“Anh… ý anh là sao?” Từ nhỏ đến lớn, những người đàn ông vây xung quanh cô, ai mà không cố gắng nịnh nọt lấy lòng cô. Cha cô là một thành viên trong nội các Myanmar. Khoác cái thân phận nạm vàng như vậy lên người, làm cho không ít đàn ông muốn xác định quan hệ với cô. Vậy mà, người đàn ông Trung Quốc trước mặt này…. Cô nhìn trúng rồi. Cô đã từng gặp rất nhiều đàn ông, cũng qua lại nhiều, trong đó cũng có đàn ông Trung Quốc, nhưng chưa bao giờ gặp người như anh. Nhìn bộ quần áo đang phủ lên thân hình cao lớn, cùng với khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc của anh, Hách Lệ càng cảm thấy tim mình ngứa ngáy đến khó chịu. Hạ Vũ nhíu chặt mày, khó hiểu nhìn cô nàng bên cạnh. Cô ta bị ngớ ngẩn à? Hay là nhược não? Anh đã nói thẳng ra như thế rồi mà còn không chịu hiểu? Khi anh nói chuyện với Kỷ Lương, không bao giờ có những chướng ngại thế này. Anh quay đầu, thấy Tiểu Bạch và Kỷ Lương đã rẽ vào khúc quanh, biến mất khỏi tầm mắt của mình. Hạ Vũ gom hết những lời muốn nói, tập trung vào một từ đơn giản, dễ hiểu mà hiệu quả: “Cút!” Sau đó, trong ánh mắt trợn tròn lên vì kinh ngạc của cô nàng kia, anh vội vàng đuổi theo Kỷ Lương và Tiểu Bạch. Ở khúc quanh, anh thấy hai người đang giằng co — Tình hình thực tế là, Tiểu Bạch muốn Kỷ Lương buông tay ra, nhưng Kỷ Lương không chịu, Tiểu Bạch lại không dám dùng nhiều sức, chỉ sợ làm cô bị thương, hắn cũng không có nhiều mạng để Hạ Vũ tiết hận. “Đường Đông Bạch.” Gọi cả họ lẫn tên người ta làm gì… Sếp… anh đừng làm tôi sợ mà, cứ gọi tôi Tiểu Bạch là tốt rồi! “Có…” Nghe tiếng gọi ở đằng sau, Tiểu Bạch cứng người đứng im tại chỗ, không để cho Kỷ Lương kéo mình đi nữa: “Sếp, tôi sẽ đi giải quyết nốt mấy việc còn lại, hai người cứ từ từ nói chuyện.” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, dưới ánh mắt sắc nhọn như dao kia của anh mà còn không trốn thì đợi đến bao giờ. Một tay hắn đưa lên cầm cổ tay Kỷ Lương kéo ra, biến mất khỏi hiện trường như một làn khói. Kỷ Lương bị bỏ ở lại, thầm vẽ vòng tròn trong lòng, mắng hắn không có nghĩa khí, để cho cô phải một mình đối mặt với thần mặt đen kia… “À…” Anh nói gì đi xem nào, đừng có nhìn chằm chằm tôi không thèm nhúc nhích như vậy chứ. Kỷ Lương càng bối rối, bị anh nhìn đến phát sợ, toàn thân đều cảm thấy không tự nhiên. Một lúc lâu sau, Hạ Vũ mới nói: “Vì sao lại là em.” Một câu không đầu không đuôi như vậy khiến cho Kỷ Lương mơ hồ không hiểu gì cả. Cái gì mà “Vì sao lại là em?” Ý anh là sao? Đang muốn nói là chính anh ta cũng không muốn gặp lại cô sao? Hừ — Hay ho thật! Tôi cũng đâu muốn gặp lại anh chứ?! Cô thầm nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể tự lừa gạt mình, bởi vì… suy nghĩ đó, khiến tim cô hơi nhói đau, cổ họng cũng như nghẹn lại… “Đúng vậy, vì sao lại là anh?” Cô cũng muốn hỏi câu đó. Đã nhiều năm rồi, mỗi ngày cô đều cố gắng quên tất cả những gì liên quan đến anh đi. Cô đã gần thành công, thì anh lại xuất hiện, kéo hết những ký ức đã bị cô vùi thật sâu ra… May mà cô đã bỏ xuống được một phần, may mà đã không còn đau nhiều nữa… Nhưng… vẫn còn một chút… Cho cô thêm một thời gian nữa, cô sẽ khỏi hẳn thôi. Kỷ Lương hít sâu một hơi, nuốt cục nghẹn trong cổ họng xuống, vỗ vỗ mặt mình, rồi lại kéo da mặt sang hai bên, để lộ ra nụ cười lưu manh, bất cần đời của cô nàng họ Kỷ. Đây mới là dáng vẻ mà Kỷ Lương hiện tại nên có, không chịu cúi đầu, nếu