Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
Chương 41 : Anh nằm cùng hắn
“Sao không nói sớm, không cần đâu, tôi tự giải quyết được mà” Tô Tiểu Mạt nhìn vào lòng bàn tay của mình đã hết sưng, không còn ẩn ẩn đau như khi nãy, lại nhìn thấy Trữ Huyễn dùng ánh mắt quyến rũ nhìn cô chằm chằm, Tô Tiểu Mạt nhịn không được rút tay mình ra khỏi tay hắn, “Thuốc cũng đã bôi xong rồi, anh nên về phòng đi”.
“Tôi có nói là muốn về phòng à?” Trữ Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt, nhíu mày hỏi.
“Anh không đi thì làm sao tôi ngủ?” Tô Tiểu Mạt lập tức giơ chân, mấy tên này rốt cục muốn cái gì đây, một tên tham tiền ở đây cô đã đau đầu rồi, giờ lại thêm một tên yêu nghiệt nữa, trên giường còn có một con hồ li, giờ phút này cô cực kì đau đầu, bây giờ cô rất mệt đó!
“Em có thể cùng ngủ sô pha với tôi” vừa dứt lời Trữ Huyễn liền kéo cô nằm cạnh hắn, sau đó ôm eo cô, giơ tay vỗ nhẹ đầu cô nói, “Ngoan, ngủ đi”.
Tô Tiểu Mạt vội vàng giãy dụa thoát khỏi vòng tay của hắn, sau đó đạp hắn xuống ghế, “Anh… ngủ dưới đất đi”.
Mặc dù bị đá xuống khỏi ghế sô pha nhưng Trữ Huyễn vẫn bày ra tư thái mị hoặc, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Tiểu Mạt, “Em vừa xoa thuốc cho tôi xong mà lại đá tôi như vậy, không sợ tôi bị hư cái gì sao?”
“Tốt nhất là hư luôn đi” Tô Tiểu Mạt nhìn về phía Trữ Huyễn, “Tôi cũng không muốn xoa thuốc cho anh lần thứ hai”
“Nhẫn tâm quá đi” Trữ Huyễn sâu kín nói, sau đó nằm thẳng xuống sàn, hai cánh tay nghiêm chỉnh đặt ở hai bên, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà mị, ánh mắt dừng trên người Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn về phía Trữ Hằng nãy giờ vẫn đưa lưng về phía cô mà ngủ, đúng là không hiểu nổi tên này vô tâm vô phế thật hay là giả ngu nữa, đúng là hết nói nổi.
“Còn không thì anh lên giường ngủ với Lưu Tà đi” Tô Tiểu Mạt hảo tâm nhắc nhở, dù sao cũng đều là đàn ông, hơn nữa lại đều yêu nghiệt như nhau nên ngủ chung trên một cái giường hẳn là sẽ tạo nên hình ảnh rất đạp mắt.
Tô Tiểu Mạt chỉ đơn thuần nghĩ vậy nhưng vào trong tai Trữ Huyễn lại biến thành ý khác, mắt hắn lập tức trầm xuống, tay lập tức giơ lên kéo người đang cười tới đắc ý dào dạt là Tô Tiểu Mạt từ trên ghế sô pha xuống, cô bị kéo xuống đất, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Trữ Huyễn đè dưới thân.
Nụ cười của Tô Tiểu Mạt cứng lại, nhìn chăn chú vào hai tròng mắt tà mị của Trữ Huyễn, “Anh muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn ngủ trên giường với em thôi” Trữ Huyễn nói xong liền nâng tay trực tiếp hạ xuống phía dưới, xống váy của Tô Tiểu Mạt lên, cô cảm thấy phía dưới đột nhiên mát mát, vội vàng dùng tay đè vái tay không an phận của Trữ Huyễn, “Anh muốn ăn đòn hả?” nói xong liền nhấc chân, bất chấp cảnh xuân bị người khác nhìn thấy, một phát đá trúng cái mông vừa được bôi thuốc của Trữ Huyễn, sau đó xoay người một cái ép Trữ Huyễn xuống phía dưới, cúi đầu lạnh lùng nhìn hắn, “Hình như không chọc tôi đánh anh thì anh ăn không ngon ngủ không yên thì phải?”
“Nếu ngày nào cũng được nhìn em như thế này thì bị đánh một chút cũng không sao” Trữ Huyễn tà tà nháy mắt, nhìn chằm chằm vào một phiến trắng nõn lộ ra vì dây áo ngủ bởi vì vật lộn mà trượt xuống cánh tay, giờ phút này một chân của cô nâng lên đá lên mông của Trữ Huyễn, cái váy ngủ vốn dài tới đầu gối bị nâng cao lên, cái chân dài trắng nõn dưới váy bị lộ ra không sót chút gì, mơ hồ còn có thể nhìn thấy quần chíp.
