Mê Muội - Mộng Tiêu Nhị
Chương 45
Lại là một ngày đặc biệt nữa trong tháng 8, HBBD to Kem! 30.8.2021 🥳
Từ nhà hàng đến tiểu khu nhà Tần Thư cũng không xa, ngày thường chạy tầm nửa tiếng, hiện giờ nghỉ Tết Âm Lịch, Bắc Kinh cơ hồ vắng vẻ, tài xế chạy trên đường có chút nhanh. Thoáng cái lúc Hàn Phái đến chỗ Tần Thư bên kia mới 11 giờ 35.
Tần Thư biết Hàn Phái sau khi họp lớp xong sẽ tới tìm cô, cả đêm cũng không rảnh rỗi, tắm rửa, quần quần áo áo, trang điểm, làm xong thì Hàn Phái cũng vừa tới.
Nháy mắt cửa mở, Hàn Phái hơi giật mình, là lần đầu tiên thấy cô bận kiểu váy này, chiếc váy dài màu trắng trễ ngực, thanh thuần lại không kém phần gợi cảm.
Tần Thư kéo anh vào, đóng cửa lại, dương dương mi nhìn anh: “Em tối nay thật muốn khi dễ anh.” Nhìn trong tay anh bó hoa hồng hình thù kỳ lạ: “Đây là?”
Hàn Phái: “Hoa hồng dưỡng khí.”
Tần Thư: “...”
Cô đã gặp qua bao nhiêu loại hoa hồng, nhưng loại này thật hết sức lạ lẫm, ‘hoa hồng dưỡng khí’, cũng là lần đầu nhìn thấy.
Anh vừa nói như vậy, cô càng xem càng giống, cái bó hoa như bình dưỡng khí này là dùng mấy trăm đóa hoa hồng kết lại mà thành, hương thơm bao trùm mũi cô.
“Sao còn có hai cái dây đeo như này?” Tần Thư đang nói, Hàn Phái đem xoay người cô lại, đưa lưng về phía anh, “Là để đeo lên trên lưng em.”
Sau đó đem cái bó hoa hồng như bình dưỡng khí đeo lên trên lưng cô, lại sửa sang lại tóc cho cô.
Tần Thư dở khóc dở cười, “Hàn Phái, anh đủ rồi a!”
Hàn Phái cười: “Đây là ý tưởng của anh đấy.”
Mấy ngày hôm trước anh đến cửa hàng hoa để đặt hoa tươi, dạo qua mấy cửa hàng cũng không thấy được tạo hình hoa hồng nào ưng ý, phút chốc nảy ra ý tưởng hoa hồng dưỡng khí liền dặn dò nhân viên cửa hàng làm cái bình dưỡng khí bằng hoa hồng.
Tần Thư cõng cái bình dưỡng khí đến trước gương nhìn trái nhìn phải, “Em cảm giác như chính mình đang cõng cái bình cứu hỏa ở trên người.” Chính mình nhịn không được cười cười.
Hàn Phái cũng đi tới, “Sao, nơi nào giống bình cứu hỏa chứ.”
Tần Thư xoay người, ôm cổ anh, ánh mắt khiêu khích: “Vậy anh có nơi nào đang phát hỏa muốn em đi diệt?” Sau đó nhún nhún hoa hồng trên vai, “Nơi này nhiều thế này, đủ cho em dập tắt lửa.”
Bàn tay Hàn Phái vuốt ve gương mặt cô: “Đừng mạnh miệng chọc ghẹo anh sau lại không chịu nổi.” Cúi đầu hôn hôn trên xương quai xanh cô: “Lát anh lại thu thập em.”
Anh nhìn thời gian, còn khoảng mười phút là đến 0 giờ, “Anh đi đánh đàn cho em nghe.” Nắm tay cô đi qua phòng khách.
Hỏi cô: “Muốn nghe bản nhạc nào?”
Tần Thư: “Bản anh thích.”
Hàn Phái mới vừa ngồi xuống chiếc ghế bên đàn, Tần Thư liền từ sau lưng vòng lấy cổ anh, cả người dán ở trên lưng anh.
“Ngồi yên nào.” Hàn Phái đối với thân thể mềm mại của cô không hề có sức chống cự.
“Không.” Tần Thư càng dán sát hơn, còn đem mặt chôn ở trong cổ anh ngửi ngửi: “Anh uống rượu?”
“Uhm.”