không, cô sẽ bị anh Duệ chê cười mất. Cô ấy đang nghĩ gì? Cười như vậy… Là vì nghĩ đến người đàn ông kia sao? Con ngươi đen của Hạ Vũ lạnh đi, sau khi gặp lại, Kỷ Lương đã một lần nữa lôi hết những ký ức của anh về cô ra. Ngôn từ, cử chỉ của cô cũng không giống như cô bé ngoan ngoãn, hay ngượng ngùng, dễ thẹn thùng trong trí nhớ của anh. Sự thay đổi này khiến anh không biết phải làm sao. Lúc trước, cô chỉ đơn giản coi anh là trung tâm. Còn bây giờ, thế giới của cô bây giờ, anh hoàn toàn không biết gì cả. Vẻ mặt dịu dàng, tình cảm nồng đậm trong đáy mắt kia, cũng không phải vì anh nữa, tất cả, đều là vì gã đàn ông kia. Loại cảm giác này, thật khó mà diễn tả thành lời. Anh vuốt mặt, cố áp chế cảm xúc khiến người ta khó chịu này xuống, rút điện thoại ra, bấm số: “Tôi đây!” “Nhiệm vụ đã hoàn thành!” Đây là câu khẳng định. “Ừ.” Hạ Vũ liếc mắt nhìn dáng người cách đó không xa: “Có thể giúp tôi một chút không?” “Hả —.” Người ở đầu dây bên kia nghe Hạ Vũ nói vậy thì liền tỉnh táo lại: “Chuyện hiếm thấy đây, Hạ Vũ anh mà cũng có chuyện không làm được sao? Nói đi, chuyện gì?” “Kỷ Lương… Có thể loại cô ấy ra khỏi danh sách lần này được không?!” Anh không phải là người không biết phân biệt công tư, nhưng lần này… “Hạ Vũ, chuyện khác thì tôi có thể giúp cậu, nhưng chuyện này…” Người ở đâu dây bên kia hơi ngập ngừng: “Tôi không có cách nào cả.” “Vì sao?” Không phải chuyện lập danh sách này kia đều là do anh ta phụ trách hay sao? “Nếu cậu nói đến ai khác, thì tôi còn lo được, sắp xếp ổn thoả giúp cậu.” Chẳng qua cũng chỉ là nhấc tay một cái thôi. Hắn rít một hơi thuốc rồi nói: “Nhưng Kỷ Lương này, thì không được.” “Vì sao?” Nhất định anh phải có câu trả lời chính xác. “Hạ Vũ, đừng quản quá nhiều, cậu cứ làm tốt bổn phận của cậu là được. Nếu cậu lo cho cô ấy, thì hãy nghĩ cách làm tăng thực lực của cô ấy lên đi.” Sau khi nói xong, người kia liền cúp máy ngay. Hạ Vũ không chịu bỏ qua, cố gắng gọi lại vài lần đều bị từ chối, cuối cùng, đối phương trực tiếp tắt hẳn điện thoại. “Cái rắm ấy!” Hạ Vũ tức giận trừng mắt nhìn điện thoại, chỉ hận không thể đâm thủng nó luôn. Những nhiệm vụ bình thường của tổ nhiệm vụ đặc biệt cũng đều có tính nguy hiểm hoặc có những bí mật không thể tiết lộ ra ngoài, sẽ không dễ dàng để cho người ngoài không phải thành viên của tổ tham gia hành động, vì tính nguy hiểm và cơ mật rất cao. Hơn nữa, nếu không phải thành viên trong tổ, sợ là lúc phối hợp sẽ không ăn ý. Kỷ Lương lần này, là một bất ngờ. Nhưng hai chữ “bất ngờ” này, vốn không bao giờ nên xuất hiện trong S.M.T. Lúc ở Cục Cảnh sát, cấp trên đột ngột chỉ định Kỷ Lương tham gia nhiệm vụ làn này, anh đã cảm thấy rất kỳ quái. Cho tới tận sau khi anh giải quyết tốt bọn cướp trên máy bay, một bưu kiện cũng được gửi thẳng đến hòm thư của anh, là danh sách mới nhất của tổ S.M.T lần này. Trong đó có Kỷ Lương. “***!” Anh bừng bừng tức giận. Di động rung lên, có tin nhắn mới. “Để cô ấy gia nhập S.M.T là cách tốt nhất để bảo vệ cô ấy.” Bảo vệ? Từ này khiến cho tim Hạ Vũ như bị treo ngược lên. Cô gặp nguy hiểm gì?! Anh rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng chắc chắn đối phương cũng chỉ nói tới đó, không thể tiết lộ thêm nữa. Đang lúc Hạ Vũ mải suy nghĩ, thì hai người đàn ông mặc đồ đen bước tới trước mặt anh, vừa lễ phép lại vừa có chút bức ép nói: “Tiên sinh nhà chúng tôi muốn mời ngài qua gặp mặt.”