Mê Muội

Chương 27

Tiếng gõ cửa vang lên, Thu Lam đã đến. Hàn Phái nói: “Anh sẽ nhanh chóng quay lại, nếu chán thì em ngủ trước đi nhé.” Tần Thư ấn mí mắt phải: “Em không buồn ngủ, bây giờ mới mấy giờ, anh giục em ngủ sớm như vậy, em sẽ cảm thấy anh muốn làm cái gì gì đó, hiểu không? Hả?” Hàn Phái cười: “Vậy chờ anh.” Anh không tắt webcam mà đi ra mở cửa. Ngoài cửa, Thu Lam liên tục nhìn đồng hồ, đang nghĩ tại sao Hàn Phái còn chưa ra, thì bất chợt cửa mở. Tóc anh vẫn còn ướt, nhìn dáng vẻ hình như mới tắm xong không lâu. Nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, không chút cẩu thả. Không chỉ cài nút tay áo, ngay cả cúc áo sơ mi trên cùng cũng cài kín, người không biết còn tưởng anh định đi tham gia tiệc rượu. “Bản kế hoạch đây.” Thu Lam đưa túi tài liệu cho anh. Mấy hôm nay, cô ta làm việc suốt đêm, biết gần đây Hàn Phái rất bận, không rảnh ngồi ôm máy tính để xem, anh cũng không thích xem một bản kế hoạch dày như thế trên máy tính, cô ta liền làm theo sở thích của anh mà in ra, đi suốt đêm đưa qua đây. Từ trước đến nay, cô ta làm việc chưa bao giờ dây dưa lằng nhằng, việc hôm nay có thể hoàn thành thì quyết không để đến ngày mai. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hàn Phái lại hợp tác với cô ta. Hàn Phái nhận lấy túi hồ sơ, cũng không mở ra xem: “Thành viên hội đồng quản trị sẽ gọi điện cho cậu sau.” Lại hỏi: “Còn việc gì nữa không?” Thu Lam lắc đầu, lúc anh xoay người định đóng cửa thì cô ta gọi giật lại: “À, đúng rồi, trước năm mới có buổi họp lớp, bọn họ biết cậu là người rất bận rộn liền nói riêng với mình, bảo mình gọi cậu đi họp lớp.” Hàn Phái dừng chân: “Họp lớp nào?” Anh và cô ta là bạn học sơ trung và cao trung. Thu Lam: “Cao trung, 4-5 năm rồi chúng ta chưa tụ họp đó?” Hàn Phái: “Tôi quên mất.” Thu Lam trêu ghẹo anh: “Không phải trí nhớ của cậu vẫn rất tốt đó sao?” Hàn Phái: “Tôi chỉ nhớ việc tôi để ý.” Thu Lam: “…” Hợp tác với anh là một việc rất có ý nghĩa, anh luôn mang đến cho cô ta sự vui mừng không tưởng, chỉ cần là dự án mà anh coi trọng thì anh chắc chắn sẽ lấy được, nhưng lúc nói chuyện phiếm thì lại là kẻ hết sức nhàm chán. Một câu của anh cũng có thể khiến người ta chết sặc. Những ngày tháng hợp tác giữa họ, không biết cô ta đã bị anh làm cho chết sặc bao nhiêu lần. Thu Lam không muốn đấu võ mồm, cô ta cũng không phải là đối thủ của anh, liền nói thẳng luôn: “Ngày 28 mọi người đều rảnh rỗi, địa điểm do cậu chọn nhé?” Hàn Phái: “Ăn ở đâu cũng giống nhau, tôi không để ý đâu.” Thu Lam nghĩ ngợi: “Vậy để mình sắp xếp nhé, đến lúc đó cậu cũng đừng ghét bỏ.” Lại hiếu kỳ nói: “Cậu không hỏi xem lần này ai đi ai không đi hả?” Nói xong rồi nhìn anh chằm chằm. Sắc mặt Hàn Phái như thường: “Người rảnh thì đi không rảnh thì không đi.” Thu Lam: “…” Anh nói chuyện quá trêu ngươi, cô ta không đỡ được, đề tài này cứ thế mà chấm dứt, nhân tiện hỏi một câu: “Khi nào thì cậu quay về?” “Ngày kia.” “Mình cũng vậy.” Ngoài ra không nói gì thêm nữa, Thu Lam hướng anh xua tay: “Thức hai ba đêm, mình mệt sắp chết rồi, về phòng nghỉ đây.” Hàn Phái quay vào phòng, cởi cúc áo sơ mi, cởi cả khuy tay áo, đi đến trước máy tính, trên màn hình Tần Thư đang xem sách, thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ. “Kỳ Kỳ.” “Sao anh quay lại nhanh thế?” Tần Thư ngẩng đầu. Hàn Phái ném khuy