Mê Luyến
Chương 11 : Setsura
Edit+Beta: Lã Thiên Di
Setsura luôn ái mộ Rihyon, hắn là một người tà mị luôn không kềm chế được tươi cười. Dung nhan tuấn mỹ vô song, thâm thúy túc sát kết hợp hoàn hảo cùng đôi mắt màu vàng đầy yêu mị. Mọi thứ trên người hắn không một chút khuyết điểm làm cho nàng thật sự mê muội.
Mục tiêu của nàng chính là phải cướp cho bằng được nụ hôn của Rihyon. Nhưng mà mục tiêu nàng còn chưa thực hiện được thì hắn lại đem cái người trước mắt này gọi là ‘người đẹp số một Kyoto’ về gia tộc Nura, còn hướng nàng ta cầu hôn nữa chứ.
Setsura luôn là người ở bên cạnh làm bạn với Rihyon. Khi nhìn đến ánh mắt Rihyon luôn nhìn chăm chú vào Kính Hinh sẽ biết ngay là hắn thật sự yêu thượng nàng ấy. Thời điểm hắn nhìn Kính Hinh, cặp mắt vàng lạnh lùng kia tràn đầy lưu luyến ôn nhu.
Rihyon đã từng nói với nàng, Kính Hinh là một người so với tưởng tượng của nàng còn tốt hơn nhiều, Setsura thật sự không biết nàng ta làm sao tốt kia chứ. Hành vi cử chỉ của Kính Hinh làm cho nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Ví dụ như nàng xem việc chính mình có thể ăn gấp ba lượng cơm mà người bình thường có thể ăn là việc đáng tự hào, vừa thấy cái gì liên quan đến đồ ăn thì hai mắt liền sáng lên……
Cảm giác Setsura đối với Kính Hinh cực kỳ phức tạp, nàng quả thật ghen tị với Kính Hinh chiếm được ưu ái của Rihyon. Vô luận nhìn theo góc độ nào mà nói, Kính Hinh đều được xem là tình địch với nàng, không có người nào sẽ đối với tình địch chính mình sinh ra hảo cảm……
Nhưng so với chán ghét, Setsura đối với Kính Hinh là sinh ra cảm giác bất mãn không thể lý giải.
Điều nàng bất mãn chính là ánh mắt Kính Hinh nhìn về phía Rihyon không hề giống với hắn, đôi mắt của Rihyon thì chứa đầy thâm tình còn nàng ta thì không có gì. Không hiểu khi đối mặt với nụ cười yêu mị của Rihyon, nàng ta làm sao có thể không có lộ ra thần sắc si mê hắn kia chứ?
Ở trong lòng Yuki-Onna, Rihyon là một người vô cùng hoàn mỹ không sứt mẻ. Không có nữ tử nào có thể chống lại được đôi mắt và nụ cười mê người đó của hắn được. Họ sẽ vì nó mà lâm vào mê muội.
“Cái kia, cô không ăn sao?”
Âm thanh Kính Hinh đánh gãy suy nghĩ của Yuki-Onna, Setsura nhìn đến Kính Hinh chính là một mặt khẩn trương co quắp xem nàng, ánh mắt Setsura cũng không né tránh nhìn chằm chằm Kính Hinh mà quan sát. Muốn nhìn xem nàng đến cùng làm sao tốt, đáng giá để Rihyon như thế vì nàng mà lâm vào mê muội.
Setsura đem hộp thức ăn đặt ở bên người Rihyon, giọng điệu không mang theo tia cảm tình nói: “Nếu ta ăn, phỏng chừng ngươi không thể ăn no được, dạ dày ngươi lớn như vậy kia mà.”
Nghe được lời Setsura nói, Kính Hinh ngượng ngùng nắm lấy đầu. Lời nói của Setsura có thể lý giải thành hai loại ý tứ: thứ nhất là nàng có thể trào phúng mà ăn tự nhiên, thứ hai nàng ấy đang lo lắng là mình ăn không đủ no.
