Mẹ kế - linh nhân thịnh thế

Chương 65 : trước ánh bình minh

"Cuộc sống ái ân nửa đời sau?" Không ngờ người đẹp Nghiêm lại giao nửa đời sau của cô ấy cho mình, Tần cô nương chợt cảm thấy áp lực không nhỏ, nên nàng không dám chậm trễ. Mặc dù nàng không có thủ pháp thuần thục như chị Nghiêm nhưng may mà trời ban cho năng lực học một biết mười, cộng thêm đức tính thông minh ham học hỏi cũng giúp Tần Dạ Ngưng làm việc không tệ. Nghiêm Gia Lăng trừ lúc ban đầu đau nhói lên thì cả quá trình có thể nói là vui thích không ngừng, cao trào nối tiếp nhau mà tới. Cuối cùng, người đẹp Nghiêm bị con nhóc mới ra đời này hành hạ đến "vứt vũ khí đầu hàng". Làm người ta không ngừng cảm thán đồ đệ này thật dễ dạy, khiến sư phụ đây sung sướng gần chết! Trận đại chiến này, tốn khá nhiều thời gian. Mãi đến canh ba, hai bên mới lặng lẽ thu binh. Đêm xuân ngắn ngủi, hai người đều mệt mỏi đến nhũn cả xương. Nhị tiểu thư không còn sức để hỏi rõ ngọn nguồn chuyện chị Nghiêm tại sao đã có ba người bạn gái mà vẫn còn là "khuê nữ". Tần Dạ Ngưng chỉ há họng nói được dăm ba câu liền thiếp đi, ngủ một mạch cho đến sáng. Hai người vốn định đi xem mặt trời mọc nhưng vì ngủ như lợn chết nên đành phải hủy kế hoạch. Họ gần như mở mắt cùng lúc. Nhị cô nương vừa mới tỉnh dậy đã dựa vào lòng người đẹp cười hớ hớ, ngây ngô. "Có gì mà vui vậy, nói tôi nghe thử..." Mặc dù Nghiêm Gia Lăng không yêu đương với bao nhiêu người nhưng dầu gì cũng là cao thủ tình trường. Vậy mà cô chưa từng thấy ai giống Tần Dạ Ngưng như lúc này. Nụ cười vẫn còn đọng trên mặt, Tần Dạ Ngưng vươn tay ôm cổ Nghiêm Gia Lăng, rồi buông lời trêu chọc: "Tất nhiên là em phải vui rồi. Em phát hiện ra ai đó ngủ rất giống em, không ngáy cũng không nói mớ. Chị biết không, hồi học quân sự thời đại học, có ba bốn đứa ở cùng kí túc xá với em, đến tối cứ phải gọi là gào khóc thảm thiết. Em bị họ dọa sợ phát khiếp, thời gian đấy hầu như không ngủ được tròn giấc bao giờ". "Hóa ra đây là nguyên nhân mà nhiều năm trôi qua em vẫn chưa lấy chồng?" "Chỉ là một phần thôi. Chị cứ nghĩ xem, nếu chẳng may em chọn nhầm, dẫn lộn "heo" về nhà thì có phải là cả đời xong luôn rồi không?" Đây là lần đầu tiên Nghiêm Gia Lăng nghe cô gái này nói về nguyên nhân không yêu đương. Cô không khỏi cảm thấy mới lạ: "Vậy sao em lại đồng ý quen tôi, lại còn cùng tôi..." "Đây không phải là em ăn may vớ được báu vật hay sao?" Nói đến đây, nhóc Tần ngừng lại một chút, nghịch ngợm vẽ tay dọc theo đường xương quai xanh của người đẹp Nghiêm, dịu dàng nói: "Hơn nữa, chị yêu em như vậy, còn rất quyến rũ nữa. Em đây đâu phải Liễu Hạ Huệ, cũng không phải thái giám, làm sao mà cầm lòng được?" A, nói vậy là do cô sai sao, Nghiêm Gia Lăng thầm lắc đầu, không khỏi ca thán mình gặp phải khắc tinh rồi. Thấy người đẹp im lặng thở dài, Tần nhị tiểu thư càng thêm đắc ý. Hai tay xấu xa bắt đầu hoạt động, vẻ mặt nàng thì nghiêm trang đến lạ thường. "Yên tâm đi người đẹp, em đây sẽ chịu trách nhiệm, dù sao chị..." Nói đến một nửa, con nhóc kia lại cất tiếng cười khả ố. Kết hợp giữa thực tế và lý luận để xem xét thì phụ nữ sau khi trải qua chuyện giường chiếu