“Gặp được bạn học nữ nên cao hứng?”
“Nghĩ đến trong nhà có đứa nhỏ khóc đòi kẹo nên rầu.”
“...” Tay Tần Thư từ cổ áo anh vói vào: “Vậy để em giúp anh trút bỏ.” Còn dùng lực nhéo anh, “Nếu không anh nói một hai tiếng dỗ em?”
Hàn Phái cười, bị cô lăn lộn không chịu nổi, “Kỳ Kỳ!”
Tần Thư ha ha cười, lúc này mới thành thật.
Hàn Phái điều chỉnh lại hô hấp, bắt đầu tấu đàn.
Tần Thư hòa theo tiết tấu bản nhạc, thỉnh thoảng xoa xoa gương mặt anh, còn áp mặt mình lên mặt anh, khi anh đàn đến đoạn cô thích, ngón tay cô khảy lung tung loạn xạ trên phím đàn, âm thanh rối loạn.
Hàn Phái mặc kệ cô, cô chọc phá mặc cô, anh đàn cứ đàn.
Một khúc này qua năm phút thì đàn xong, Hàn Phái trở tay vỗ vỗ đầu cô, “Đừng lộn xộn!” Cô lại duỗi tay tiến cổ áo anh, ở ngực anh sờ loạn.
Anh không cho cô động, Tần Thư còn cưỡng từ đoạt lí: “Đây là địa bàn của em, đều là sở hữu của em, anh cũng là của em, em hôn liền hôn, muốn sờ cứ sờ.”
Hàn Phái có ý tốt nhắc nhở cô: “Kỳ Kỳ, không thể mạnh miệng, có hại là chính em.”
Chờ về sau, thù mới nợ cũ cùng nhau tính.
Anh đứng dậy, đem ấn cô ngồi lên ghế: “Em đàn.”
Tần Thư: “Không muốn.” Hiện tại muốn thân thiết với anh, ôm ấp hôn hít thời gian đều không đủ, ai còn rảnh đâu đi đánh đàn.
Đúng là đàn ông, một chút phong tình cũng không hiểu.
Tần Thư vừa muốn đứng lên, lại bị đôi tay anh áp xuống.
Anh hôn ở khóe môi cô: “Ngoan, đàn một đoạn cho anh nghe.”
“Không muốn đàn mà.”
Hàn Phái hôn miệng cô, mắt cô.
Cuối cùng, “Được rồi, em đàn.” Tần Thư sợ khi đánh đàn những cánh hoa cao cấp của ‘bình hoa hồng dưỡng khí’ bị cọ rớt, thật cẩn thận đem nó gác ở một bên.
Dù là không tình nguyện, nhưng khi tiếng đàn vang lên, Tần Thư liền tiến vào trạng thái, hai phút sau hoàn toàn đắm chìm vào giai điệu, còn ngâm nga theo điệu nhạc.
Hàn Phái đứng ở phía sau cô, tìm góc độ tốt nhất, ghi lại mười giây video ngắn, viết: 【my only love】 Đúng 0 giờ đăng lên vòng bạn bè.
Cất di động, Hàn Phái tựa một bên nghiêm túc nghe cô đàn tấu.
Một khúc kết thúc, Tần Thư đứng lên, còn thực sự hướng phía anh cúi người, “Cảm ơn.”
Giây tiếp theo liền nhảy vào trong lòng ngực anh, “Lễ Tình Nhân tới rồi đi? Hôm nay, từ lúc này trở đi anh hoàn toàn thuộc về em, em bảo anh làm gì anh phải làm cái đó.”
Hàn Phái cười: “Nghe lãnh đạo phân phó.” Hướng hướng cô: “Đem áo khoác mặc vào, về nhà anh bên kia.”
“Chờ em một chút, em lên lầu một chút, lập tức xuống liền.” Tần Thư chân trần, chạy chậm lên lầu.
Tần Thư mới vừa đi, Hàn Phái liền có điện thoại, là mẹ Hàn gọi tới, bình thường không có việc gì bà rất ít khi gọi điện cho anh, “Alo, mẹ, mẹ còn chưa ngủ?”
Mẹ Hàn: “Mới cùng ba con đi ăn với mấy người bạn về, đang chuẩn bị ngủ thì thấy tin con phát trên vòng bạn bè.” Hỏi anh: “Hiện tại đang ở cùng Tần Thư?”
Hàn Phái: “Vâng, cô ấy đang trên lầu, có chuyện gì?”
