Mẹ kế - linh nhân thịnh thế
Chương 63 : ai nằm trên thượng gia tần
Hoa nở hai đầu đều cùng một cành, Tổng giám đốc Giang của chúng ta bên này còn buồn bực đêm nay không ngủ, Tần Dạ Ngưng bên kia đã cùng với bạn gái xinh đẹp của mình bắt đầu một cuộc sống vợ chồng hạnh phúc. Phải nói Tần cô nương này cũng không tệ, không chỉ xinh đẹp, tư tưởng thoáng đạt mà còn hội đủ tiêu chuẩn "nhà mặt phố, bố làm to". Mặc dù cũng kiền xem là tốt đẹp thế đấy nhưng làm người nào có ai hoàn mỹ, ưu điểm lớn nhất của con nhóc này chính là thích sạch sẽ, khuyết điểm lớn nhất là quá thích sạch sẽ!
Sạch sẽ không phải lỗi của Tần Dạ Ngưng, chỉ là khổ cho người bên cạnh. Mỗi lần đi chơi xa, ba lô du lịch của nàng ấy khiến cho "cửu vạn" chuyên nghiệp như Trần đại thiếu gia cũng phải oán trách liên mồm. Nhưng lần này Tần cô nương rất hài lòng với biểu hiện của Nghiêm đại mỹ nhân, người ta mang cái ba lô lớn vậy mà không hề than vãn lấy nửa lời, hơn nữa còn "nghiêm khắc phê bình" khi Tần cô nương muốn chia sẻ bớt gánh nặng.
Tần Dạ Ngưng bị mắng nhưng lại cảm thấy vô cùng sung sướng. Trần đại công tử không chỉ một lần nhắc nhở em gái bảo bối của anh ta, muốn tìm đối tượng không nhất định phải đẹp trai nhưng nhất định phải giống như thằng anh này, bị giẫm không kêu, mang nặng không than, tiền tiêu không tiếc, quan trọng nhất là phải nhịn được tính tình cổ quái của cô em. Xem Nghiêm Gia Lăng bây giờ đi, không chỉ vóc người xinh đẹp, lại còn khỏe mạnh như vâm, vừa có thể nhìn đã mắt lại còn được việc, có thể nói là lên được phòng xuống được giường... thực tế mới là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất. Nghĩ đến đây, nhị tiểu thư cảm thấy toàn thân nóng bừng. Nhưng đêm còn dài mà, Tần cô nương vẫn còn thời gian để "cẩn thận" một chút, trước đó cũng cần phải có bầu không khí ấm áp chứ, đúng không? Với lối suy nghĩ đó, Tần Dạ Ngưng vụng trộm cười đểu một tiếng.
"Mặt em bị cái gì vậy, sao lại cười như Hán gian thế?" Tần cô nương nhà chúng ta đắc ý quên trời đất, quên luôn ai đang đứng bên cạnh mình. Nghe thấy người kia hỏi, nàng vội vàng dừng cười, giúp đỡ người ta để cái ba lô xuống. "Gia Lăng, lát nữa hãy sắp xếp, chị nằm xuống đây đi. Vừa rồi chị đã hầu hạ em, giờ đến phiên em hầu hạ chị!" Nói xong, còn chưa đợi người kia lên tiếng, nàng đã đẩy con gái nhà người ta xuống giường, sau đó cưỡi lên trên, hai tay ma sát vào nhau, bộ dáng như muốn chơi đến cùng.
"Cô bé kia, em muốn dùng sức mạnh sao?"
Thấy Nghiêm đại mỹ nhân rõ ràng đang trêu chọc mình, "Tần Nhị Thế" nào có chịu thua kém, liền cười càn rỡ: "Yên tâm đi, sẽ có đủ màn dạo đầu, bổn cô nương đây không có hứng thú với cưỡng gian!" Ngoài miệng tuy nói thế nhưng tay lại không hề chậm rãi mà vỗ lên mông Nghiêm Gia Lăng một cái, sau đó kề môi bên tai nói khẽ: "Xúc cảm không tệ, honey à, thả lỏng nhé, em đây sẽ dịu dàng mà!"