thường xuyên nói câu: "Em đã cho cưng tất cả mọi thứ của em rồi, cưng phải có trách nhiệm cả đời với em đấy!" Dù có là cô nàng mạnh mẽ hơn nữa thì cùng lắm người ta chỉ nói: "Darling, cưng giỏi quá! Sau này lỡ cưng không thể rời khỏi em thì phải làm sao bây giờ?" Nói tóm lại, chỉ cần là phụ nữ đã trao thân cho bạn rồi thì cô ấy sẽ dùng đủ mọi cách làm cho bạn cảm thấy bạn đang nợ cô ấy. Nếu có một ngày bạn vứt bỏ cô ấy, bạn sẽ cảm thấy bạn là tội nhân thiên cổ. Nhưng Tần nhị cô nương của chúng ta lại là kẻ khác người, không chỉ không khóc sướt mướt gì mà còn ngược hẳn lại, tựa như nàng đã chiếm được món hời lớn, còn hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm... Người chỉ hơi thất thần một chút, lại đã bị nhị tiểu thư nhà chúng ta đảo mình ngồi ngang lên người. Miệng nàng còn mất hứng lầm bầm: "Em không có lực hấp dẫn thế sao? Ở cùng một chỗ với em, chị không yên lòng à?" "Đại nhân, tiểu nhân không dám! Là do em rất hấp dẫn, tôi bị em quyến rũ đến thất điên bát đảo, ngũ mê tam đạo, thành ra tôi mới ngây ngây ngốc ngốc như vậy..." Dù biết những lời này chỉ là chót lưỡi đầu môi nhưng Tần Dạ Ngưng nghe xong vẫn cảm thấy rất vui thích. Sau đó, nàng cười cười, ghé sát vào Nghiêm Gia Lăng, hỏi: "Người đẹp, không phải nói trước kia chị từng cặp với ba người sao? Sao chị lại vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ? Không phải là chém gió đấy chứ?" Tần Dạ Ngưng thừa nhận bản thân nàng cũng có chút thích xử nữ, từ hôm qua đến giờ vẫn mừng húm trong lòng. Cái này cũng không thể trách nhị tiểu thư nhà ta cổ hủ, phải hiểu phàm là một kẻ có bệnh thích sạch sẽ, không chỉ về mặt tinh thần mà kể cả mặt tình cảm hoặc ít hoặc nhiều cũng không muốn bị dính một hạt cát nào. Có lẽ trong mắt nhị tiểu thư, hai người cùng trao nhau lần đầu tiên mới xem là hoàn mỹ nhất... "Tôi không lừa em đâu, trước kia tôi cũng từng hẹn hò nhưng tôi phong lưu chứ không hạ lưu, còn giữ mình trong sạch cho tới bây giờ!" "Không hạ lưu, đúng không?" Tần Dạ Ngưng đang ngồi trên người Nghiêm Gia Lăng hơi cong môi, thừa dịp giai nhân còn chưa phản ứng liền vươn hai tay sờ mó. "Chị không hạ lưu, thế hôm qua đứa nào giở trò vô liêm sỉ với em hả?" Hai người đùa vui lăn lộn một chỗ, cho tới khi mệt thở không ra hơi mới dừng lại. "Nhìn người ta như vậy làm chi?" Thấy người kia hấp háy đôi mắt, trực giác Nghiêm Gia Lăng mách bảo có điều gì đó không ổn. Tần Dạ Ngưng lẳng lặng bò trên người Nghiêm Gia Lăng, rất giống một chú sói nhỏ biết nghe lời. "Chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn làm yêu thôi!" Nghiêm Gia Lăng nhìn người đang tích cực "canh tác" kia, chợt như bừng tỉnh, "Cô bé, chúng ta có thể rụt rè chút xíu được không? Dầu gì thì tối qua em vẫn là tiểu thư nhà lương thiện mà!" Vốn tưởng rằng con nhóc này sẽ thu liễm một ít, không ngờ lại còn hăng say hơn trước. Đôi môi nhỏ nhắn hôn lên xương quai xanh, Tần Dạ Ngưng vừa cởi áo ngủ của Nghiêm Gia Lăng vừa nói: "Bản cô nương thủ thân như ngọc chờ đợi đã mấy chục năm rồi, hôm nay nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời!" Nói xong, không đợi người kia phản ứng, nàng