Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
Chương 29 : Chết trong tay cô tôi cũng mãn nguyện
“A, vậy anh đừng nói, tôi sẽ không hỏi đâu, chúng ta cứ tiếp tục giữ vững lập trường của mình đi, xem ai sợ ai” Tô Tiểu Mạt cảm thấy bạn nam nhân này càng lúc càng vô lại.
“Các anh tự giải quyết đi, tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây” Tô Tiểu Mạt cảm thấy nếu còn tiếp tục dây dưa với tên này nhất định không thể moi được tin tức gì cả, mệt mỏi cả buổi tối rồi, chỉ có trời mới biết, mấy ngày nay việc chuẩn bị tới cổ bảo đã khiến cô mệt tới mức nào, vất vả lắm mới vào được đây mà còn bị bắt làm việc không công cả ngày, cô thực sự mệt muốn chết đi được, không thèm nhìn tới năm tên đàn ông kia, cô trực tiếp vác súng đi lên phòng mình.
“Tôi cũng mệt, làm sao bây giờ?” bạn áo đen bỏ lại một câu liền muốn theo chân Tô Tiểu Mạt lên lầu.
“Anh muốn làm gì?” Trữ Hằng bước lên phía trước cản đường của bạn áo đen.
“Tôi mệt, đương nhiên là phải đi ngủ rồi” bạn áo đen cực kì vô sỉ giơ cái mặt buồn ngủ mông lung ra, hai tròng mắt vốn mị hoặc giờ lại thêm một tầng sương mù mê ly, tràn đầy màu sắc.
“Ai nói anh có thể ngủ? Anh mà không nói chuyện rõ ràng thì đừng mong rời khỏi phòng này” Trữ Hằng hung hăng nói.
“Nói rõ ràng? Rõ ràng cái gì?” hai tròng mắt bạn áo đen tràn đầy ngây thơ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trữ Hằng.
“Này, anh muốn ăn đòn hả?” Trữ Hằng nghe câu hỏi ngây thơ vô số tội của bạn áo đen thì vung nắm đấm lên muốn đập người nào đó lại bị bạn áo đen chặn lại.
“Buông nó ra” Trữ Huyễn tiến lên phía trước lạnh lùng nói.
“Nhất định anh cũng có thấy rõ ràng là cậu ta động thủ trước nha, tôi vô tội” cái tay cản nắm đấm của bạn áo đen tăng thêm chút lực đạo.
“Xem ra anh không biết quy củ của nơi này rồi, đừng nói là chỉ có mấy người ngoài kia vọt vào, cho dù có thêm mấy trăm người nữa thì cũng vô dụng thôi” Trữ Dã nãy giờ không mở miệng cũng không nhịn được nói một câu, tao nhã lại gần bạn áo đen, âm thanh ôn hòa lại mang theo gió lạnh.
Tô Tiểu Mạt vốn tính trở về phòng ngủ nhưng lại nhìn thấy thân thủ của bạn áo đen thì kinh ngạc trong lòng, thân thủ tốt như thế sao khi nãy có thể bị cô bắn trúng một phát chứ? Không lẽ hắn cố tình? Không đúng, vậy đã xảy ra chuyện gì?
“A, tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút” khóe miệng của bạn áo đen cong lên, nhìn Trữ Dã, khi nói chuyện cũng tùy ý thản nhiên.
“Chưa từng có ai còn sống mà ra khỏi cổ bảo” Trữ Dã lạnh lùng nói.
“Kể cả các người sao?” bạn áo đen tò mò hỏi.
“Phải, chúng tôi cũng không thể sống sót mà rời khỏi nơi này” Trữ Dã cực kì nghiêm túc trả lời, tuy rằng nghe qua có chút giống kể chuyện giật gân nhưng nếu là từ trong miệng hắn nói ra thì không còn gì để nghi ngờ nữa.
Tô Tiểu Mạt nghe đoạn đối thoại của bọn họ, trong đầu không ngừng xoay tròn, bọn họ nói không có cô gái nào có thể sống ở đây quá ba tháng, vậy ba tháng sau cô sẽ chết sao?
“Nhưng quy củ của các người cũng đâu liên quan tới tôi” bạn áo đen cuối cùng cũng thả tay Trữ Hằng ra, sau đó chậm rãi tới gần Tô Tiểu Mạt, kéo tay cô, “Tôi mệt rồi, mang tôi đi ngủ đi”.
“Sao lại là tôi?” Tô Tiểu Mạt chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn cái tay bị người nào đó nắm, vội vàng rút lại, hỏi.
“Bởi vì cô làm tôi bị thương, là cô bắn tôi đến xém chút nữa có lỗi với ông bà tổ tiên nên cô phải phụ trách” bạn áo đen cúi đầu, nhẹ giọng cười.
“Nếu tôi không bắn anh thì anh sẽ bắn tôi, đương nhiên vì an toàn của mình tôi phải làm anh bị thương rồi” Tô Tiểu Mạt cười một tiếng, cái định lí gì đây, không lẽ đầu óc tên này có vấn đề?