"Phật nói, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Nào, đến đây đi, đến đây đi, mời Tần tiểu thư cứ hết mực vui vẻ, tôi hứa tuyệt đối sẽ không phản kháng, quyết không trả đũa!" Nghiêm Gia Lăng nói là làm, quả nhiên cô dang tay nằm thẳng đơ trên giường, mặc cho nhị tiểu thư cứ việc "chà đạp".
"Come on baby! Let s go go go!" Nghe nhị cô nương hò hét, Nghiêm Gia Lăng lập tức nhắm chặt mắt lại, vốn tưởng rằng bản thân sẽ phải chịu thập đại cực hình, ai ngờ bàn tay ở trên người cô lại hết sức "dịu dàng". Năm ngón tay dùng lực không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, không thiên không vị chăm sóc cho từng huyệt vị trên cơ thể. Cô cảm thấy toàn thân thoải mái không nói lên lời, lỗ chân lông như được mở hết ra.
Nghe thấy tiếng rên rỉ không thể đè nén của người đẹp Nghiêm, Tần Dạ Ngưng vui mừng nói: "Thế nào, đại gia thoải mái chứ?"
"Không tệ không tệ, như là dân chuyên nghiệp ý, thì ra thư ký chỉ là nghề tay trái, đây mới là nghề chính của em!" Phải biết rằng, Nghiêm Gia Lăng là người luyện võ cho nên vị trí huyệt vị trên cơ thể cô cũng nắm rất rõ. Nhưng cô không ngờ Tần Dạ Ngưng luôn tâm niệm vui chơi là chính này lại có thủ pháp xoa bóp trôi chảy như nước thế này. Đúng thật là trăm hay không bằng tay quen, Nghiêm đại mỹ nhân vừa mới khen xong câu kia thì sau lưng đột nhiên nhói lên đau đớn, lục phủ ngũ tạng như bị người ta nắm trong tay tự do dày vò, đau đến nỗi khiến cô hít thở không thông.
Nghiêm Gia Lăng là thật lòng khen tặng người ta nhưng Tần nhị cô nương nghe rồi lại cảm thấy ghen tức. "Họ Nghiêm kia, có phải chị thường xuyên tìm gái đến xoa bóp cho mình hay không hả?" Vừa nói xong, lực trên tay nàng tăng mạnh thêm, khiến Nghiêm Gia Lăng nước mắt lưng tròng, lúc này nàng mới chịu ngừng lại.
"Tôi nào có tìm cô nào đến xoa bóp cho mình đâu, tôi giúp người ta xoa bóp thì còn đúng một chút!" Người đẹp Nghiêm quay đầu lại thấy Tần Dạ Ngưng đang muốn động thủ, lập tức giơ tay xin hàng. "Bà cô của tôi ơi, tôi sợ em rồi, thật sự không có ai mà, em cho tôi là dê xồm đói bụng ăn quàng à?"
"Được, thế chị nói em nghe coi, chị từng có mấy cô rồi?" Con gái mà đã phát ghen, cho dù có trường giang đại hải kéo tới đây cũng không rửa sạch được mùi dấm kia. Nghiêm Gia Lăng đã thấy được uy lực lợi hại đó, vội vàng học tập theo mấy gã nam diễn viên thề thốt tình yêu trung thành gì đó. "Không có thật mà, tôi xin thề là từ trước giờ chưa được ai xoa bóp cho tôi và tôi cũng chưa từng xoa bóp cho ai cả. Trước kia không có cô nào, tương lai lại càng không!"
"Thật không?" Mặc dù "Nhất Dương Chỉ" của Tần cô nương vẫn chỉ vào lưng của Nghiêm Gia Lăng nhưng lực độ đã nhẹ hơn không ít. Thấy người trên lưng đã chịu tin, người đẹp Nghiêm thở phào một tiếng, tiếp tục nói: "Đương nhiên là thật rồi, còn thật hơn cả vàng bốn số chín!"