tay áo qua một bên, “Nếu không anh ra ngoài nói chuyện thêm nửa tiếng nữa nhé?” Vừa nói anh vừa mở túi tài liệu. Tần Thư giương ánh mắt khiêu khích: “Anh dám?” Hàn Phái cười, nhường cô: “Không dám.” Tần Thư cao hứng, “Em không quấy rầy nữa, anh làm việc đi.” Hàn Phái mở một chiếc máy tính khác, điều chỉnh góc độ webcam, hỏi cô: “Thế này được chưa?” Tần Thư gật đầu, vừa vặn có thể nhìn anh chính diện, góc độ cũng tốt. Hàn Phái bắt đầu làm việc, Tần Thư đứng dậy đi lấy vài tờ giấy trắng, rồi cầm một chiếc bàn gấp qua, anh xem tài liệu, cô vẽ tranh, cô vẽ hình ảnh lần đầu tiên cô và Hàn Phái gặp nhau ở sân bay Kennedy. Vẽ xong tranh đã 11 giờ, hơi mệt mỏi, cô lại nhìn chằm chằm Hàn Phái trong chốc lát, càng nhìn càng muốn ôm anh ngủ một giấc, thở dài, cũng không quấy rầy anh nữa, để máy tính trên tủ đầu giường, tắt đèn ngủ, hy vọng nhanh chóng đến ngày kia. Hai ngày sau, Tần Thư bận rộn làm tài liệu, Hạ Cánh Nam đi Hồng Kông công tác, giao cho cô hoàn thành dự án trong tay, tạm thời cô được thả, không cần bị anh ta giáo huấn tới lui nữa. Thời gian chớp mắt trôi qua. Sáng sớm chủ nhật, chưa đến sáu giờ, điện thoại Tần Thư đã đổ chuông.  Cô tưởng là chuông báo, cầm lên định ấn tắt, không ngờ là Phương Mộ Hòa gọi điện tới.  “Có chuyện gì hả mẹ Phương?” Mới sáng sớm, hẳn là có chuyện quan trọng lắm thì anh ta mới gọi tới. Phương Mộ Hòa đè thấp giọng hỏi: “Dậy chưa?” Tần Thư: “Dậy rồi đây, có chuyện gì vậy?” Phương Mộ Hòa ‘Ừ’ một tiếng, “Kỳ Kỳ, anh nói với em một việc, trước tiên em hãy chuẩn bị tinh thần nhé.” Tần Thư cười: “Anh hợp lại với chị Mạn Địch rồi hả?” Phương Mộ Hòa không lên tiếng, im lặng vài giây, “Là Hàn Phái.” Trong lòng Tần Thư hơi hồi hộp, “Hàn Phái làm sao?” Tim cô sắp vọt ra tới cổ họng, mí mắt phải giật giật. Phương Mộ Hòa: “Anh ta gặp tai nạn xe, trước mắt tình huống vẫn chưa rõ.” Sét đánh giữa trời quang. Tần Thư nắm chặt điện thoại, tay không khỏi phát run, hơi há mồm, đến một câu cũng không thốt ra được. Rốt cuộc cô đã biết vì sao mấy ngày nay mí mắt phải cứ giật suốt. “Kỳ Kỳ?” Phương Mộ Hòa gọi cô một tiếng. Tần Thư run rẩy nói: “Anh nghe ai nói vậy! Đừng nói bừa!” Cô không muốn thừa nhận. Mặc kệ Phương Mộ Hòa muốn nói điều gì hay không, Tần Thư trực tiếp cúp điện thoại, rồi gọi ngay cho Hàn Phái. Gọi rất nhiều lần, nhưng đều là tiếng tắt máy, sớm biết vậy cô đã không bảo anh về sớm, nếu không phải cô bảo anh về sớm, anh đã có thể không gặp phải tai nạn xe. Tần Thư lau nước mắt, lại gọi cho Phương Mộ Hòa: “Mẹ Phương, em không gọi được cho anh ấy.” Cô lừa mình dối người: “Có thể là anh ấy còn chưa tỉnh giấc, tối qua anh ấy ngủ muộn lắm mà.” Phương Mộ Hòa thở dài, “Em mau đến bệnh viện đi.” Tần Thư hỏi: “Làm sao anh biết được? Có thể nào thông tin sai rồi không? Hả?” Phương Mộ Hòa: “Anh đang đi công tác ở Thụy Sĩ với một người bạn, vừa rồi hắn gọi điện thoại cho vợ nói chuyện phiếm, vợ hắn là bác sĩ, hôm nay vừa đúng ngày cô ấy phải trực ban. Hai người nói chuyện vài câu, sau đó vợ hắn bảo phải khám gấp cho mấy người bị thương vừa được đưa vào vì tai nạn xe, cấp trên đích thân gọi điện thoại tới, bảo cô ấy lập tức đi cấp cứu, bởi vì trong đó có người của tập đoàn Vạn Hòa – Hàn Phái.” Trong chớp mắt, Tần Thư không thốt ra được từ nào, ngây ngốc cả người. Phương Mộ Hòa trấn an cô: “Em đừng vội, xe của