"Ha ha. . . . . ." Trình Quân Hạo phì cười: "Xem ra cô thật sự rất sợ tôi. . . . . ." Tên cầm thú này, vẻ mặt cũng nham nhở như vậy, mẹ nó. . . . . . Mới vừa rồi bộ dạng như cô thiếu tiền anh ta không bằng, bây giờ lại cười cái kiểu làm người ta muốn đánh, khiến người ta cực kỳ chán ghét, cô không kìm được liếc mắt. "Không thể không nói, động tác trợn mắt của cô rất xấu. . . . . ." Trình Quân Hạo cười cợt. Cái này choáng nha, thật muốn đánh chết anh ta mà. An Tâm Á trong nội tâm tức giận mắng, thật muốn một cái tát đập bẹp anh. Trình Quân Hạo không chút nào thối lui, tay giữ cằm của cô lưu luyến, làm cô rợn cả tóc gáy. Một cái tay khác ôm hông của cô, không khí mờ ám này làm cô cả người không thoải mái. Anh vẫn đe dọa nhìn cô, ánh mắt lóe lên: "Cô nói. . . . . . Ngày đó chúng ta gặp mặt ba lần, lần nào cô cũng muốn chạy, tại sao sợ tôi như vậy?! Tôi là quỷ sao?!" ". . . . . ." An Tâm Á nhíu mày, chuyện gì xảy ra đây?! Sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?! Một tia lo lắng lướt qua trong lòng. "Xem ra cô thật sự sợ tôi. . . . . ." Trình Quân Hạo cũng không đợi cô trả lời, lưu manh mà cười: "Sợ tôi cũng tốt, sợ tôi. . . . . . Cũng sẽ không chạy trốn, An Tâm Á, về sau ngoan ngoãn sống ở bên cạnh tôi làm đàn bà của tôi, nếu dám chạy trốn, tôi nhất định bẻ gãy cánh của cô. . . . . . Nhớ, cô chính là đấu không lại. . . . . ." Anh mặc dù cười cười nói nói, nhưng lại làm An Tâm Á cả người nổi da gà, vẻ mặt này, thêm vào giọng nói này. . . . . . Thật là đáng sợ, cô run lên, không dám nói tiếp. Vẻ mặt cô lo lắng càng thêm làm Trình Quân Hạo tin chắc. "Tốt lắm. . . . . . Ngoan. . . . . ." Trình Quân Hạo sờ sờ đầu của cô, bắt đầu cười lên âm hiểm, vẻ mặt giống như cưng chiều nhìn sủng vật của mình, An Tâm Á cả người không thoải mái. Vừa định phản kháng lại anh, Trình Quân Hạo lại nói: "Thích làm người mẫu? Muốn nổi tiếng sao?! Vậy tôi. . . . . . Sẽ làm cho cô nổi tiếng . . . . ." Ánh mắt kia, tràn đầy khí phách, giọng nói kia, tràn đầy tự tin, giống như chuyện anh đã quyết định, không người nào có thể ngăn cản, giống như anh chính là thần, gương mặt kia, làm An Tâm Á cũng chốc lát mất hồn. Anh, biểu tình mới vừa rồi, giống như vương tôn quý tộc, một khí chất nghiêm nghị lẫm liệt, làm An Tâm Á khiếp sợ. Người như vậy, muốn làm gì mà không được chứ?! An Tâm Á trong chốc lát như đưa đám, cô không phải là. . . . . . Lại nghĩ muốn ôm ấp mộng tưởng gì nữa chứ? ! Anh lui ra một bước, tay chậm rãi vuốt qua thân thể của cô, trước ngực. . . . . . Cho đến ngón tay của cô, đột nhiên cầm, cưỡng bách mười ngón tay của cô cùng anh đan lại với nhau, chuyện này làm An Tâm Á toàn thân chấn động: "Anh, anh. . . . . . Muốn chơi trò gì? !" "Lời này. . . . . ." Trình Quân Hạo du côn cười: "Phải là tôi hỏi cô. . . . . ." Ánh mắt của anh, làm cô rất lo lắng, An Tâm Á bắt đầu có chút hối hận, hối hận không nên tới nơi này. Nhìn vẻ mặt cô lúng túng lo lắng, lòng của Trình Quân Hạo liền dâng tràn một cảm giác dễ chịu, bảy năm trước. . . . . . Bất kể xảy ra chuyện gì, nhất định là cô chạy trốn, anh nhất định phải tìm ra, trong lòng mới có thể thoải mái.