Xem ánh mắt Setsura nhìn chăm chú. Nàng biết, vừa rồi lời nói kia chắc chắn tuyệt đối không phải là đang quan tâm nàng. Nhưng da mặt Kính Hinh vốn dày nên nàng vẫn cứ cho rằng Setsura đang quan tâm chính mình, mở miệng nói: “Không có quan hệ, cô ăn trước đi, ta ăn không đủ no còn có thể ăn kẹo kompeito.” Nói xong, Kính Hinh liền nhanh chóng đi lấy kẹo kompeito đặt ở trong tay áo ra.
“Cô muốn ăn không? Kẹo này ăn ngon lắm so với kẹo que thì còn muốn tiếp tục ăn nữa.”
Kính Hinh nói xong, mới nhớ thế giới này cũng không có kẹo que, nhanh chóng sửa miệng nói: “Ý ta chính là kẹo kompeito là loại kẹo ngon nhất mà ta từng được ăn.”
“……”
Setsura nhìn Kính Hinh theo trong tay áo lấy ra một cái cái túi nhỏ, Kính Hinh mở cái túi nhỏ nghiêng túi đổ ra, nhưng khi đổ ra thì không thấy có cái gì xuất hiện. Sau đó Kính Hinh một mặt khó xử nhìn Setsura nói: “Ta… ngày hôm qua… giống như đã ăn sạch, hôm nay sáng sớm ra ngoài quên mang theo……”
“Tiểu Hinh lại cấp kẹo kompeito cho Yuki-Onna ăn, có cái gì ăn ngon cũng nhường Yuki-Onna ăn trước. Ta thật ghen tị.”
Rihyon tựa tiếu phi tiếu nhìn Kính Hinh, giọng điệu u oán: “Tiểu Hinh đều không có đối với ta tốt như vậy.”
Kính Hinh lườm Rihyon một cái, khóe miệng hơi run rẩy: “Ngươi thế nào ai cũng đều ghen tị hết vậy?” Vừa mới nói ghen tị với Hidemoto xong, hiện tại thì biến thành ghen tị với Yuki-Onna.
“Ân hừ……”
Setsura bất mãn hừ một tiếng, nàng làm sao có thể dùng cái loại thái độ không kiên nhẫn này đối Nurarihyon đại nhân chứ?
“……”
Nhìn đến thần sắc Setsura mất hứng, Kính Hinh tạm thời chớ có lên tiếng. Cân nhắc vừa rồi chính mình có nói sai cái gì chọc Setsura sinh khí không.
Có thể nói cả đầu Kính Hinh đều chứa toàn là đồ ăn, nên đã không tự giác liền bắt đầu hướng về phương diện ăn uống để “liên hệ”, nàng thầm nghĩ: Chẳng lẽ nguyên nhân là do chính nàng nói đem kẹo kompeito cho nàng ấy nhưng rốt cuộc kết quả không có nên nàng bởi vì chuyện này nên giận sao?
“Lần trước Tiểu Hinh chỉ cho phép ta cùng Hidemoto mỗi người ăn một khối điểm tâm. Hiện tại có đồ ăn nàng lại hào phóng như vậy nhường Yuki-Onna ăn trước.”
Rihyon bất khuất hỏi: “Vì sao Tiểu Hinh lại đối xử đặc biệt với Yuki-Onna chứ?”
“……”
Nghe được lời nói Rihyon, Yuki-Onna cũng một mặt nghi hoặc nhìn về phía Kính Hinh. Nàng ta đối xử với chính mình thật đặc biệt sao?
Trong lòng Kính Hinh rối rắm. Nàng thật sự nói không nên lời, lí do rất đơn giản bởi vì Yuki-Onna rất đẹp. Hơn nữa nàng ấy tựa hồ còn có chút chán ghét chính mình, nàng thật sự không biết nên làm thế nào để cùng nàng ấy có thể hòa hợp với nhau. Nàng chính là không hy vọng quan hệ chính mình cùng Setsura phải nảy lửa.
“Nura, nếu không là bởi vì buổi sáng ngươi đột nhiên xuất hiện, ta làm sao có thể quên đem theo kẹo kia chứ.” Kính Hinh vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
“Phải không?”