anh ta là loại có độ an toàn cao, sẽ không sao đâu. Mới sáng sớm nên bây giờ anh cũng không có ai có thể nghe ngóng gì được, em mau chạy đến bệnh viện nhìn xem.” Rồi nói cho cô biết Hàn Phái đang ở bệnh viện nào, đến bệnh viện thì tìm ai. Vốn Phương Mộ Hòa còn do dự có nên nói với Tần Thư hay không, sợ cô sẽ lo lắng. Nhưng với quan hệ hiện tại giữa Tần Thư và Hàn Phái, chắc chắn cô ấy muốn biết. Chỉ có trải qua cảm giác đau đớn trong lòng, cô ấy mới có thể quý trọng hơn những gì đang có. Tần Thư cuối cùng cũng thốt ra được một câu, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy: “Anh ấy sẽ không sao đâu đúng không anh?” Thanh âm nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má. Phương Mộ Hòa an ủi: “Sẽ không sao đâu.” Tần Thư nằm liệt ở trên giường một lúc lâu, mới có sức lực xuống giường. Cô không thể tự mình lái xe được, liền gọi Nhan Ngạn lái xe đến bệnh viện. Nhan Ngạn nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, “ Kỳ Kỳ, cậu không sao chứ?” Rồi lại liên tục an ủi cô.  Mọi lời an ủi lúc này đối với Tần Thư đều vô dụng. Tần Thư rất nhiều lần muốn gọi điện thoại cho ông Hàn, hỏi Hàn Phái hiện tại thế nào, lại sợ ông Hàn còn chưa biết việc này, vạn nhất kích thích ông lão thì sao? Cô cố gắng đè nén trái tim đang không ngừng kinh hoàng của mình. Thật ra cô và Hàn Phái cũng mới biết nhau chưa bao lâu, nhưng lại có cảm giác như bên nhau cả đời vậy. Mới sáng sớm hơn 6 giờ, còn là ngày cuối tuần nên đường xá không đông lắm, nhưng vì đêm qua có tuyết rơi, nên trên đường có đóng một lớp băng mỏng, ở đoạn đường trơn trượt, bất ngờ xảy va chạm, chắn đường xe chạy. Tần Thư thật sự không thể kiên nhẫn đợi được nữa, “Ngạn tử, cậu về đi.” Cô đẩy cửa xuống xe. “Này, Kỳ Kỳ, cậu làm gì thế?” “Mình chạy tới bệnh viện, mình không thể chờ được.” Một phút cũng không thể chờ được. “Còn tận 2 3 km nữa, cậu định chạy đến chết hả?” “Không chết được đâu?” Tần Thư cũng không quay đầu lại vượt qua dải phân cách. Bệnh viện. Hàn Phái đang ở trong phòng bệnh VIP, bác sĩ vội vàng rửa sạch miệng vết thương cho anh. Thu Lam đứng bên cạnh, ngoảnh mặt đi không dám nhìn. Cánh tay bị cắt một vết, không vào đến xương, nhưng miệng vết thương khá sâu. “Hay là tiêm thuốc tê đi.” Thu Lam chỉ nhìn thôi cũng thấy đau. Hàn Phái: “Không sao đâu.” Một cô y tá đi vào phòng bệnh, báo với anh rằng tài xế không sao, tình hình đã ổn định, vừa mới phẫu thuật xong, sẽ được chuyển vào phòng bệnh ngay lập tức. Hàn Phái gật đầu: “Cảm ơn, mọi người vất vả rồi.” “Việc nên làm mà.” Y tá lại vội vàng đi ra ngoài. Thu Lam hỏi bác sĩ, Hàn Phái có cần đi kiểm tra toàn thân hay không, bác sĩ đề nghị không chỉ phải kiểm tra, tốt nhất nên nằm viện quan sát hai ngày. Vì sau khi va chạm, có một số triệu chứng không rõ ràng ngay lúc ấy. Thu Lam nhìn Hàn Phái: “Cậu cũng đừng quay lại công ty vội, ở bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày, có chuyện gì thì mình sẽ giúp cậu, quan sát hai ngày hãy xuất viện.” Hàn Phái không thốt ra được lời nào, chịu đựng đau đớn. Không riêng cánh tay bị đau, lúc xảy ra va chạm, dây an toàn tự động thắt chặt, khiến ngực bị bầm tím, vừa mở miệng nói chuyện liền phát đau. Thu Lam nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, khớp hàm anh căng cứng, cánh tay không bị thương nắm chặt nổi cả gân xanh. Bây giờ, cô