Tô Tiểu Mạt thấy ánh mắt của Trữ Huyễn nhìn cô có chút kì quái thì cúi đầu, bây giờ cô mới hiểu, vội vàng thu thân lại, đứng dậy, chỉnh sửa lại quân áo, sau đó nghênh ngang nhìn Trữ Huyễn, “Nếu anh không ngủ với hắn thì tôi đi”
Tô Tiểu Mạt nói xong liền xoay người bước về phía giường, nhìn bộ dạng ngủ yên tĩnh của Lưu Tà, giống như những tiếng động lớn nãy giờ cô và Trữ Huyễn gây ra cũng không thể đánh thức hắn, như vậy có thể thấy hôm nay hắn mệt thế nào.
Thấy cô thật sự đi về phía giường, Trữ Huyễn vội vàng đứng lên, “Em dám ngủ chung với hắn, tôi sẽ lập tức đè em” (làm gì thì mọi người hiểu rồi đó)
“Hừ” Tô Tiểu Mạt hừ lạnh một tiếng, tên này luôn như thế, rất thích ngang ngược uy hiếp người khác, nhưng Tô Tiểu Mạt cô sao có thể dễ dàng bị hắn ăn hiếp thế được
“Em…” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt hoàn toàn không để ý tới hắn thì trong lòng tức giận, không tự giác mà tiến về phía giường, mắt nhìn chằm chằm cô gái đã muốn cởi giày nằm trên giường, hắn trực tiếp đi tới trước mặt cô.
Tô Tiểu Mạt nhìn khuôn mặt vốn trắng nõn của Lưu Tà bây giờ đang đỏ ửng, môi khô nứt, cái trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi lạnh, cô chợt cảm thấy không ổn, vội vàng nâng tay sờ trán hắn, “Hắn sốt rồi”.
“Nóng chết càng tốt” Trữ Huyễn chắn ở trước mặt Tô Tiểu Mạt, nâng tay muốn túm cô rời đi.
Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn Trữ Huyễn, “Lấy hòm thuốc lại đây giúp tôi”.
“Em vì hắn mà không muốn đi với tôi?” Trử Huyễn gọn gàng dứt khoát nói.
“Này, anh không thấy anh ấy đang sốt à? Cái này là do mất máu quá nhiêu làm miệng vết thương bị nhiễm trùng mà có, ở đây cũng không có nước, nếu cứ tiếp tục như thế anh ấy sẽ chết đấy” Tô Tiểu Mạt nhìn Lưu Tà đang lâm vào hôn mê, vội vàng ngẩng đầu nhìn Trữ Huyễn, “Còn không đi”.
“Không đi” Trữ Huyễn dựa lưng vào tường nhìn Tô Tiểu Mạt đang giận dữ quát lên, chỉ vì một tên đàn ông khác, hơn nữa còn là một người ngoài mà cô giận hắn, điều này khiến lòng hắn rất không thoải mài, quyết tâm không đi.
“Trữ Hằng tôi cho anh hai mươi vạn, lập tức đem hòm thuốc và nước vào đây” Tô Tiểu Mạt nhìn bộ dạng không để ý xung quanh của Trữ Huyễn liền cảm thấy tên này đang lên cơn.
“Được, thành giao, chờ tôi một chút” người mà một phút trước còn ngủ say trên sô pha, một phút tiếp theo lại cực kì hăng hái bật dậy vội vàng chạy ra ngoài, trên đời này chắc chỉ có Trữ Hằng.
Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Huyễn, “Anh không mệt à? Sao còn chưa đi ngủ?”
“Bây giờ không mệt” Trữ Huyễn thấy Tô Tiểu Mạt đã phóng xuất lệnh đuổi khách, nhưng hắn làm sao có thể đi khi cô đang chăm sóc tên đàn ông nằm trên giường kia được chứ.
“Không mệt, cũng không muốn giúp đỡ, vậy anh tránh xa một chút, đừng để tôi thấy anh, nếu không tôi sẽ rất khó chịu” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Huyễn, trong lòng cũng hiểu rõ, bọn họ cho phép Lưu Tà ở đây một đêm đã là nhượng bộ lắm rồi!
“Tôi thích ở đây” Trữ Huyễn lắc đầu, nhìn Tô Tiểu Mạt sâu kín nói.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
83 chương
121 chương
59 chương
56 chương