Tầm mắt Rihyon ở trên người Kính Hinh cùng Yuki-Onna dao động một chút, mâu quang hơi lưu chuyển, cười khẽ nói: “Ta đây đi mua túi khác bồi thường cho nàng, nàng trước hết cùng Yuki-Onna ăn cơm trước đi.”
“A?……”
Kính Hinh sửng sốt, nhìn bóng dáng Rihyon biến mất hoàn toàn. Cái vấn đề đó để sau cũng được mà, nàng chính là thuận miệng nói ra thôi. Hắn làm sao có thể bỏ nàng lại cùng Yuki-Onna ở chung a?!
Sau khi Rihyon rời đi, không khí yên tĩnh đến mức quỷ dị, Kính Hinh nhịn không được mở miệng đánh vỡ cái loại không khí cứng ngắc này: “Cái kia… ừm, ta gọi là Kính Hinh, thật cao hứng khi được nhận thức cô.”
“Ta biết, Nurarihyon hắn mỗi ngày trở lại tổ Nura đều sẽ nhắc đến tên ngươi.” Setsura trả lời trong thanh âm mang theo vài phần ghen tuông.
“……”
Kính Hinh trầm mặc, theo thái độ của Yuki-Onna ai cũng có thể nhìn ra là nàng ấy thích Rihyon. Hiện tại Rihyon lại nói thích nàng, Yuki-Onna đối với nàng không có hảo cảm cũng không có gì đáng trách .
Nhưng mà tình cảm nàng đối với Rihyon chính là không rõ ràng, nửa tỉnh nửa mê. Nàng hiện tại không thể nói ra: ‘Ta đối với Nura không có cảm giác gì với lại ta sẽ không gả cho hắn.’ Những lời này thật ra ai nghe thấy cũng biết là nàng đang nói dối, nếu nàng nói không có cảm giác gì với Rihyon thì nàng đang tự gạt chính mình.
Kính Hinh cũng không muốn mình cùng Yuki-Onna trở nên đối địch lẫn nhau. Mặc kệ Yuki-Onna thể hiện thái độ gì đối đãi nàng, nàng sẽ tận lực biến nó trở nên thật tự nhiên để có thể cùng nàng ấy hòa hợp với nhau.
Nhìn Kính Hinh một bên như có đăm chiêu trầm mặc không nói. Setsura thầm nghĩ, có phải hay không thái độ cư xử của mình rất ác liệt?
Kỳ thật câu nói vừa rồi nàng cũng là thuận miệng oán giận một câu thôi. Nam nhân mà mình thầm yêu mến, ngưỡng mộ chính là mỗi ngày đều nhắc đến tên nữ tử khác, nàng đương nhiên là sẽ ghen.
Setsura có thể cảm nhận được Kính Hinh kỳ thật muốn cùng nàng hòa hợp ở chung với nhau. Nhưng loại thái độ này của Kính Hinh làm nàng thật mất hứng, nếu Kính Hinh thật sự thích Nurarihyon, Kính Hinh nên đem nàng trở thành tình địch mới đúng……
Thái độ hiện tại của Kính Hinh đã chứng minh nàng ta không hề yêu Rihyon……
Nàng làm sao có thể không thích Rihyon đâu? Nàng làm sao có thể khiến ánh mắt Rihyon trở nên ôn nhu? Nàng làm sao có thể làm cho Rihyon đơn phương yêu mến nàng đâu?
Cuối cùng dẫn đến tổng kết, bất mãn lớn nhất đối với Setsura chính là: Kính Hinh không hề yêu thượng Rihyon?!
Setsura tuy rằng ái mộ Rihyon. Nhưng trừ bỏ loại tình cảm ái mộ này ra, nàng đối Rihyon còn có một loại trung thành cùng kính trọng.
Thiên hạ này cũng tốt, tuyệt thế mỹ nữ cũng tốt. Nếu Rihyon muốn, Setsura cảm thấy hắn nên có được.
