoảng đá Tát Hách Lạp trong thành này mà “nặn đất thành người”, sáng tạo ra thế giới, mỗi một người Do Thái tới Jerusalem, đều sẽ tới dưới “khốc tường”, nhớ lại ngày xưa, khóc lóc thảm thiết vì lịch sử máu và nước mắt chua cay của họ.” Lăng Độ Vũ nghe được sự thê lương trong giọng nói, loại người có nhận thức sâu sắc đối với lịch sử văn hóa như Tôn Bách Thân này dễ tức cảnh sinh tình hơn bất kì người nào khác, đây cũng là một loại tình cảm mĩ lệ, khiến người ta có thể vượt qua nhà tù thời không hạn hẹp, đắm chìm trong dòng sông thời gian lịch sử không có đầu không có cuối. Lăng Độ Vũ thở dài một hơi: “Người Thiên Chúa giáo cũng tìm thánh tích thập giá của chúa Jesus họ ở đây, tín đồ Hồi giáo cũng lễ bái ở gian phòng tròn thứ ba nơi Mohamed có được kinh Coran. Thượng đế có lẽ không đâu không có, nhưng nơi ông ta có khả năng xuất hiện nhất là ở Jerusalem.” Tôn Bách Thân nhìn Lăng Độ Vũ một cái thật sâu, rất có vẻ như bị Lăng Độ Vũ nói trúng tâm sự, mỉm cười chỉ mặt đất của viện bảo tàng nói: “Thời Trung cổ, ở đây là một ngã tư đường, dùng cách thức hình học phân mặt đất thành bốn góc vuông, biểu thị trung tâm vũ trụ, bây giờ ngã tư đường đã bị bê tông che phủ, chỉ còn lại bốn cây trụ.” Lăng Độ Vũ bừng tỉnh, thì ra mình đang đứng ở trung tâm vũ trụ. Tôn Bách Thân nói: “Mười năm trước tôi tới đây, ở trung tâm vũ trụ này đặt mấy bàn pinball, tôi nổi giận liền mua nó lại, đổi thành cái viện bảo tàng nhỏ xíu này.” Lăng Độ Vũ cũng cười khổ theo, Tôn Bách Thân sao có thể cho phép người khác coi thường di tích cổ của thần thánh. Lăng Độ Vũ nói: “Lúc mới biết ông, ông tịnh không thân thiện, vì sao lại thay đổi thái độ nhanh vậy?” Tôn Bách Thân lạnh nhạt nói: “Sau khi chia tay với anh ở hiện trường khai quật, tôi chưa từng nghỉ ngơi một giây một phút nào, một công tác trong đó chính là điều tra lai lịch bối cảnh của anh, mới biết lịch sử hiển hách của anh, chỉ là những chuyện anh làm trong quá khứ, đủ để biến Lăng Độ Vũ thành một huyền thoại rồi.” Lăng Độ Vũ cười nhạt, đổi đề tài: “Đừng nói với tôi, vừa rồi ông vô tình gặp tôi.” Tôn Bách Thân nói: “Đương nhiên, vốn tôi định đến hẹn với Hạ Năng, một người khách khác là anh.” Lăng Độ Vũ ngạc nhiên: “Hạ Năng hoàn toàn không nói là có hẹn với ông.” Tôn Bách Thân nói: “Tôi thỉnh cầu hắn làm như vậy, nếu anh biết hòa ước giữa Ai Cập và Israel, tôi cũng từng có tác dụng xe chỉ luồn kim đấy, cũng đừng ngạc nhiên về thái độ hợp tác giữa Hạ Năng với tôi.” Lăng Độ Vũ nói: “Không ngờ ông lại là người yêu hòa bình.” Tôn Bách Thân ngẩn ra một cái, mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi quan tâm chỉ là hòa bình và phương pháp bảo tồn văn vật.” Lăng Độ Vũ cười: “Tuy tôi không có thành kiến đối với văn vật, nhưng luôn cảm thấy khổ cực bảo tồn văn vật chỉ giống như muốn xây lâu đài cát không đổ, trong vũ trụ cả nền văn minh nhân loại chỉ như một cái chớp mắt không đáng kể đến, bất kể thứ gì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị chôn vùi trong dòng chảy của thời gian, đó là vận mệnh không thể làm trái, trọng