liền bắt đầu một nụ hôn nồng cháy. "Đại chiến" hết sức căng thẳng đang chuẩn bị bùng nổ, điện thoại đầu giường bỗng vô duyên vang lên. "Di... di động kêu kìa, mau nghe đi!" Nghiêm Gia Lăng giãy dụa nhưng vẫn không đấu nổi dã tính của Tần cô nương. "Không nghe!" "Nhỡ có việc gấp thì sao?" "Bản tiểu thư đang gấp đây!" Người đẹp Nghiêm ra sức muốn nhấc người lên nhưng đâu ngờ Tần cô nương hễ sắc tâm nổi lên thì sức mạnh cũng theo đó dâng trào, hai người nhất thời giằng co ngang sức. Người gọi điện thoại kia cũng rất kiên nhẫn, một lần không nghe lại gọi thêm lần nữa, quyết không bỏ cuộc. Cuối cùng nhị tiểu thư đành chịu thua, nhấc tay cầm điện thoại. Thừa dịp Tần Dạ Ngưng nghe điện thoại, "áp trại phu nhân" bị đè ở trên giường tung mình nhảy xuống. Đợi người đầu dây bên kia cúp máy, chị Nghiêm ta đã võ trang đầy đủ, tính toán chống lại nhị tiểu thư. Song lúc này Tần tiểu thư không còn sôi nổi như trước nữa, cả người ỉu xìu xìu. "Sao thế, xảy ra chuyện gì?" "Người đẹp, em phải làm sao giờ? Em làm hỏng chuyện rồi, sáng sớm hôm nay Tổng giám đốc Giang đi rồi..." Khi mọi người vẫn còn đang trong giấc mộng, Giang Nhược Trần đã rời khỏi thôn trang. Trước khi đi, cô ấy còn đến cánh rừng kia một chuyến. Không ai biết cô ấy đi từ lúc nào, ngay cả Dịch Diệp Khanh cùng phòng cũng không rõ. "Gia Tần" đại chiến cả một đêm, đại tiểu thư nhà chúng ta thì mất ngủ suốt một tối, mãi khi trời sáng cô phải đếm cừu mới ngủ được. Lúc đó, cô cũng nghe được động tĩnh của người bên cạnh nhưng chỉ cho là Tổng giám đốc Giang đi tập thể dục buổi sáng thôi. Khi tỉnh dậy cô mới nhận ra Giang Nhược Trần đã biến mất tăm. "Thấy ngu chưa! Cái đồ nhà cậu đã làm gì, hai người ở cùng một mái hiên, người ta mất tích lúc nào cũng không hay biết! Thật thất bại, thất bại! Uổng phí lòng tốt của tôi quá đi mất!" Đợi khi mấy người tụ họp lại, tình cảnh đã khác hẳn lúc trước. Cặp đôi "Gia Tần" nghiễm nhiên chứng thực "chính sách", sức mạnh tình yêu ngọt ngào khiến người khác ao ước. Hai đôi còn lại, nếu không sụp đổ thì cũng là đồng sàng dị mộng. Đúng là khiến người ta than thở không thôi, con đường phía trước vẫn còn rất dài... "Tôi biết ngay mà, đúng là Tần nhị tiểu thư nhà cậu làm trò quỷ!" Bị hàng loạt hành động khiêu khích, ngọn lửa trong lòng cô như bừng cháy. Thứ tình cảm hỗn loạn không thể nào nói rõ khiến trái tim cô càng thêm rối rắm, nỗi khổ này có ai thấu cho. Đại tiểu thư bây giờ giống như một con báo bị nhốt trong lồng, tùy thời có thể cắn xé bất cứ kẻ nào mà nó bắt được. Ngay cả đối phương có là Tần nhị tiểu thư thì Dịch Diệp Khanh cũng không nể mặt. "Sau này đừng có làm cái chuyện nhảm nhí đó nữa, rảnh rỗi thì đi mà quản vườn dâu tây của mình đi." Lời này của Dịch Diệp Khanh mặc dù nói với Tần Dạ Ngưng nhưng ánh mắt lại cứ nhìn "vườn dâu tây" hồng hồng mập mờ trên xương quai xanh của ai đó. Mà lúc này chủ nhân của "vườn dâu tây", người đẹp Nghiêm ngớ người, không biết phải đối phó sao với con ruồi bốn mắt của Dịch thị kia. Bởi vì đặc tính sư nhiều cháo thiếu của Dịch Hằng, lại thêm thân phận "chị họ" của Tần Dạ Ngưng vô cùng đặc thù nên không ít ruồi muỗi