Đối với việc Rihyon dàng tình cảm cho Kính Hinh nàng cảm thấy thật bất mãn cùng ghen tị. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không đùa giỡn hay giở bất kì thủ đoạn nào. Nàng luôn kính trọng Rihyon nên nàng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Rihyon.
“Ngươi làm sao có thể không thích Nurarihyon đại nhân, ánh mắt ngươi có vấn đề gì sao?” Setsura rốt cục nhịn không nổi nữa nên liền hỏi ra vấn đề nàng rối rắm từ nãy đến giờ.
Kính Hinh đang ở trong trạng thái thất thần nên chỉ nghe đến nửa câu sau mà Setsura nói là ‘Ánh mắt ngươi có vấn đề gì sao?’. Nàng theo phản xạ liền trả lời: “Trước kia quả thật ta bị cận thị, nhưng sau khi cùng linh hồn YouHime dung hợp, thị lực liền trở nên bình thường.” Nói xong, Kính Hinh không khỏi lại cảm khái một chút về thế giới không khoa học này.
“…… Ngươi đang nói loạn cái gì vậy, ta đang hỏi ngươi vì sao không thích Nurarihyon đại nhân!?” Hai má Setsura đỏ lên liền rống to, trên người toát ra lãnh khí làm cho Kính Hinh cảm thấy lạnh run.
“A, ta cùng hắn vừa mới nhận thức không có bao lâu. Muốn cùng nhau kết hôn cũng nên tìm hiểu nhau một chút chứ.”
Kính Hinh châm chước dùng từ, thật cẩn thận hỏi: “Ta có thể trả lời như vậy chứ?”
Nhìn đến bộ dáng Kính Hinh thật cẩn thận, Setsura thu hồi lãnh khí, xoay đầu nói: “Nurarihyon đại nhân thích ngươi, ngươi cũng hẳn là nên thích hắn mới đúng?”
Khóe miệng Kính Hinh hơi run rẩy, đây là cái dạng lý luận logic gì, ngay tại thời điểm Kính Hinh muốn trả lời, Setsura giọng điệu có chút mất tự nhiên hỏi: “Nurarihyon đại nhân vừa mới nói ngươi đối xử với ta thật đặc biệt, những lời đó có ý gì?”
“Ôi?”
Kính Hinh sửng sốt, cong khóe miệng lên nói: “Đại khái lần đầu tiên tại thời điểm nhìn thấy cô ta cảm thấy thật kinh diễm. Hơn nữa ta ở trong thế giới này ta cũng không có bằng hữu cùng giới, cho nên muốn cùng cô có thể hòa hợp ở chung với nhau.”
Setsura hai má ửng đỏ rống to: “Ai muốn cùng ngươi làm bằng hữu chứ!?”
“Cô thật là, một chút cũng đều không có do dự cự tuyệt, thật đả thương người a.”
Kính Hinh nhịn không được thở dài. Vào niên đại này nữ tử cơ bản không được phép xuất môn, hơn nữa nàng đối với văn hóa, phong tục nơi này cũng đều không biết. Có thể kết giao với bằng hữu cùng giới cũng thật khó khăn quá đi.
Nghe được lời Kính Hinh, Setsura cắn môi. Nàng đột nhiên nói muốn làm bằng hữu, nàng cũng không biết phải nên phản ứng như thế nào, Setsura than thở nói: “Nói cái gì mà lần đầu tiên nhìn thấy ta thật kinh diễm, ngươi đang trêu đùa ta sao? Người đẹp số một Kyoto!”
“Trêu đùa cô ư? Không có a, mặt của ta ngày ngày soi gương ta đều nhìn đến phát chán.”
Kính Hinh nghiêng đầu cười: “Ta thật sự cảm thấy cô rất xinh đẹp.”
Trong mắt Kính Hinh thuần hắc không có nửa ý giả dối nào, nụ cười chân thành tha thiết, dung nhan khuynh thành thêm một chút sắc thái động lòng người, hai má Setsura liền đỏ lên. Đột nhiên nàng nhận thấy được có yêu khí xa lạ đang ở tới gần nàng cùng Kính Hinh, ánh mắt nàng lập tức phát lạnh, vội vàng bảo vệ Kính Hinh, thần sắc tràn ngập cảnh giới.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Kính Hinh thân thủ nắm giữ đao, vì là nhân loại nên nàng không cảm nhận được yêu khí, trừ phi Youkai hiện thân ở trước mặt nàng, bằng không nàng không thể phát hiện được nơi ẩn nấp của đối phương.
Đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện, đó là một người thường, diện mạo thanh tú, y phục màu đen chế đều dính đầy bùn đất, thoạt nhìn thì thấy tiểu nam hài tóc nâu cực kì chật vật. Thời điểm hắn nhìn thấy Kính Hinh cùng Yuki-Onna thì hơi giật mình, lập tức đẩy mắt kính muốn rơi xuống dưới, kích động hô to: “Rất nguy hiểm, thỉnh nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!”
Tiếng nói hắn vừa dứt, phía sau lập tức xuất hiện một Youkai thân hình thật lớn, Kính Hinh nhanh chóng rút đao ra, sau đó bổ nhào qua bảo vệ nam hài bị Youkai tập kích.
“Kính Hinh……!”
Yuki-Onna kích động hô to, không nghĩ qua Kính Hinh hội bổ nhào qua bảo vệ tên thiếu niên kia. Gần trong nháy mắt, Youkai kia đã mở mồm to hướng Kính Hinh cắn qua, Setsura hoảng sợ trừng lớn mắt.
“Hỗn đản, ngươi dám đem cơm của ta đều đạp vỡ hết.”
Kính Hinh rút ra đao hướng về miệng Youkai kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi liền lấy cái chết để tạ tội đi!”
Miệng Youkai kia lập tức liền bị thương, miệng vết thương phát ra đại lượng máu xen lẫn chú phù màu đen. Nó che miệng lại thống khổ kêu rên, Yuki-Onna tìm đúng thời điểm lập tức thổi ra lãnh khí đông cái tên Youkai kia lại.
Cảm nhận được thân thể bắt đầu kết băng, Youkai kia lập tức giãy dụa giơ móng vuốt bén nhọn hướng về phía Yuki-Onna. Nhận thấy được ý đồ của nó, Kính Hinh liền nhanh chóng dùng đao đâm vào trái tim nó, máu lập tức phun tung toé ra, ánh mắt Kính Hinh thuần hắc lộ ra hàn ý. Nàng lại đâm thật sâu vào ngực nó, tại thời điểm nó bị đóng băng hoàn toàn nàng mới rút đao ra.
Yuki-Onna sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Kính Hinh thế nhưng lại có thể bình tĩnh như vậy cầm đao hướng về Youkai. Hoặc là có thể nói nàng không nghĩ đến Kính Hinh thế nhưng sẽ giấu một cây đao ở trong tay áo kimono.
“Thật sự là làm ta sợ muốn chết, bộ dáng Youkai kia thực dọa người, Hidemoto tạo ra đao để ‘xử tử’ Youkai thật sự tốt.”
Kính Hinh một mặt cảm khái nói, Yuki-Onna im lặng nhìn người trước mắt trong tay đang cầm đao dính đầy máu đang mỉm cười với mình. Xem ra Nurarihyon đại nhân nói không sai, nàng ta còn vượt qua cả tưởng tượng của mình.
“Này, ngươi tên là gì?”
Kính Hinh nhìn người thiếu niên trong lòng mình đã chút ngây ngốc, hai tròng mắt thuần hắc hơi tỏa sáng, câu môi nói: “Kỳ thật tên ngươi không quan trọng, nhưng thời đại này không có mắt kính nga. Ngươi không phải là người của thời đại này đi?!”
Kính Hinh một mặt chờ mong nhìn thiếu niên tóc nâu trả lời mình. Nàng không chút do dự bổ nhào qua cứu hắn nguyên nhân chính là bởi vì hắn có đeo mắt kính, người thiếu niên này có lẽ cùng nàng đến từ một cái niên đại!
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
32 chương
107 chương
46 chương
33 chương
106 chương
39 chương
18 chương