điểm của tôi lại đặt trên bản thân mạng sống, đặt trên con người.” Mấy câu này ngầm châm biếm Tôn Bách Thân trọng vật khinh người. Tôn Bách Thân làm sao không nghe được ẩn ý trong đó, nhưng lại không giận chút nào, bình thản nói: “Anh không muốn biết tôi tìm anh làm gì sao?” Lăng Độ Vũ đối với ông ta tuy không thể nói là hảo cảm, nhưng ác cảm sau khi tiến thêm một bước đã tiêu giảm nhiều, đáp: “Nếu không có hứng thú, tôi cũng không tới trung tâm vũ trụ nơi dễ nghe thượng đế nói nhất này.” Tôn Bách Thân lần đầu lộ ra nụ cười thân thiện với đối thủ nói chuyện ngang tay này: “Sau khi chia tay với anh, tôi làm hai việc, đầu tiên là dưới sự giúp đỡ của cảnh sát Paris, chúng tôi làm cuộc điều tra triệt để nhất về việc Ban Bố bị hại, kết quả cả vụ ám sát hoàn toàn không có manh mối điều tra, ngoại trừ mẫu máu của hung thủ lưu lại trên đường.” Quả tim Lăng Độ Vũ nhảy mạnh lên mấy cái, máu là một thứ bình thường nhất của con người, cho dù nhóm máu có thể căn cứ theo đặc tính kháng nguyên của hồng huyết cầu, phân thành những loại khác nhau, thông dụng nhất là A, B, O, AB, và loại MN, P, RH… phát hiện trên thân động vật, nhưng nếu chỉ tìm được mẫu máu của người nào đó, mà không có dấu vân tay hay tư liệu gì khác, thực khó có ý nghĩa lớn lắm, lời của Tôn Bách Thân rất có ẩn ý. Tôn Bách Thân đoán được cách nghĩ của hắn, trầm giọng nói: “Anh đoán đúng, máu của hung thủ lưu lại đích xác rất có vấn đề.”, ngừng một chút, lại tiếp “đó là vô luận trong hồng huyết cầu hay huyết thanh, đều hoàn toàn không có bất cứ kháng thể nào.” Lăng Độ Vũ kêu lên: “Chuyện này làm sao có thể, nhóm máu nào cũng có kháng thể, nếu không không thể phân loại, cho dù nhóm O trong hồng cầu không có kháng nguyên, nhưng trong huyết thanh lại có kháng thể, người không có kháng thể trong máu, chỉ có thể là người chết.” Trong lòng hắn bất ngờ nhớ lại hai bàn tay không có đường sinh mạng. Tôn Bách Thân lộ vẻ ngưng trọng: “Anh có nghe một vụ giết người 13 năm trước ở Israel tên là “Kì Liên huyền án” chưa?” Lăng Độ Vũ nói: “Xin được nghe rõ.” Trong mắt Tôn Bách Thân lóe qua vẻ kinh hoảng: “Kì Liên là nhà khảo cổ học trứ danh của Israel, chuyên chú vào việc khảo cổ văn vật ở Trung Đông, được phát hiện bị đâm 91 dao, chết nằm trong vườn hoa sau nhà, bảy con chó dữ ông ta nuôi cũng bị đâm chết một cách tàn khốc, chuyện này lẽ ra phải trở thành sự kiện chấn động, nhưng lại bị Israel mạnh mẽ ép xuống, anh có viết vì sao không?” Lăng Độ Vũ lạnh lùng nói: “Bởi vì Israel phát hiện một loại mẫu máu không có kháng nguyên như vậy.” Đây là phán đoán hợp lý nhất. Tôn Bách Thân nói: “Trên hai con chó dữ trong đó phát hiện được mảnh vải dính máu, đều là nhóm máu không thể phân loại, một loại nhóm máu không thể thuộc vể bất kì người hay động vật nào. Mà trong nhà ông ta cũng đồng thời phát sinh một trận lửa lớn, hoàn toàn thiêu hủy thành quả nghiên cứu tâm đắc nhiều năm của ông ta.” Lăng Độ Vũ chấn động toàn thân: “Đừng nói với tôi ông ta cũng nghiên cứu Atlantis.” Tôn Bách Thân thở ra dài thượt: “Ông ta là bạn một thành viên