bu tới. Nhị tiểu thư không chỉ bận bịu từ chối mấy gã đàn ông xun xoe lấy lòng mình mà lúc nào cũng phải xem chừng tình địch xuất hiện. Mà Tần cô nương nhà ta đồng tính nhưng không nhân tính, liếc nhìn người đẹp đang cười quyến rũ ở bên cạnh, nàng thầm mắng một tiếng trong lòng, chờ trở về sẽ tính sổ sau. Nhưng thôi, quay lại với đồ đần này, Tần cô nương tức tối mắng xối xả: "Đừng tưởng rằng bản tiểu thư muốn quản chuyện hư hỏng của cậu, không phải cậu muốn cướp đoạt gia sản sao? Mặc kệ có chơi chiêu đen chiêu trắng gì, cậu mà muốn quay lại thời huy hoàng của Dịch gia thì chỉ có thể đi từ con đường mẹ kế này thôi! Cậu nói xem có phải không, Tiểu Nặc, Tiểu Nặc?" Tần Dạ Ngưng không ngừng huơ huơ tay trước mặt Lê Nặc, lúc này nàng mới phát hiện ra hồn vía tên này đã bay đi phương nào. "Thì ra cành hồng hạnh nhà Tiểu Nặc cũng có nguy cơ vươn ra đầu tường..." Tần cô nương tỏ vẻ hiểu rõ vấn đề. Vì vậy khi nàng thấy Lê Nặc vốn thất hồn lạc phách lại hùng hùng hổ hổ chạy tới "bắt kẻ thông dâm", nàng cũng không ngăn cản. Thực ra, ngay phút ấy, trái tim tràn ngập mong chờ của Lê Nặc đã dần dần nguội lạnh. Trên đường đi, vì để lấy lòng Xà Nhan Lệ mà Lê Nặc đã dốc cả vốn lẫn lời, chỉ tiếc rằng khắp nơi đều gặp trắc trở. Yêu tinh lúc nào cũng cố tình trưng bộ mặt xa lánh ngàn dặm với cô. Dù sao Lê Nặc cũng chỉ là một cô gái nhỏ, khuôn mặt nóng của mình mà cứ phải dính lấy mông lạnh người ta thì dễ chịu sao được. Trước giờ Lê Nặc vẫn luôn được cưng chiều, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa vậy mà nay cô lại cam tâm tình nguyện chịu đựng, cố gắng lấy lòng người ta. Đêm qua, người ta cố tình mặc một bộ áo lót ren màu đen vô cùng gợi cảm, vô cùng quyến rũ. Vì bộ "chiến bào" này mà Lê Nặc đã nhỏ máu chi ra hơn nửa tháng tiền lương. Lòng Tư Mã Chiêu này ngay cả người qua đường cũng biết, nhưng hết lần này tới lần khác yêu tinh kia có mắt không tròng, cả đêm không thèm liếc cô một cái, cứ thể ngả đầu ra gối ngủ ngon lành. Mới đầu Lê Nặc còn an ủi bản thân nhất định là người phụ nữ này ngượng ngùng nên giả vờ ngủ say nhưng sau mấy phen dò xét mới hiểu ra, người ta thật sự chẳng có chút "tính thú" nào với cô hết. Bị đả kích luân phiên như thế thì thôi đi, ai ngờ sáng sớm khi cô tỉnh dậy, thế giới như đã thay đổi, Xà Nhan Lệ hình như cũng thay đổi. Mặc dù vẫn còn lạnh lùng với cô nhưng lại phá lệ nhiệt tình với mấy cành ô-liu người khác vứt tới. Nhất là cái gã quản lý hành chính kia kìa, rõ ràng là một bãi cứt trâu mà lúc nào cũng mơ tưởng ngắt lấy đóa hoa xinh đẹp động lòng người để cắm lên mình. Nếu là lúc trước Xà Nhan Lệ hẳn là phải khinh thường nhưng chẳng biết sao từ khi vào cái thôn du lịch này, yêu tinh kia cứ như bị trúng tà vậy,chẳng những không đập chết con ruồi vo ve kia mà còn tỏ ra rất thích thú. Nhìn hai người "mày qua mắt lại", Lê Nặc bị chọc tức mà không có chỗ phát tiết, cô chẳng nghe được người bên cạnh nói cái gì. Rốt cuộc quá chướng mắt, cô bước tới cạnh đôi "gian phu dâm phụ", kéo người phụ nữ đang cười tươi như hoa nở kia đi. "Này, cô làm gì thế hả, cô có biết như vậy là bất lịch sự không, Lê Nặc?" Lê Nặc