Mê Loạn Tình Dục
Chương 5
Bên này, Lý Thiên Hạo sau khi nghỉ ngơi sau trận mây mưa, tỉnh dậy, trước tiên hắn đi hiệu thuốc mua thuốc mỡ, sau lại đi mua một phần đồ ăn cho bữa tối.
Về nhà, thời gian đã khuya lắm rồi, vẫn không thấy Trình Tuyết về nhà, Lý Thiên Hạo trầm tư, sau đó cầm lấy điện thoại gọi vào số Trình Tuyết. Trình Tuyết ngẫu nhiên cũng có một vài lần về nhà trễ, nhưng không có không để lại tin nhắn với hắn.
Tiếng chuông chấm dứt, đầu bên kia không bắt máy. Lý Thiên Hạo không suy nghĩ sâu xa gì nhiều, dù sao Trình Tuyết cũng là người trưởng thành rồi. Lại nghĩ đến con gái bảo bối còn đang ở trong phòng chờ đợi mình, hắn cũng không còn tâm trạng bận tâm đến thứ khác nữa.
Lý Kiều tỉnh lại thì thấy đầu Lý Thiên Hạo đang đặt ở giữa hai chân của cô, đối mặt với nơi riêng tư của cô. Ngón tay hắn đang cắm sâu vào trong hoa huy*t, cảm giác ngón tay mang theo hơi lạnh của thuốc mỡ, làm cho hoa huy*t sau trận ân ái thoải mái hơn rất nhiều.
"Ân,...a,... baba...ba đang làm gì thế?" Lý Kiều xoay chuyển thân mình, nhìn thấy cảnh dâm mỹ như thế, tức thì vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, giơ chân hướng Lý Thiên Hạo đá hắn ra.
Lý Thiên Hạo liếc mắt nắm bắt được ý đồ của con gái, liền bắt lấy chân ngọc định đẩy hắn ra, cúi đầu hôn lên chân của cô, ngẩng đầu ôn nhu nói: "Kiều Kiều ngoan, con đừng lộn xộn, vừa mới bôi thuốc xong, ngoan." Ánh mắt lại tuần tra bắp đùi non mềm trắng tuyết.
Lý Kiều chạm đến ánh mắt nóng bỏng của hắn, cảm thấy căng thẳng, sắc mặt xấu hổ cùng giận dữ nức nở khóc: "Đừng... đừng như vậy. Ba là baba của con,... không cần như vậy a...chúng ta như thế này, nếu mẹ biết thì làm sao bây giờ!?", Dưới chân lại giãy khỏi kiềm chế của Lý Thiên Hạo, khép kín hai chân lại.
Lý Thiên Hạo cúi người xuống trầm tư không nói, tựa hồ không nghe được những lời Lý Kiều vừa nói, bàn tay to theo chân ngọc mà dừng lại ở mông căng mẩy trơn trượt.
Đối mặt với Lý Thiên Hạo không nói lời nào, trong lòng Lý Kiều dấy lên một chút sợ hãi, đây là đầy đầu tiên cô nhìn thấy baba trầm mặc như vậy, vì thế lại xem nhẹ móng vuốt của sói trên mông mình.
Đối với cơ thể có biến hóa kỳ lạ, Lý Thiên Hạo lại là lão hồ ly trải qua muôn vạn tình trường, Chinh phục Lý Kiều đơn thuần mà nói không hề khó khăn.
Lý Thiên Hạo ngồi bất động trên giường, hai tay đè chặt đôi chân đang vùng vẫy kia của con gái, mắt không hề chớp một cái nhìn chăm chăm cô.
Trong lòng hắn biết Lý Kiều đối với chuyện của bọn họ chưa tiếp nhận hoàn toàn, lúc nãy chẳng qua bị tình dục mê hoặc.
"Chẳng lẽ con không vui vẻ sao?" Cố ý đè thấp giọng nói, hắn ở lỗ tai mẫn cảm của Kiều Kiều mà thổi vào.
"Con...con..." Lý Kiều thế nhưng không phản bác được lời nói của Lý Thiên Hạo.
Đêm nay, chuyện xảy ra như thế này dù thế nào thì cũng có một nửa trách nhiệm thuộc về mình, chính nàng nếu không phải cố ý thử hắn, không phải mặc cái váy gợi cảm kia, không phải nội tâm đối với hắn có chút chờ mong thì sự việc này sao có thể xảy ra, mặc dù biết rõ như vậy là vi phạm luân thường đạo lý...
Lý Kiều ở sâu trong lòng càng tự trách mình, khuôn mặt lộ vẻ bi ai, vừa rủ mắt vừa khóc ỉ ê.
Lý Thiên Hạo nhìn phản ứng của cô nãy giờ, giờ phút này khuôn mặt mỹ nhân trước mắt liền hiện lên nỗi bi thương, tâm hắn đau xót, thầm than: "Thật là Kiều Nhi ngốc nghếch của cha."
Đối với luân lý này đó, tại thời điểm hắn hôn con gái, hắn đã sớm vứt bỏ, hắn chỉ quan tâm cảm giác của bọn họ cùng phản ứng của con gái.
Hắn không thể tưởng tượng được sự tình tiến triển thuận lợi như vậy, may mà hôm này Trình Tuyết ra ngoài tạo cho hắn cơ hội, làm cho hắn thỏa mãn được mong muốn trong lòng, không cần đêm nào cũng ở trong mộng hắn mới được gần gũi con gái, nhưng chuyện này cần phải tiếp tục gạt Trình Tuyết.