Mẹ Hàn hỏi: “Con đang ở dưới sao?”
Hàn Phái: “Vâng.”
Do dự trong chớp mắt, mẹ Hàn hỏi: “Là vì làm ông nội con vui vẻ, hay vẫn là chính con cảm thấy không tồi? Nếu là đơn thuần vì tìm một người kết hôn làm ông nội con vui, mẹ là không tán thành cách làm như vậy, hôn nhân đại sự của chính con, về sau trải qua sống chết là cùng với con, vợ cũng phải là người con thực lòng yêu thương, người khác nói gì con nghe một chút là được, kể cả là mẹ và ba con.”
Hàn Phái dựa vào một bên dương cầm, “Không phải vì ông nội, nếu thật chỉ vì muốn kết hôn, con sẽ chờ tới bây giờ?”
Mẹ Hàn: “Vậy là tốt rồi.”
Mẹ Hàn đang tính cúp máy, lại nghĩ tới một chuyện, đầu tiên là hỏi: “Tần Thư xuống lầu không?”
Hàn Phái không khỏi hướng thang lầu bên kia liếc mắt một cái: “Không, đang lấy đồ, còn có việc?”
Mẹ Hàn mẫu: “Đêm nay tham gia họp lớp?”
Hàn Phái không đáp hỏi lại: “Sao mẹ biết?”
Mẹ Hàn: “Là vậy, tối nay ăn cơm cùng chú Thu, vừa lúc Thu Lam cũng đến phòng chơi một lát, nói các con tối nay họp lớp.”
Ba mẹ anh cùng ba mẹ Thu Lam là quen biết nhau từ trước, quan hệ vẫn luôn không tồi.
Hàn Phái hỏi mẹ: “Thu Lam nói gì đó với mọi người?”
Mẹ Hàn: “Cũng ko nói gì cụ thể, chỉ nói tối nay các con họp lớp cao trung.”
Nhắc nhở anh: “Về sau họp lớp gì đó, có thể đừng tham gia thì đừng tham gia.”
Hàn Phái cười: “Mẹ, đêm nay là làm sao vậy?”
Mẹ Hàn: “Không như thế nào, là muốn lải nhải con một hai câu, còn không cho mẹ lải nhải?”
Hàn Phái: “... Con cũng không phải nói không cho mẹ lải nhải, nhưng mẹ, có phải cũng không cần phải nói qua điện thoại?”
Mẹ Hàn: “Vấn đề này mẹ cũng không suy xét trước, rốt cuộc là mẹ còn muốn lải nhải nữa đây.”
Hàn Phái: “...”
Cười: “Mẹ cứ nói.”
Mẹ Hàn: “Là muốn tâm sự với con cái việc họp lớp này, các con cũng đã từng này tuổi rồi, cơ bản là nam hay nữ, nếu kết hôn sớm đại khái đều đã có con cái, không biết các con còn muốn tụ hội làm cái gì?”
“Lại không phải như bọn mẹ trước kia, điện thoại đều không có, thời gian lâu rồi, cùng nhau tụ lại tâm sự cũng liền thôi, hiện tại các con hết nhóm này đến hội nọ, có cái gì đại sự không phải nói qua điện thoại đều rõ ràng?”
Mẹ Hàn nói tiếp: “Chân chính bạn học cũ thân thiết không cần phải họp lớp mới gặp, muốn gặp lúc nào cũng có thể gặp lúc đó, còn những người khác lúc tụ hội xong không liên hệ vẫn là không liên hệ, cho nên họp lớp có ý nghĩa gì đâu?”
Hàn Phái nghĩ nghĩ: “Xác thật cũng không có gì ý nghĩa, chỉ là náo nhiệt một chút.”
Mẹ Hàn: “Lại không phải ở núi hoang rừng thẳm, các con còn thiếu náo nhiệt? Mỗi ngày trên đường đổ đến thở không nổi, tàu điện ngầm muốn chật cứng, thang máy đều phải xếp hàng, ngay cả đi WC đều phải chờ, như thế này còn không náo nhiệt?”
Hàn Phái: “...”
Không lời gì để nói.
Mẹ anh nếu đã muốn nâng sông đều có thể nâng lên trời.