trong hội khảo cổ học chúng tôi, giáo sư Bạch Phi. Trước khi xảy ra thảm án, Kì Liên viết một phong thư gửi cho Bạch Phi, trong thư đề cập ông ta có nhận thức mới đối với Atlantis, yêu cầu phát biểu luận văn trên báo hàng năm của chúng tôi.” Lăng Độ Vũ cau mày lại, trầm ngâm không nói, hai sự kiện Kì Liên và Ban Bố cách nhau mười ba năm, đều xuất phát từ Atlantis, là người nào bất chấp mọi thủ đoạn, ngăn cản chân tướng Atlantis lộ ra với đời? Máu không có kháng nguyên, tay không có đường sinh mệnh, điều đó đại biểu cho bí mật kinh thiên động địa gì? Có phải cùng một nguyên nhân đó khiến Ban Bố không hề đề cập một chữ trong tác phẩm của mình về nền văn minh thất lạc này? Tôn Bách Thân thở ra thật dài, nói tiếp: “Chuyện khác là tôi cố ý mời một đám chuyên gia, là những nhân viên trong đoàn khai quật nửa chừng thoái lui, tiến hành thăm dò toàn diện đối với hiện trường khai quật đã bị hủy dưới đất, bọn họ sử dụng máy thăm dò hồng ngoại, máy thăm dò địa chấn…” Nói tới đây ông ta dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi khó nói nên lời. Là điều gì quấy nhiễu Tôn Bách Thân? Tôn Bách Thân thở hổn hển hai hơi, chờ tình cảm bình phục một chút mới nói: “Kết quả thăm dò không ai rõ, khoảng hai trăm năm mươi…(1) dưới đất có một năng lượng thể cường đại ảnh hưởng tới kết quả thăm dò, hiện tượng này tới nay chưa có ai đưa ra một giải thích hài lòng.” Chỗ này nguyên văn bị thiếu đơn vị đo Lăng Độ Vũ cũng hít sâu một hơi, điều khiến Tôn Bách Thân sợ hãi là một sự vật “chưa biết” nào đó, người ta sợ chết, bởi vì chết cũng vượt quá phạm vi hiểu biết của con người. Lăng Độ Vũ hỏi: “Hội khảo cổ học quốc tế chuẩn bị làm gì?” Tôn Bách Thân nói: “Vốn chẳng định làm gì cả, mãi tới khi có người đưa tấm ảnh chụp này tới tay chúng tôi.” Ông ta móc từ trong túi áo ngoài ra một tập hồ sơ hình chữ nhật đưa cho Lăng Độ Vũ. Khi Lăng Độ Vũ mở tập hồ sơ, Tôn Bách Thân giải thích thêm: “Một thành viên gặp nạn trong đó, trước khi gặp nạn nhờ trực thăng tải thức ăn nước uống mang một tấm ảnh rời khỏi sa mạc tới thành trấn gần đó gởi, người nhận là bạn gái anh ta, nó trở thành tài liệu quý giá duy nhất về phát hiện trọng đại của Ban Bố. Trên tay anh chỉ là bản sao.” Chất liệu tấm ảnh tịnh không tốt lắm, nhưng có thể thấy rõ một thứ giống như bia đá, khắc đầy những hình tròn kì quái, và những thứ gần giống như văn tự hình nêm, khuôn mặt nhân viên hai bên cửa đều đầy vẻ hưng phấn, một người trong đó chính là Ban Bố, lúc đó ai ngờ được phát hiện được mong chờ suốt hai năm chỉ mang lại cho họ họa sát thân. Tôn Bách Thân nói: “Tôi lợi dụng thiết bị tiên tiến, phóng đại mỗi chi tiết của thứ tạm thời được gọi là “cửa” này, ý nghĩa nhất là mấy hàng văn tự hình nêm ở giữa cửa, cùng với văn tự trên phiến đá huyền vũ của Ban Bố, đều thuộc loại văn tự hình nêm sớm nhất.” Lăng Độ Vũ mắt lóe dị quang, trầm giọng hỏi: “Chữ khắc nói gì?” Trong mắt Tôn Bách Thân lóe ra thần thái kì dị, lầm bầm niệm: “Khi vĩnh hằng biến mất trong vĩnh hằng, mặt trời mọc lên từ phía tây, vĩnh hằng chi điện vẫn vì thần