"Kiều Kiều, con không có gì sai, baba thật sự yêu con, không cần nghĩ nhiều như vậy, ngoan, cục cưng". Nâng mặt cô lên, hắn vội vàng hôn đi những giọt nước mắt của cô.
Lý Kiều được hắn ôn nhu dỗ dành như vậy, cũng không còn nghĩ được đến cái khác, chỉ trầm mê ở trong động tác dịu dàng của nam nhân.
Hơi thở của Lý Thiên Hạo chặt chẽ bao vây lấy nàng, dần dần càng làm nụ hôn này sâu sắc hơn, nắm cằm nàng, chà đạp đôi môi nàng, nụ hôn cuồng nhiệt giống như cướp đoạt.
Một tay của hắn đặt ở lưng trần loã lồ vuốt ve, tay kia dời xuống nắm lấy bầu ngực mềm mại của cô. Núm vú xe cứng, nẩy nở, nhũ thịt mềm mại ở trong năm ngón tay của hắn biến thành các hình dạng khác nhau.
Bàn tay nam nhân có chút thô ráp, xoa nắm da thịt mịn màng như đậu hũ non làm hắn càng thêm sảng khoái.
Lý Kiều thẹn thùng đè bàn tay hắn lại, lại bị hắn nắm trong tay nâng hai tay lên.
Lý Thiên Hạo cúi đầu ngậm vào một viên anh đào, miệng lưỡi liếm xung quanh nhũ thịt.
Lý Kiều nhìn chính mình bị baba giống như trẻ sơ sinh bú mút núm vú, cơ thể lại ẩn ẩn nổi lên hưng phần kích thích.
Nam nhân rời môi khỏi bầu ngực, núm vú đã bị ẩm ướt bóng loáng, sướng đến điên dại, nhìn như trái anh đào tươi sau cơn mưa.
"Cục cưng, con thật đẹp... Con xem ba đều nắm không hết được..." Hai tay của hắn ở trên kiều nhũ, một tay rõ ràng không thể nắm trọn vẹn được.
Nghe từ miệng Lý Thiên Hạo phát ra lời nói dâm đãng, Lý Kiều không nhịn được liền cắn môi mình, ngăn không cho mình phát ra tiếng rên rỉ, trong lòng lại bị luân lý cùng với tình dục đánh sâu vào.
Lý Kiều vừa nếm trải qua trái cấm, mặc dù thân thể đau nhức mỏi mệt cũng rất mẫn cảm, đối với động tác của Lý Thiên Hạo càng làm nàng trầm luân vào tình dục.
"....A....." Lý Kiều rốt cuộc chỉ như bướm non vừa mới phả kén, hoa tâm sưng đỏ, không khỏi kêu hô lên.
Lý Thiên Hao dừng động tác lại, hô hấp vẫn dồn dập như trước, ánh mắt chứa lửa nóng, dùng hết sức mới áp chế được dục hỏa vừa mới bị khêu gợi.
Thuốc mỡ bôi vào hoa tâm của bảo bối đang còn tan, Lý Thiên Hạo chỉ có thể khống chế dục vọng của chính mình.
Nam nhân thương tiếc mỹ nhân trong lòng, chỉ dám vuốt ve thân thể cô để an ủi, thỉnh thoảng ở trên người Lý Kiều cọ xát nơi cứng rắn của hắn vài cái, vẫn không dám tiếp tục động tác khác. Lý Kiều xấu hổ vì động tác của hắn.
Không quá bao lâu, Lý Thiên Hạo lấy một cái chân quấn lên người cô, tránh cho hắn dục hoả dâng trào không không chế được chính mình.
Sau đó hắn đi ra ngoài mang bữa tối vào trong phòng, đặt lên trên cái bàn nhỏ trên giường cho Lý Kiều dùng cơm. Đồ ăn toàn là món ăn yêu thích của Lý Kiều.
Lý Kiều thích ăn nhạt, Trình Tuyết lại không ăn nhạt, vì vậy trong nhà có rất ít đồ ăn hợp khẩu vị của cô.
"Baba, cùng nhau ăn đi..." Lý Kiều nhận bát từ tay đối phương, thấp giọng nói với Lý Thiên Hạo.
Lý Thiên Hạo dừng động tác lại một chút, ngẩng đầu nhìn cô, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt đỏ ửng mềm mại của Lý Kiều, sủng nịch cười nói: "Kiều Kiều, đút cho ba đi, ân?"
Hai người tiêu hao thể lực nhiều, hai ba bước đơn giản đã giải quyết sạch đồ ăn.
Lý Thiên Hạo thu dọn bát đĩa, nhìn qua Lý Kiều đã chìm vào mộng. Hắn cởi quần áo, kéo chân sau lưng Lý Kiều lên, ôn nhu ôm ấp nàng.
"Baba,...Mẹ có về không?" Lý Kiều bị hắn quấy nhiễu thoáng tỉnh, vừa mới tựa hồ như phát hiện Trình Tuyết không có nhà, nói ra lo lắng trong lòng.
Lý Thiên Hạo hôn lên thái dương của cô: "Cục cưng, không cần lo lắng, nàng không có trở về, yên tâm ngủ đi, ngoan." Hai người ôm nhau cùng tiến vào giấc mộng.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
50 chương
40 chương
2 chương
48 chương
77 chương