cũng đã tức giận lắm rồi. Mặc kệ người phía sau kêu gào thế nào, cô vẫn một mực kéo người ta vào thẳng rừng cây mới dừng bước. "Tôi làm gì sao? Tôi lại muốn hỏi cô, cô muốn làm gì?" Lê Nặc quay người lại nhìn khuôn mặt sắc sảo khiến cho tất cả phụ nữ phải ghen tỵ kia. Cô trút hết tất cả tức giận của mình vào lời nói: "Chẳng lẽ cô không nhận ra gã kia có bụng dạ khó lường với cô sao? Hay là vừa mới bắt đầu cô đã muốn dụ dỗ bọn họ, để bọn họ thần phục cô, cô mới cảm thấy vui vẻ?" Nghe lời chất vấn của Lê Nặc, Xà Nhan Lệ cũng không bị chọc tức mà chỉ hơi nhíu mày, nở nụ cười trào phúng: "Bọn họ có bụng dạ khó lường với tôi, thế còn Lê Nặc cô tới gần tôi thì tốt lắm sao?" Lời vừa nói ra, tựa như một thanh kiếm sắc đâm xuyên tim, Lê Nặc ngẩn người, bất giác lui về sau nửa bước. Bàn tay nắm chặt cổ tay Xà Nhan Lệ chợt buông lỏng ra, cô cười khổ nói: "Thì ra trong mắt cô tôi không khác gì mấy bọn ruồi muỗi kia." Nói đến đây, đôi mắt rũ xuống kia bỗng nhiên ánh lên sáng rọi, nhìn chằm chằm người phía trước. "Không sai, tôi thừa nhận tôi thích cô, muốn theo đuổi cô nhưng Lê Nặc tôi cũng có tự tôn của phụ nữ. Tôi không chịu được cô lúc nóng lúc lạnh, không chịu được cô lúc gần lúc xa. Nếu cô không thích tôi, ghét tôi, cô có thể cự tuyệt tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với cô nữa!" Lê Nặc nói lời rất quyết tuyệt, khiến người nghe không khỏi rùng mình. Nhìn đôi mắt quật cường của người đối diện, Xà Nhan Lệ thoáng sững sờ. Môi cô mấp máy, thốt không thành tiếng. "Lê Nặc..." Một thoáng trầm mặc, Xà Nhan Lệ vốn nhanh mồm nhanh miệng bất ngờ phát hiện ra rằng mình không thể nhìn thẳng vào người đối diện, đành phải ngừng lại, nhìn về phía bầu trời âm u trên đầu. Lúc này, một mảng mây đen kéo tới che lấp cả bầu trời. "Lê Nặc, tôi là người rất ích kỷ. Vì từ nhỏ tôi đã cô đơn một mình nên vẫn luôn hy vọng bên cạnh có người thích tôi, yêu tôi. Những người kia có là nam hay là nữ cũng không quan trọng. Tôi chỉ... chỉ xem như đang tìm kiếm một trò trơi tình yêu thôi. Dùng thứ này thỏa mãn lòng hư vinh của tôi..." "Vì vậy... vì vậy Xà Nhan Lệ cô muốn nói cho tôi biết, tôi chỉ là một diễn viên phụ trong trò chơi của cô thôi đúng không? Bây giờ cô chơi đùa mệt rồi, nên muốn bye bye diễn viên phụ này phải không?" Lê Nặc cố gắng khắc chế chính mình, không để nước tuôn tràn ra khỏi khóe mắt, để rồi bất chợt nhận ra gương mặt mình đã nhòa lệ từ khi nào. "Lê Nặc, cô tốt lắm nhưng rất tiếc. Cô không phải là diễn viên chính của tôi!" Màu sắc của bầu trời ngày càng mờ tối, dường như sắp mưa to rồi. Không phải là không thấy những giọt lệ ấy, không phải là không thấy vẻ mặt đau lòng ấy... Nhìn bóng lưng xấu hổ và giận dữ rời đi đó, Xà Nhan Lệ như muốn cất tiếng gọi nhưng chẳng thể nói nên lời. Tôi đã rơi vào bùn sâu rồi, không thể lại đẩy cô cùng xuống vực được... Đám mây xám xịt bị gió thổi đi, ánh mặt trời chói mắt như thị uy bày ra trước mặt mọi người. Chỉ có một bóng hình đứng trong rừng, ngẩng đầu nheo mắt nhìn chăm chú vào ánh sáng chói lòa kia, bên môi là nụ cười khổ. "Ông trời ơi! Đây là ý muốn của ông phải không? Ông lại thắng rồi!"