Đã một tuần trôi qua từ cái ngày mà Sở Thiên Ngạo cùng Sở Mạc Nhiên xuất hiện tại thành phố bé nhỏ này . Mỗi ngày hai người đàn ông cao lớn đẹp trai này luôn tới quán mì của Oa Nhi từ rất sớm để phụ cô bán hàng , và cũng trong đúng một tuần này quán mì của Oa Nhi rất hút khách nhất là những ai mang giới tính nữ ! Điều này làm Oa Nhi vừa mừng vừa lo , mừng vì quán đông khách , như vậy tiền sinh hoạt tháng này sẽ không quá eo hẹp nữa . Còn lo thì là vì sự xuất hiện bất ngờ của hai người kia , tới tận bây giờ Oa Nhi vẫn không hiểu được vì sao hai người họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây , cũng không hiểu vì sao họ biết tới sự tồn tại của Hàn Thiên và Hàn Dực rồi mà vẫn luôn yên lặng . Sự bất thường này làm cô lo sợ . - “ Mẹ … Mẹ … Mẹ … ” Hàn Thiên nhẹ giọng , cẩn thận gọi mãi mà Oa Nhi vẫn thất thần ngồi quấy cháo , rốt cuộc không chịu được nữa Hàn Thiên liền thét to lên - “ MẸ !!! ” Ba hồn bảy vía của Oa Nhi của Oa Nhi đang bay tới chín tầng mây cũng bất ngờ nhảy dựng lên - “ Sao ? Cái gì ? Cháy nhà sao ? ” Nhìn thấy hai đứa nhóc nhà mình dùng ánh mắt hết thuốc chữa nhìn mình , Oa Nhi mới ngượng ngùng ngồi xuống - “ E hèm … Hai đứa ăn đi , sao không ăn đi ! ” ấp a ấp úng nói xong với hai nhóc nhà mình Oa Nhi nhìn xuống bát cháo đã loãng thành nước của mình bất ngờ nói - “ Sao lại thế này ! ? ” - “ Con không biết nữa ! Đó là tác phẩm của mẹ mà ! ” Hàn Thiên thản nhiên múc thìa cháo quẩy lên ăn Oa Nhi xấu hổ cúi đầu - “ Mẹ xin lỗi , hai đứa ăn tiếp đi , mẹ đi múc … Haiz thôi ăn tạm vậy ! ” Oa Nhi ngượng ngùng ngãi đầu nói Hàn Dực thở dài nói - “ Oa Nhi mẹ sao càng ngày càng khờ vậy chứ ! ” - “ Dạo này số lần ngẩn người của mẹ tăng đột xuất đó ! Nhất là sau khi hai người cha hờ đó của bọn con xuất hiện ! ” Câu nói của Hàn Thiên như một quả bom tấn rơi vào đầu của Oa Nhi - “ Hai … Hai … Hai đứa biết rồi sao ! ” sợ hãi Oa Nhi ấp úng nói - “ Biết ! Sao lại không biết được , hai người đó là bản sao của tụi con mà , nhưng mà Hàn Vũ lại chả giống ai trong nhà mình cả ” Hàn Thiên ngẩng đầu lên nhìn Oa Nhi thản nhiên nói - “ Vậy hai đứa … ” - “ Bọn con không nhận hai người đó đâu ! Mẹ mới là người sinh ra tụi con , vất vả làm việc nuôi lớn bọn con cũng là mẹ , không phải họ ! ” - “ Thiên nhi, Dực nhi hai đứa … Haiz , thật ra hai người đó cũng không phải là xấu đâu ! ” Oa Nhi ngỡ ngàng mất một lúc xong mới thở dài nói - “ Mẹ ! Dù sao thì hai người đó cũng không mang bọn con đi được đâu ! Mẹ đừng lo nữa , mau ăn sáng đi còn uống thuốc nữa ! ” Hàn Thiên và Hàn Dực nhớ câu nói “ không phải người xấu ” kia của Oa Nhi mà lạnh sống lưng . Cả hai người nghĩ thầm - “ Vâng không xấu ! Một người là ông chủ lớn của tập đoàn LEFORD , kẻ nắm quyền châu Á , thôi mà ! Ông ta mới đánh đổ có mấy tập đoàn làm mấy ngàn người thất việc , mấy trăm người đi ăn xin thôi ! Không xấu , không xấu tẹo nào ! Còn người kia là ông chủ dấu mặt của “ ĐẾ VƯƠNG ” , ông ta giết người như thể giết kiến , phóng hỏa , giết người , cưỡng bức con gái nhà lành , không việc thất đức nào ông ta không làm được , vụ nổ bom ở Lâm Thị lần trước chỉ để cho vui thôi , chỉ có mấy trăm mạng người đã mất thôi . không xấu không xấu tẹo nào ! hahahah …. ”