"Nói thế còn nghe được, nhưng mà cô này thì chị có thể có!" Tần nhị thế tự chỉ tay vào mũi mình, bàn tay cứng rắn nháy mắt trở nên mềm mại nhẹ nhàng. Nghiêm Gia Lăng cảm nhận được sự dịu dàng như nước chảy của người yêu, liền gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý. "Không sai, tôi lấy tương lai của bản thân mà thề, Nghiêm Gia Lăng tôi chỉ phục vụ cho một mình Tần Dạ Ngưng Tần tiểu thư, cũng chỉ để cho một mình Tần tiểu thư phục vụ mình!" Mặc dù lời nói chỉ là ngoài miệng nhưng nghe vào vẫn thấy bùi tai, oán khí vừa rồi không đánh tự tan. Tần cô nương giờ mới xuất hết bản lĩnh, thi triển tất cả vốn liếng, suýt chút nữa xoa bóp cho người đẹp Nghiêm thành mềm như bún. "Nói thật, Ngưng Ngưng à, kỹ thuật của em rất tốt đấy, làm thế nào luyện được vậy?"
"Khi còn bé, mẹ em từng mời cao thủ massage từ Thái về để xoa bóp cho bố em. Em rảnh rỗi cho nên cũng học được một ít, cứ ba bốn ngày là thử nghiệm trên người Trần Đại Phàm, a, Trần Đại Phàm chính là ông anh trai đáng đánh đáng mắng của em đấy. Không tới mấy năm, tay nghề của em đã vượt qua sư phụ. Mẹ em thấy thế liền cho thầy massage kia thôi việc luôn, cái này chính là đồ đệ giỏi sư phụ chết đói trong truyền thuyết đấy. Sau đó, em liền trở thành cao thủ đấm bóp đặc biệt của gia đình, chẳng qua phục vụ phải có thù lao, tiền không đến nỗi nhiều nhưng cũng đủ tiêu vặt..." Nghĩ tới những món đồ như túi LV, nước hoa Hermes rồi cả dáng vẻ tiêu tiền như nước của cô nhóc kia, Nghiêm Gia Lăng thổn thức không thôi. Nghĩ kỹ thì Tần nhị tiểu thư nhà chúng ta cũng là tự mình làm ra tiền, còn hơn khối đứa nhà giàu chỉ giỏi ăn bám, ngửa tay là xin tiền. Người đẹp Nghiêm vô cùng thích thú khi bản thân lại đào được một khối bảo thạch đáng giá như thế, nhất định phải ôm ở trong lòng bàn tay, tận lòng yêu thương, tận lòng chăm sóc.
"Thoải mái không?"
"Ừm... khó trách sao vừa rồi em lại kêu sung sướng như vậy!" Nghiêm Gia Lăng thoải mái thở hổn hển vài tiếng, lần nữa vùi đầu mình vào hai cánh tay.
"Chị cho là em có bệnh sao, thích để người ta nghe chuyện trong khuê phòng mình? Vừa rồi kêu vậy là để cho đầu gỗ Tiểu Dịch kia nghe thấy, chứ tay nghề của chị còn kém em xa lắm, xách dép cũng không đuổi kịp đâu!" Nhớ tới giọng điệu kêu rên mập mờ vừa rồi của Tần Dạ Ngưng, Nghiêm Gia Lăng cười rất vui vẻ, thật vất vả mới có thể ngưng cười nói: "Chẳng may Dịch đại tiểu thư nghe rồi hiểu lầm hai chúng ta thì làm sao giờ?"
"Em cố ý để nó hiểu sai mà!" Bộ dáng khí thế ngất trời của Tần Dạ Ngưng làm người đẹp Nghiêm cười đến đau bụng. "Chị đừng có mà cười, chị nghĩ xem, nếu Tiểu Dịch nghe xong chúng ta ưm a sau đó nổi thú tính đè ngửa nữ vương Giang Nhược Trần ra, thế có phải là nhiều kịch hay để xem không?" Ôi luân lý của nhà giàu, Nghiêm Gia Lăng cô không có hứng thú, nhưng mà thấy người kia vui vẻ đến vậy nên chỉ nhún nhún vai từ chối cho ý kiến.
