Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 15 : Hôn môi cũng có thể giảm đau được sao?

Tô Tiểu Mạt hít sâu một hơi, “Sao hết thuốc mà lại không đi mua?” “Không phải bởi vì cô tới hay sao, nếu không hôm nay anh cả đã ra ngoài mua về rồi” Trữ Tích nghĩ đến đây, tâm tình vốn đang phiền loạn chợt trở nên kém, trái tim đau thắt tuy rằng có tốt hơn một chút nhưng vẫn không nhịn được mà run rẩy. Tô Tiểu Mạt nhìn bố dáng như thế của Trữ Tích trong lòng thở dài, haiz, sao lại có chuyện khéo như thế chứ? “Mỗi lúc anh đau tim cũng không có cách nào làm giảm đau sao?” Tô Tiểu Mạt nghĩ hiện tại không có thuốc mà cô cũng không thể đưa mu bàn tay mình cho hắn cắn mãi được, nếu không không chừng tay cô thì bị hắn gặm đứt mà hắn lại chưa hết đau. “Không có, mỗi lần như thế anh tư đều cho tôi uống thuốc sau đó ở bên cạnh tôi.” Trữ Tích nhắm hai mắt lại, lông mi dài mà cong vút cũng dính một tầng mồ hôi, tay hắn che trước ngực, lại bắt đầu cắn môi của mình. Tô Tiểu Mạt nhìn hắn thống khổ như thế trong đầu đột nhiên hiện ra một câu thoại trong phim, “Nếu không muốn anh ấy đau lòng như vậy thì hãy hôn lên đôi môi ấy đi”. Tim cô nhất thời có chút bối rối, sau đó dùng cái tay bị hắn cắn nát nắm cánh tay đang ôm ngực của hắn, chậm rãi cúi người, nhân lúc hắn không kịp phòng bị đem môi của cô một lần nữa in môi mình lên đôi môi bị hắn cắn nát, mùi vị tinh ngọt của máu tươi lây dính lên cánh môi oánh nhuận của cô, Tô Tiêu Mạt không quan tâm gì khác, bây giờ cứu người như cứu hỏa, tuy rằng tên này có chút độc miệng với cô nhưng vì hắn đau đớn như thế nên cô cũng không chấp hắn. Giây phút cánh môi mềm mại lạnh lẽo kia tiếp xúc với cánh môi của Trữ Tích, đôi mắt vốn dĩ đang nhắm lại trợn to, ngay lập tức hắn liền đối mặt với đôi mắt nhắm hờ cửa Tô Tiểu Mạt, lông mi dài run nhè nhẹ, hơi thở mỏng manh ấm áp của cô phả vào mặt hắn có chút ngứa, nhất thời hắn có cảm giác muốn té xỉu. Hắn vừa muốn mở miệng ngăn cản nhưng đôi môi lại bị cô chặn lại, sau đó hai đầu lưỡi đụng chạm làm cho Trữ Tích quên cả đau đớn, chỉ cảm thấy một hồi tê dại lan truyền toàn thân, hắn muốn đẩy cô ra nhưng lại không có khí lực. Tô Tiểu Mạt thừa cơ hội đó dùng lưỡi quét qua mọi ngóc ngách trong miệng của hắn, không ngọt như trong tưởng tượng, rất chua sót, cô thuận thế đẩy hắn xuống đất, lấy cơ thể của mình áp lên người hắn, hai luồn mềm mại trước ngực cũng cách một lớp quần áo mà ma sát với cơ thể của Trữ Tích, hắn có thể cảm nhận được trong lòng hắn lo lắng như thế nào. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có một nữ nhân nào tiếp xúc với hắn thân mật như thế, mà cô gài này lại đột nhiên xâm nhập vào thế giới của hắn, quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của hắn, chỉ trong một ngày ngắn ngủi lại khiến hắn thật bất đắc dĩ, ban đầu là chán ghét nhưng sau chuyện vừa rồi tâm tình của hắn lại lâm vào trạng thái phức tạp chưa từng có, hắn híp hai mắt lại, xuyên qua ngọn đèn nhìn khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc của Tô Tiểu Mạt, ngọn đèn cùng không khí nhuốm màu ấm áp, đôi môi mềm mại mê người làm hắn không nhịn được mà say mê. Tô Tiểu Mạt học theo trong phim, chậm rãi đem cái tay ấn lên ngực của Trữ Tích dời đi, sau đó tay trái của cô nhẹ nhàng vuốt ve lòng ngực trái của hắn, gắn bó giao triền, hình ảnh cực kì ái muội là người ta mơ màng. Trữ Tích bị Tô Tiểu Mạt dẫn vào một thế giới khác mà hắn không biết tên, nơi đó có những đám mây thật lớn bay lượn trên bầu trời, có nhiều đám mây trắng bao quanh hắn, giờ phút này hắn cảm thấy mình đang lơ lửng trong không trung, cảm giác như đang bước lên trên những đám mây mềm nhũn. Trữ Huyễn vất vả đem đám người áo đen kia dụ đi, lại vất vả xử lí hết bọn chúng mới vội vã trở về liền thấy một màn ái muội làm cho hắn líu lưỡi, nữ nhân này, cô ta dám thừa dịp hắn rời khỏi mà giở trò lưu manh với Trữ Tích, trong lòng hắn không hiểu sao có chút buồn bực,lập tức bước tới, “Cô gái chết tiệt này, hồi nãy là vì cứu Trữ Tích nhưng bây giờ thì sao? Nụ hôn này cũng vì cứu nó luôn hả?” Tô Tiểu Mạt cảm nhận được Trữ Tích đang thả lỏng, lập tức rời đi môi của hắn thở phì phò, nhìn khuôn mặt đã giãn ra của Trữ Tích lại nghĩ tới tình trạng thiếu dưỡng khí của mình hiện tại, trong lòng cô thầm cảm thán, hôn môi đúng là việc làm tốn sức, “Bây giờ còn đau không?” Hai mắt của Trữ Tích mê li nhìn Tô Tiểu Mạt, vừa rồi cả thể xác và tinh thần của hắn đều theo đôi môi của cô mà bay tới thế giới khác, hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, thậm chí còn có chút hư vô mờ mịt. Hắn vương tay đè lại ben ngực ấm áp vừa mới được cô nhẹ nhàng vuốt ve, hai tròng mắt mê li che kín kinh ngạc, “Không đau”. “Không đau là tốt rồi, có quỷ mới biết hôn môi với anh, anh mà không hết đau thì tôi cũng hít thở không thông mà chết” Tô Tiểu Mạt vươn tay kéo Trữ Tích ngồi thẳng dậy, sau đó hai người cùng đứng lên. Trữ Huyễn vẫn trừng đôi mắt hoa đào hung hăng nhìn chằm chằm Tọ Tiểu Mạt, nhưng cô lại coi hắn như không khí , đối với hắn rất lạnh lùng, cảm giác này thật sự rất đáng ghét. “Nếu anh đã không có việc gì thì tôi xuống dưới lầu đây” Tô Tiểu Mạt một tay cầm súng, không thèm để ý tới Trữ Huyễn, cực kì tự nhiên lướt qua hắn mà đi ra ngoài cửa. “Tay của cô…” Trữ Tích còn chưa kịp hoàn hồn từ trong nụ hôn kia, nhìn bóng dáng Tô Tiểu Mạt rời đi rồi cúi đầu, nhìn vết máu trên áo của hắn, đột nhiên nghĩ tới cái tay vừa rồi bị hắn cắn nát, vội vàng dùng giọng nói vẫn còn khản đặc của mình hỏi. Tô Tiểu Mạt nhìn cái tay vẫn còn rướm máu, xua tay với hắn, sau đó mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng. “Hồi nãy hai người làm gì vậy?” Trữ Huyễn nhìn Tô Tiểu Mạt không thèm để ý tới hắn đã rời đi trong lòng tự nhiên bốc hỏa, quay đầu nhìn vào đôi mắt có chút phức tạp của Trữ Tích híp hai mắt lại, trên khuôn mặt yêu nghiệt tà mị xuất hiện biểu cảm ăn giấm. “Cô ấy giúp tôi giảm đau” Trữ Tích bị Trữ Huyễn hỏi như thế thì trên khuôn mặt tái nhợt trắng nõn lại xuất hiện hai vệt đỏ khả nghi, có vẻ hết sức hồng hào. “Giảm đau? Sao anh chưa bao giờ nghe nói hôn môi có thể giảm đau vậy?” Trữ Huyễn đưa ánh mắt không tin nhìn Trữ Tích, trong lòng lại suy đoán không lẽ cô gái kia để ý Trữ Tích? Nếu không thì dáng người của hắn cũng tốt như vậy, khuôn mặt cũng không tệ, tại sao cô lại không hôn hắn? “Tôi không biết, lúc đó tôi rất đau, cô… cô ấy liền…” Trữ Tích nghĩ tới tình cảnh vừa rồi thì không tự giác mà cúi đầu, mím môi, đôi môi kia vẫn còn lưu lại hương vị của cô, tâm tình của hắn trở nên phức tạp. “Cái gì? Nhóc để cho cô ta cường sao? Không lẽ nụ hôn của cô ta thật sự có thể chữa bệnh đau tim?” Trữ Huyễn cảm thấy chuyện này có chút khó tin. “Đúng vậy, bây giờ tim tôi không còn đau nữa” âm thanh của Trữ Tích càng lúc càng nhỏ. “OMG, trên đời này còn có chuyện điên cuồng như vậy nữa sao? Này nhóc, chỉ vậy mà nhóc ngoan ngoãn nằm om cho cô ta ăn sao?” Trữ Huyễn vừa nghĩ tới hình ảnh vừa rồi là trong lòng đã nghẹn khuất, nghẹn khuất vì Trữ Tích mà cũng nghẹn khuất vì mình . “Tôi… tôi… tôi cũng không ngờ cô ấy lại làm vậy” Trữ Tích cũng không hiểu hắn rốt cuộc bị làm sao, sao lại có thể để cô ta cướp đi nụ hôn đầu của mình dễ dàng như vậy được chứ. Hơn nữa nụ hôn vừa rồi của cô lại ôn nhu như thế giống như muốn bổ sung những mất mát mà bao năm nay hắn phải chịu đựng, mà loại cảm giác này chỉ có trời mới biết hắn muốn quên tới cỡ nào.