vật của vĩnh hằng mà tồn tại vĩnh hằng, hòn đảo bị chìm sắp xuất hiện lại ở nhân gian.” Lăng Độ Vũ chấn động toàn thân: “Mấy câu này hoàn toàn không hợp lý, cũng cùng một dạng như văn tự khắc trên bảy phiến đá huyền vũ, luôn nhắc lại “thần vật của vĩnh hằng”, đó rốt cuộc là thứ gì? Tôn Bách Thân lại thở ra một hơi thật dài, trầm giọng: “Nói với tôi, Ban Bố dựa vào đâu mà bằng vào phát hiện này tuyên bố rằng đã tìm thấy Atlantis? Chữ hình nêm sớm nhất xuất hiện bốn ngàn năm trước công nguyên, mà Atlantis theo Plato nói thì vào chín ngàn năm trước công nguyên.” Lăng Độ Vũ đương nhiên không trả lời được vấn đề này của ông, vô số ý niệm nổi lên trong đầu, nhưng đều vụn vặt, khó có thể xâu chuỗi, trầm ngâm hẳn một lúc mới hỏi: “Ông định thế nào?” Tôn Bách Thân nói: “Tôi quyết định mở hội nghị đặc biệt của hội khảo cổ học quốc tế, nghiên cứu xem có nên tiến hành khai quật lần thứ hai không, tôi tới tìm anh, là để mời anh tham gia.” Lăng Độ Vũ bừng tỉnh: “Tôi hiểu rồi, ông muốn tôi đứng trên lập trường của Ban Bố, thuyết phục những thành viên khác trong ban chấp hành, để tiến hành công tác khai quật.” Tôn Bách Thân lắc đầu cười: “Anh rất thông minh, nhưng vẫn sai một chút nhỏ, anh không chỉ phải thuyết phục những thành viên khác, đề xuất lý do khai quật, còn phải thuyết phục tôi, thuyết phục tìm tới thứ chưa hoàn toàn vỡ nát dưới lòng đất, thuyết phục tôi có thể tìm thấy Atlantis dưới đó, bởi vì nếu không có nguyên nhân đủ sức mạnh nào khác, tôi sẽ bỏ phiếu phản đối, nhưng vẫn luôn phải cho người chết một cơ hội, đúng không?” Lăng Độ Vũ trầm giọng hỏi: “Hội nghị bao giờ cử hành?” Tôn Bách Thân nói: “Năm ngày sau, tức là đúng 9 giờ sáng ngày 8 tháng 10, cử hành ở doanh trại bên cạnh nơi khai quật.” Lăng Độ Vũ cười nói: “Chỉ cần tôi còn một cái miệng, tôi sẽ tham gia hội nghị, được rồi, cho tôi biết quán cà phê gần đây nhất là ở đâu?” Tôn Bách Thân nói: “Ngoài trăm yard bên trái cửa chính của viện bảo tàng, có quán ăn lộ thiên, cà phê ở đó là số một số hai của cựu thành.” Lăng Độ Vũ thong dong đi ra cửa chính, vừa đi vừa nói: “Xin thay tôi thông báo cho Hạ Năng, tôi ở đó chờ hắn uống cà phê vừa rồi còn chưa uống hết.” Bên kia đường, một cô gái mặc y phục diễm lệ, trên đầu đội bình nước, dùng tư thế ưu nhã động lòng người, uyển chuyển đi qua, đi vào một tiệm giày do người Do Thái mở, trên bảng hiệu tiệm giày còn một hàng chữ nhỏ: “chuyên sửa nhạc cụ”, khiến người ta cảm thấy hơi dở khóc dở cười. Lăng Độ Vũ ngồi trên bàn ngoài cửa quán, thong thả nhắp cà phê ngát hương, ánh mắt chuyển tới một đội du hành đã đi xa, bốn mươi mấy người chụp ảnh ồn ào, chỉ không biết ngoại trừ thông qua ống kính máy ảnh ra, bọn họ còn có phương thức tham quan nào khác? Đây là lúc náo nhiệt, bàn Lăng Độ Vũ ngồi là bàn trống cuối cùng. Bỗng phía sau có người lấn lên, Lăng Độ Vũ vừa muốn quay đầu lại, bỗng một làn gió mang mùi thơm thổi tới, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại từ sau cổ thò tới, ôm hắn thật chặt, bộ ngực cao vút ép lên lưng hắn, mang theo một trận kích thích