Hồi lâu không thấy Nghiêm Gia Lăng nói lời nào, Tần cô nương lại hỏi: "Có phải em rất có tiềm chất là hiền thê lương mẫu?"
"Là hiền thê lương phụ!" Thử hỏi hai người phụ nữ ở cùng với nhau thì đào đâu ra con mà đòi làm "lương mẫu". Nghe Nghiêm Gia Lăng nói có lý, Tần Dạ Ngưng không hề phản bác, chỉ chuyên tâm làm việc của mình. Lúc mới đầu, Tần nhị cô nương có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm xoa bóp rất chuyên chú... cơ mà càng về sau cái tay càng có hạnh kiểm xấu, huyệt vị thì không ấn toàn ấn đi đâu đâu, về sau còn mặt dày không thèm ấn nữa mà đổi thành sờ... rồi thì tiếp tục sờ...
"Em sờ đâu đấy?" Đầu tiên người đẹp Nghiêm còn chưa cảm thấy nhưng khi cái tay thối của người nào đó ba lần bảy lượt lướt sát qua ngực mình, sau đó thì trực tiếp nắm ngực không buông, cô hận không thể cho một cái tát đánh chết con nhóc này luôn.
"Lăng, chị có biết không, chỗ này có đến năm huyệt vị." Đối mặt với lời lên án của đối phương nhị tiểu thư không hề hoảng hốt, tay còn nắm chặt hơn trước. "Chỗ này là huyệt Song, chỗ này là huyệt Thực Đậu, chỗ này là huyệt Nhũ Căn, chỗ này là huyệt Thần Phong, còn đây là huyệt Linh Hư (1). Nếu đồng thời xoa bóp cả năm huyệt này, không những có thể chữa được các bệnh phụ khoa mà còn khiến bộ ngực phát triển lớn hơn." Tần Nhị Thế vừa nói, tay vừa dùng sức, không hề có ý định lơi tay chút nào, hơn nữa còn dùng lực nhiệt tình hơn, xoa bóp đến nỗi kéo cả áo người phía dưới lên đến vai. Sợ Nghiêm Gia Lăng từ chối, nàng vội vàng nói: "Chị vừa mới nói xong đấy nhé, không phản kháng, không trả đũa! Không cho nuốt lời đâu đấy!"
Ngay cả Nghiêm tiểu thư nhà ta có là đại tỷ xã hội đen thì cũng là một người coi trọng chữ tín, nếu đã sớm hứa như thế thì phải chịu. Vì vậy cô không giãy dụa, mặc cho người ta cởi khóa bra sau lưng mình. Dù nàng ta có cởi quần áo của cô ra thì cô cũng phải tự viết lên cái mỹ danh cho nó là càng "cởi mở" càng khỏe mạnh.
"Tần Dạ Ngưng, em đang đùa với lửa đấy, biết không?" Hổ bị nhổ răng thì vẫn là hổ, Nghiêm Gia Lăng có bị cởi hết quần áo cũng không phải con cọp giấy. Nghe giọng nói trầm khàn đầy uy hiếp, Tần cô nương cả kinh nhưng lập tức lôi đòn sát thủ của mình ra. "Chị đã nói..."
Tần cô nương còn chưa nói hết lời thì đã bị Nghiêm Gia Lăng xoay người một cái làm ngã lăn ra giường. Sau đó, chóp mũi chạm chóp mũi, khoảng cách giữa hai người chưa đầy một tấc. Nhị tiểu thư sợ hãi không thôi, giọng nói cũng trở nên lắp bắp. "Chị... đã nói..."