ta rất muốn tiến lên ôm anh một cái, nhưng lại ngại còn có bác sĩ đứng bên cạnh. Cô ta duỗi tay qua: “Nếu không chịu nổi thì cậu cứ véo tay mình đi.” Hàn Phái liếc mắt nhìn cô ta một cái, không lên tiếng. Thu Lam cũng không thèm để ý, hiện tại trong đầu đều là việc anh bị thương, cũng không so đo với anh. Nhớ đến cảnh đâm xe lúc đó, cô ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Vốn cho rằng, buối sáng anh mới quay về, kết quả anh lại bảo 5 giờ sáng phải về Bắc Kinh. Cô ta có xe nên không đi cùng xe với anh. Trên đường đi, mọi việc đều rất bình thường, nào ngờ tại đoàn đường dốc vào cao tốc, chiếc xe việt dã phía sau không biết tại sao lại mất lái, trực tiếp đâm vào đuôi xe của anh. Ô tô của anh lại đụng phải hàng rào, cửa kính nát hết. May mắn, anh có thói quen ngồi ghế sau cũng thắt dây an toàn, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng. Anh và tài xế đều bị túi khí bật vào người bất tỉnh, tài xế bị thương nặng, được trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu, còn anh thì tỉnh lại trên đường tới bệnh viện. “Muốn ăn gì không? Mình đi mua cho cậu.” Thu Lam hỏi anh. Hàn Phái: “Tôi không đói.” Anh duỗi tay: “Cho tôi mượn điện thoại một lúc.” Lúc va chạm, màn hình điện thoại của anh bị nứt, không mở được. Thu Lam mở khóa điện thoại đưa cho anh, Hàn Phái gọi điện thoại cho thư ký. Công ty có việc nên tối qua thư ký đã về trước. Anh bảo thư ký mang điện thoại và máy tính đến bệnh viện. Vốn anh còn muốn gọi điện thoại cho Tần Thư, muốn nói với cô một câu rằng sáng sớm nay anh không về với cô được, đã ấn số gọi rồi nhưng anh lại lập tức ấn tắt đi. Anh sợ cô sẽ suy nghĩ vẩn vơ nên tốt nhất là đợi thư ký mang điện thoại đến, rồi sẽ dùng số của anh để gọi. Hàn Phái trả điện thoại lại cho Thu Lam, “Không có chuyện gì đâu, cậu về trước đi.” Thu Lam chắc chắn sẽ không đi: “Hôm nay là cuối tuần, mình không có việc gì cả, sẽ ở lại với cậu, có chuyện gì thì cậu cứ gọi mình một tiếng.” Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị kéo mở ra. Hàn Phái và Thu Lam đồng thời xoay người nhìn qua, Tần Thư nắm chặt áo trước ngực, khom lưng chống tay vào cửa, thở dốc. Trên đường chạy tới đây, thiếu chút nữa thì cô mệt chết rồi.  Chạy 2 3 km, đi thang máy phải xếp hàng nên cô chạy thang bộ lên. Mười tám tầng suýt lấy mạng cô. Bây giờ, trái tim vừa hoảng loạn vừa đau, giống như bị ai đó xé rách vậy, đau không chịu nổi, cảm giác giây tiếp theo có thể hít thở không thông mà chết. Nhìn thấy Hàn Phái tỉnh táo đứng đó, Tần Thư thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức chảy nước mắt. Chạy đau sốc hông, thật sự một bước cũng không thể động, cũng không rảnh lo lắng giữ hình tượng, cô ngã ngồi xuống đất. Hàn Phái sửng sốt, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, bước nhanh đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, lau mồ hôi trên trán Tần Thư, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt cô: “Em làm gì mà vội thế?” Tần Thư ôm chặt cổ anh, thở hổn hển: “Anh bị thương…ở đâu?” Hàn Phái vuốt lưng giúp cô thuận khí: “Anh không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.” Tần Thư nghẹn ngào, gật đầu, may quá anh không sao. Cô thở không ra hơi: “Vậy anh đi hỏi…bác sĩ mang đến đây một cái bình…dưỡng khí được không? Em sắp không xong rồi.” Hàn Phái: “…”