“Tôi mặc kệ, cô nhìn chân tôi đi, nếu còn không chịu lấy viên đạn ra nữa thì chân tôi nhất định sẽ bị phế, cô nhẫn tâm thấy người không cứu sao?” bạn áo đen cực kì không có ý thức tự giác mà tùy ý dựa lên vai của Tô Tiểu Mạt, ôn nhu hỏi.
“Nhẫn tâm” Tô Tiểu Mạt dịch dịch bả vai một chút, dời cái đều trên vai cô xuống, “Nếu diệt yêu nghiệt chúng ta se trở thành những công dân tiêu biểu có trách nhiệm”.
“Nếu chết trong tay cô tôi cũng mãn nguyện” bạn áo đen càng lúc càng lấn tới, đem toàn bộ thân thể không xương tựa trên người Tô Tiểu Mạt, sâu kín nói.
“A, tôi nhận không nổi đâu, rốt cục thì anh ăn cái gì mà lớn lên vậy, mặt còn dày hơn cả Trữ Huyễn” Tô Tiểu Mạt nhịn không được rống to ra tiếng, sau đó nhanh chóng chạy tới bên cạnh Trữ Dã, “Anh tính xử lí tên này thế nào?”
“Tôi nói rồi, không ai có thể rời khỏi cổ bảo này, dù là người chết cũng không ngoại lệ” Trữ Dã thản nhiên nói, đôi mắt vẫn ôn nhuận vô cùng.
“Anh anh giết tên này đi” Tô Tiểu Mạt gọn gàng dứt khoát nói ra ý tưởng trong lòng, cô đối đãi với loại yêu nghiệt mặt dày thế này không có chút sức chống cự nào, cho nên biên pháp duy nhất chính là giả điếc làm ngơ.
“Anh cả, đừng nói nhiều với hắn làm gì, giải quyết nhanh gọn đi” Trữ Tích nãy giờ không mở miệng rốt cục cũng nhịn không được mà lên tiếng, nhìn Tô Tiểu Mạt vẫn lắc lư trước mặt hắn, hắn liền cảm thấy phiền lòng, cô gái này chỉ mới tới đây có một ngày mà cổ bảo đã xảy ra nhiều phiền toái như vậy, nghĩ tới đây, mặc dù vừa rồi cô cứu hắn nhưng hắn vẫn muốn đuổi cô ta đi.
“Đúng đó anh cả, người này cực kì muốn ăn đòn” Trữ Hằng vô cùng kinh nghiệm nói, tuy rằng hắn có thể lấy chút tiền bồi thường từ tên này để đền bù tổn thất cho cổ bảo nhưng nhìn tên này rõ ràng là người bị bắt mà lại kiêu ngạo như thế thì nhịn không được muốn giải quyết hắn.
“Các người nên suy nghĩ kĩ đi, nếu muốn lưỡng bại câu thương thì tôi đây cũng rất sẵn lòng” bạn áo đen vẫn không chút để ý cười nói, nhưng mắt đã lạnh tới âm độ.
“Bây giờ anh đang ở trong tay chúng tôi, anh cảm thấy mình có thể bình an rời khỏi đây sao?” Trữ Hạo lạnh giọng mở miệng.
“Tôi nói rồi, quy củ của mấy người không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn nói ai cũng không thể làm gì được tôi. Vừa rồi bị các người bắt chẳng qua là tôi muốn nhìn thấy cổ bảo trong truyền thuyết ra làm sao thôi, tò mò không biết năm vị vương tử có lợi hại như lời đồn hay không” bạn áo đen vòng hai tay trước ngực, tựa cái chân bị bắn trúng lên bức tường, ngẩng đầu nhìn bọn họ.
“Tôi biết ngay mà, nhìn thân thủ vừa rồi của anh khi đánh với Trữ Hằng, nếu là lúc nãy tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tóm anh như vậy, thì ra đúng là anh cố ý, quả nhiên đủ gian manh” Tô Tiểu Mạt cũng hiểu rõ nói, sau đó tiến lên nhìn bạn áo đen, “Nhưng mà bây giờ anh lại ở bên trong cổ bảo, lấy sáu người chúng tôi đối phó với anh thì anh xác định là có thể an toàn thoát ra ngoài sao?”
“Cô muốn thử không?” bạn áo đen cũng nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Mạt, khóe môi gợi lên một nụ cười tà mị, nhẹ giọng hỏi.
“A, anh khiến tôi thấy hứng thú rồi đó” Tô Tiểu Mạt là loại người rất thích cảm giác kích thích, với tình hình bây giờ thì tên này gần như không có cơ hội giành phần thắng nhưng vẫn chắc chắn như vậy, cô thật mong chờ khả năng của hắn a, ở khía cạnh bạo lực thì ngoại trừ Trữ Tích không thể ra thì bốn người còn lại ai ai cũng là quái vật trong quái vật, hơn nữa còn có cô ở đây, cô không tin hắn có thể an toàn ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
83 chương
121 chương
59 chương
56 chương