"Ưmh, ừ. . . . . ." Trình Khả Khả hết sức khống chế sợ hãi, tay còn khẽ run, ỷ lại kéo vạt áo An Bình: "Anh Bình, anh trai ta sẽ đến cứu của chúng ta. . . . . ." An Bình im lặng hỏi ông trời, chờ hắn cứu, bọn họ không chừng đã chết không toàn thây rồi. Không bằng tự cứu. Kiểm tra đồng hồ đeo tay một chút, tín hiệu cũng đã phát ra ngoài rồi, An Bình có chút lo lắng, Dạ Thập Tam rốt cuộc ở nơi nào, ngộ nhỡ ở nước ngoài, chờ hắn cứu, dường như cũng có chút mạo hiểm, mạng người là quan trọng a, An Bình bắt đầu hối hận mình không mang một món vũ khí nào, nếu không có thể trực tiếp nháy mắt giết bọn người phía bên ngoài. . . . . . An Tĩnh liếc mắt nhìn Trình Khả Khả, cùng An Bình liếc mắt nhìn nhau. Mục đích bọn người bên ngoài chính là Trình Khả Khả, sâu xa hơn chính là nhắm vào Trịnh Quân Hạo sau lưng cậu, như vậy. . . . . . Những người này là người nào?! Đáng giá tra cứu, An Bình trên người có một cỗ sát khí không thể bỏ qua, cậu không cho phép người khác uy hiếp cha của cậu, để cậu tra được là ai, cậu nhất định giết tổ tông mười tám đời của hắn. Mồ hôi lộc cộc lộc cộc. . . . . . "Anh hai. . . . . ." An Tĩnh nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ? !" Thanh âm coi như tỉnh táo. An Bình nhíu mày: "Thân thể chúng ta quá nhỏ, nếu không chính mình có thể thoát ra ngoài, hiện tại chỉ có thể chờ người tới cứu. . . . . ." "Nhưng là điện thoại di động bị tịch thu. . . . . ." An Tĩnh bất đắc dĩ nói. An Bình quỷ dị liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, "Có lẽ. . . . . . Còn có chuyển biến, Dạ Thập Tam nhất định sẽ tới cứu chúng ta. . . . . ." Ánh mắt An Tĩnh sáng lên, đúng rồi, còn có người này, nhưng hắn rốt cuộc ở nơi nào à?! An Tĩnh lại yên lặng rồi: "Vậy chúng ta có thể chống được tới lúc hắn tới. . . . . ." =.= !! An Bình bày tỏ cũng vô lực, uể oải nói: "Chờ anh thoát ra ngoài, anh nhất định phải học 跆 quyền đạo. . . . . ." ". . . . . ." An Tĩnh mặt đầy hắc tuyền, làm ơn, phải thoát ra ngoài trước có được hay không, cho dù muốn học, cũng không thể học giống như mẹ mấy loại võ mèo cào, đối phó vài tên côn đồ tạm được, đối phó bọn cướp chuyên nghiệp là không thể nào. * Bên này Trình lão cùng Trình Quân Hạo vẫn còn ở giằng co, mặc dù Trình lão còn chưa thừa nhận, nhưng Trình Quân Hạo chính là xác định Khả Khả nhất định trên tay hắn. Văn gọi điện thoại tới, thâm trầm mà nói: "Anh hai, chúng ta nhận được vật phẩm tùy thân của tiểu thiếu gia. . . . . ." "Là cái gì? !" Trình Quân Hạo thất kinh, ngón tay khẽ run , không phải là. . . . . . Ngón tay cái gì chứ? ! Tức giận chợt nổi lên, muốn Hủy Thiên Diệt Địa. "Anh hai tạm thời an tâm, chỉ là cái mũ cùng điện thoại di động. . . . . ." Văn trầm ngâm nói, "Bên này đã tra ra một chút thông tin, thêm một ít thời gian nữa tin tưởng có thể tìm được người. . . . . ." "Tiếp tục tìm cho tôi, nhất định phải cứu được Khả Khả. . . . . ." Thanh âm Trình Quân Hạo có chút run rẩy, tình cảm cha con của anh dành cho Khả Khả là thương yêu quá mức, là tất cả thân tình của anh trút xuống, làm sao có thể cho phép cậu có chuyện gì?! "Anh Hai, yên tâm. . . . . ." thanh âm Văn trầm thấp, vô cùng trung thành Trình Quân Hạo từ trước tới nay cực kỳ tin tưởng, hắn là có một không hai, nhưng hắn là rất rõ ràng, làm sao lại không biết địa vị Khả Khả ở trong mắt của anh, coi như là vì để cho anh hai không bị người khác khống chế, hắn cũng không thể không đem Khả Khả cứu ra ngoài. . . . . .