nóng bỏng không thể kháng cự. Làn môi anh đào thò tới bên tai hắn, ôn nhu nói: “Lấy ra!” Mái tóc đen bóng phất phơ trong gió nhẹ, quét lên mặt hắn, khiến hắn hơi ngứa, một cảm giác thoải mái một cách khó chịu. Một tay của Lăng Độ Vũ đè lên lưng bàn tay cô, đang muốn kéo bàn tay có thể phát năng lượng kì dị của cô ra, để quả tim khỏi bị uy hiếp, nhưng cô đã cảnh cáo hắn trước: “Ngươi mà động đậy, ta liền phát… phát thời không lưu năng.” Chính là cô gái thần bí xuất hiện trong nhà Ban Bố, lần này tiếng Anh của cô tuy vẫn gượng gạo, nhưng đã lưu loát hơn nhiều. Bất ngờ không kịp phòng bị, Lăng Độ Vũ rơi vào tay cô, cô làm sao có thể nắm bắt hành tung của hắn chính xác như vậy? Muốn bám theo người có tu dưỡng tâm linh như Lăng Độ Vũ cũng giống như muốn đi vào phòng nhưng không bị con chó săn trong phòng phát hiện. Lăng Độ Vũ rất ít khi rơi vào cảnh bất lực thế này, đành cười khổ: “Áo ngoài của tôi không có khóa, tay cô lại không tàn phế, không thể tự mình ra tay sao?” Giọng dịu dàng nữ tính vang lên bên tai hắn: “Ta không muốn làm hại ngươi, cho dù ta lấy thứ đó, vừa buông tay ra, ngươi tất nhiên sẽ phản kháng, ta sẽ bị bức phải làm hại ngươi.” Lúc này, năm sáu thanh niên Do Thái đi qua cạnh bàn, ánh mắt đều bắn lên mặt cô, đối với “diễm phúc” của Lăng Độ Vũ hâm mộ không thôi, tiếng huýt sáo vang lên khắp nơi. Lăng Độ Vũ có khổ tự mình biết, mỉm cười: “Lòng dạ của cô thật tốt, nói cho tôi biết, cô muốn khối thịt béo trên xiên nướng tôi đây làm gì?” Hắn đã lãnh giáo qua mùi vị năng lượng kì dị do cô phát ra, nếu để cô kích thích quả tim, bác sĩ phụ trách giúp hắn kiểm tra sức khỏe nhất định sẽ phát hiện quả tim hắn biến thành một cục than hình quả tim. Cười rồi! Tiếng cười đầy sức hút của cô tiến vào tai hắn không chút ngăn cách, lại thêm mùi thơm như hoa lan, khiến Lăng Độ Vũ ngoài cảm thấy uy hiếp của cái chết ra, đồng thời cũng hưởng thụ xúc cảm mĩ lệ mà chỉ có mĩ nữ như cô mới mang tới được. Cô ôm hắn chặt hơn một chút, nói: “Ngươi thật sự là một đối thủ thú vị, chỉ cần ngươi đáp ứng ta lấy vật đó ra xong, ngoan ngoãn ngồi im bất động, ta sẽ không thương hại ngươi.” Lông mày Lăng Độ Vũ cau lại: “Nhưng tôi không thể bất động như vậy, phải có hạn chế thời gian, không bằng thế này đi, sau khi đếm mấy chục tiếng tôi có thể động đậy, thế nào?” Cô ta nói: “Một trăm!” Lăng Độ Vũ trả giá: “Năm mươi!” Cô ta nói rất nhanh: “Một lời đã định.” Lăng Độ Vũ còn chưa kịp đáp ứng, trước ngực đã nhẹ hẫng, cô đã nhanh tay rút cuốn sổ của Ban Bố ra khỏi túi áo hắn, đồng thời lùi ra sau, chen vào trong phòng ăn, động tác nhanh nhẹn lưu loát, không đình trệ chút nào. Lăng Độ Vũ cũng dùng tốc độ nhanh nhất của hắn đếm từ một, ai bảo hắn không phải loại người thất hứa, huống hồ đây là “công bằng”. Khi hắn đếm tới 42, xe của Hạ Năng đã quanh ở góc đường, khi Hạ Năng ở trong xe giơ tay lên với hắn, cũng là lúc Lăng Độ Vũ bật khỏi ghế ngồi, xông vào phòng ăn như gió lốc, lao ra cửa sau. Dù có lên trời xuống đất, hắn cũng thề phải bắt sống cô. Hắn chỉ có thể lỡ hẹn với Hạ Năng lần nữa.