Mẹ Hàn: “Mẹ là người từng trải, còn không biết các con nghĩ gì sao? Họp lớp ấy à, có một vài người mà kêu đến tích cực, đơn giản chính là mượn danh nghĩa họp lớp gặp lại mấy người mình từng có cảm tình trước đây, sau đó là oán trách, bất mãn với người hiện tại, hồi ức trước kia tốt đẹp, có một ít người không tự hạn chế, đơn giản là nhìn vừa mắt, cái gì đều không quan tâm, còn mang danh mỹ kỳ mà nghĩ, cùng chân ái ở bên nhau.”
Hàn Phái: “Mẹ, mẹ là nhất châm kiến huyết.”
*Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Mẹ Hàn: "Ừ." Sau đó chuyển dời câu chuyện: “Nếu đã xác định cùng Tần Thư, cũng đừng cùng bạn gái cũ lôi lôi kéo kéo.”
Hàn Phái có điểm ngốc: “Mẹ, cái gì cùng bạn gái cũ lôi lôi kéo kéo? Con từ đâu ra có bạn gái cũ?”
Mẹ Hàn hỏi anh: “Đêm nay họp lớp, cái cô nữ sinh kêu là Úy Lam kia đi không?”
Hàn Phái đúng sự thật nói: “Đi.”
Mẹ Hàn: “Vậy đúng rồi, ở cùng một chỗ với Tần Thư rồi thì liền thu hồi tâm tư khác, cái vòng này nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ, nếu là một ít lời không tốt truyền tới tai ba mẹ Tần Thư, sẽ thật khó coi. Con cùng Tần Thư cũng coi như là ông nội con bắt mối, con nếu không đồng ý cùng Tần Thư ở bên nhau ông nội con cũng sẽ không trách cứ, nhưng nếu con để mẹ thấy con làm chuyện đạo đức bại hoại, mẹ sẽ không tha cho con.”
Hàn Phái: “... Mẹ, ai nói với mẹ, Úy Lam là bạn gái cũ của con?”
Mẹ Hàn chính là rõ ràng nhớ rõ: “Mẹ con còn chưa già mà hồ đồ đâu, lúc trước là ai một hai phải giúp đỡ cô ta xuất ngoại? Sau này vì sao các con nháo tách ra thì quả thật mẹ cũng không biết.”
“Những việc lúc trước một câu hai câu cũng nói không rõ được, về sau lại cùng mẹ nói chuyện tỉ mỉ.” Hàn Phái nói.
Mẹ Hàn: “Ừ, trong lòng con hiểu rõ là được." Lại nói : "Năm nay không còn kịp rồi, năm sau coi lịch sắp xếp thời gian mời ông bà, ba mẹ Tần Thư đến nhà làm khách nhé.”
Hàn Phái gật đầu: “Được ạ, mẹ sắp xếp đi.”
Trò chuyện mới vừa kết thúc, Tần Thư vừa lúc từ trên lầu bước xuống, xách theo cái ba lô to, “Không cần phải mang theo đồ đạc gì cả, những gì em cần, bên kia anh đều chuẩn bị đầy đủ.”
Hàn Phái bỏ điện thoại vào túi quần, đi qua.
Tần Thư: “Đều đã thu thập xong rồi, mang theo đi.”
Cô ôm cánh tay Hàn Phái đi ra cửa, lúc chờ thang máy, nhìn về phía Hàn Phái: “Aizz, hiện tại cho anh cơ hội biểu hiện, muốn hay không?”
Hàn Phái nhìn cô liếc mắt một cái, cười nói: “Không cần.”
Tần Thư: “...” Trừng anh, "Anh chờ, xem lát nữa em như thế nào thu thập anh.”
Hàn Phái biết tâm tư nhỏ của cô, lười đến ra cửa đều không muốn đi, anh bước lên trước nửa bước, đưa lưng về phía cô: “Đi lên đi.” Nửa ngồi xổm xuống.
Tần Thư khóe miệng giơ giơ lên, cả người bò trèo lên lưng anh.
“Có mang theo di động?” Hàn Phái hỏi.
Cô vẫn luôn rất bình tĩnh, là không thấy được anh đăng bài lên vòng bạn bè?
Tần Thư: “Mang theo, ở trong túi xách.”
Hàn Phái ‘ ừ ’ một tiếng, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ thấy, chờ đến lúc tự chính cô phát hiện, anh liền không nhắc lại.
Đêm khuya, thành phố an tĩnh như đứa trẻ say ngủ.
Trên đường vắng vẻ, Ô tô một đường chạy nhanh, ngẫu nhiên sẽ gặp được xe taxi.
Đèn đường hai bên như dải ngân hà, vẫn luôn chạy dài đến phía cuối, phảng phất như có thể đi thông địa lão thiên hoang.
*Địa lão thiên hoang: Thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.
Tần Thư ghé vào trên lưng ghế, nhẹ giọng hát cho Hàn Phái nghe.
Gặp lúc đèn đỏ, cô nhổm dậy, nhẹ nhàng hôn môi anh, “Hát nghe có được không?”
“Uhm.” Hàn Phái hỏi cô: “Ngày thường nói nhiều là thế, đêm nay như thế nào không hỏi anh chuyện họp lớp?” Anh chủ động đề cập.
Tần Thư: “Không thèm để ý, em mới không thèm tự mình tìm ngột ngạt, vạn nhất anh gặp cô nữ sinh trước kia có cảm tình thì sao.”
Không có người yêu cũ, không có mối tình đầu, không đại biểu không có nữ sinh từng ái mộ.
Hàn Phái từ kính chiếu hậu nhìn cô, hai tay áp trên lưng ghế, sườn mặt gối lên cánh tay, nhìn chằm chằm ra bên ngoài, không biết suy nghĩ cái gì.
Nghĩ nghĩ, vẫn là cùng cô nói: “Đi xem vòng bạn bè của anh.”
Tần Thư nghe xong lập tức ngồi dậy, “Anh đăng ảnh chụp họp lớp?”
Cô mở túi lấy điện thoại ra.
Mở xem tin phát gần nhất trên vòng bạn bè của anh, cũng là tin duy nhất liên quan đến việc cá nhân, trước đó vẫn luôn là tin đăng chia sẻ mấy bài viết về tài chính.
Click mở cái video ngắn kia, là cô đang đàn hát.
Làm cô xúc động hơn chính là dòng chữ ‘my only love’, only-duy nhất cái từ này như tiên dược hoàn toàn chữa khỏi tâm bệnh hiện tại của cô.
Tần Thư chọc chọc bả vai Hàn Phái: “Hàn Phái, anh tú ân ái còn tú nghiện rồi hử.” Nói rồi thở dài: “Làm sao em khôi phục bình thường đây, em thật thích anh!”
Hàn Phái cười.
Đèn xanh sáng, tiếp tục đi về phía trước.
Tới chung cư Hàn Phái rồi, Tần Thư quấn lấy anh: “Đêm nay cao hứng, chúng ta uống chút rượu vang đỏ đi.” Uống chút rượu vang đỏ có thể trợ hứng còn có thể thêm can đảm, trợ hứng cô không cần, cô cần là vế sau.
Chỉ cần không uống quá say, chỉ hơi chuếnh choáng một tí là cô có thể thả lỏng mà đi đùa giỡn Hàn Phái, khi dễ Hàn Phái.
Hàn Phái không hề nghĩ ngợi cự tuyệt: “Không được, em uống rượu liền say, say còn sẽ nháo.”
Tần Thư ôm eo anh, làm nũng: “Chỉ uống một chút thôi, hai ngụm là được, được không? Lễ Tình Nhân, nên cao hứng cao hứng. Hàn Phái ~” cô kéo dài âm cuối, ở trong lòng ngực anh quấn lấy anh: “Có cho em uống hay không? Nói, có cho uống hay không? Có cho hay không? Hử? Rốt cuộc có cho uống hay không?”
Nhẹ hôn môi trên của anh, lại dùng đầu lưỡi luồn vào phía trong môi anh.
Hôn xong môi trên lại hôn môi dưới, một cái lại một cái.
Hàn Phái là lần đầu tiên gặp được một nữ yêu tinh như vậy, Hàn Sầm đã đủ làm anh đau đầu, không nghĩ tới cô so với Hàn Sầm còn sẽ làm nũng, anh có phần buông lỏng, nhưng vẫn kiên trì: “Không tốt.”
Tần Thư chớp chớp mắt, có ý tứ: “Chúng ta chơi kéo búa bao để quyết định đi? Ba lần đem định thắng thua, anh thắng em nghe anh.”
Hàn Phái nhìn cô, “Xác định?”
Tần Thư gật đầu, hướng hướng anh, cô nói: “Ba lần em sẽ đều ra kéo, chính anh nhìn rồi làm đi.”
Hàn Phái: “......”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
40 chương
59 chương
111 chương
105 chương