"Tôi nói gì cơ? Tôi quên rồi..." Nhìn đối phương vừa sợ hãi vừa ấm ức, Nghiêm Gia Lăng cười đến đáng khinh, chậm rãi cởi một nút áo trước ngực Tần Dạ Ngưng ra. "Tôi cảm thấy quan hệ của hai chúng ta bây giờ khá là thành khẩn rồi nhỉ, em nói có phải không?"
"Em... em cảm thấy trước hết cứ tắm đã..."
"Vừa mới tắm rồi đấy thôi." Nghiêm Gia Lăng cúi đầu, nâng lọn tóc của nàng lên, đặt bên mũi ngửi. "Hẵng còn rất thơm đây này."
"Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây..." Tần Dạ Ngưng nhìn đôi mắt nóng bỏng của người kia, càng nói càng chột dạ, cuối cùng giống như bị người ta thôi miên vậy, không lên tiếng nữa chỉ ngẩn ngơ nhìn người kia. Không biết qua bao lâu, hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau nàng mới định thần lại được, sau đó vươn hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia. Nhiệt độ ở lòng bàn tay khiến ai đó huyết mạch sôi trào, chẳng trách sao vừa rồi nhị tiểu thư lại khó kìm nén cảm xúc mà làm bậy. Da thịt người phụ nữ này cứ như là thuốc phiện vậy, vừa sờ vào đã nghiện rồi.
Bờ môi nóng cháy chạy dọc theo cổ, cằm và nhất là vành tai là bộ phận quan trọng bị chăm sóc nhiều nhất. Nhị tiểu thư không hiểu sự đời còn chưa chiến đấu chân chính đã bị đánh thua trận tan tác, không thể làm gì khác là xụi lơ nằm đó, tay ôm cổ của người nọ, mặc cho người ta làm gì thì làm.
Nếu nói Tần cô nương là cao thủ xoa bóp thì người đẹp Nghiêm không thể nghi ngờ chính là cao thủ giường chiếu, đủ các kỹ thuật khiêu khích được tung ra. Các điểm mẫn cảm toàn thân bị cắn bị hôn liên tục. Tần Dạ Ngưng giống như con thú nhỏ bị nhốt, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc từ trong cổ họng, hai tay bám chặt lấy người trước mắt, chỉ sợ hơi lỏng tay ra thì mình sẽ rơi xuống địa ngục...
Ý thức mê ly, trong thoáng chốc, Tần Dạ Ngưng ôm chặt lấy người phụ nữ đang chiến đấu nhiệt tình trên người mình, thở dồn dập hỏi: "Nghiêm... Nghiêm Gia Lăng, trước kia chị từng cặp với bao nhiêu người?" Đừng trách con nhóc này mất hứng, thực sự là thủ pháp thành thục của Nghiêm Gia Lăng khiến người ta sinh nghi.
Nghiêm Gia Lăng đang vui thích đùa nghịch hai đóa ngạo mai, thình lình nghe thấy Tần nhị tiểu thư hỏi như vậy, đầu tiên là sửng sốt nhưng sau đó liền sảng khoái trả lời: "Ba, cả ba đều là phụ nữ, một người đã chết, một người di dân, còn một người đã lập gia đình sinh con..."
"Vậy chị từng yêu mấy người?" Câu hỏi này của Tần Dạ Ngưng có điểm lạ nhưng là logic kín đáo lại khiến người ta phải thán phục. Yêu và cặp đúng là hai khái niệm khác nhau, xã hội thịnh hành văn hóa thức ăn nhanh bây giờ, yêu không có nghĩa là được ở với nhau, có thể ở chung một chỗ chưa chắc là hai người yêu nhau. Nghiêm Gia Lăng bị hỏi đến không có cách nào trả lời, chỉ đành nhìn chằm chằm vào cô gái ở dưới thân mình lúc này, hỏi: "Bây giờ em đang thẩm vấn tôi sao?"
"Trừ chị ra, em chưa từng gặp gỡ yêu đương với bất cứ người nào, trước đây chưa từng có ai đối với em như chị vậy... em chỉ muốn hiểu rõ chị hơn một chút."
Nghe thấy tiếng nói yếu ớt của nàng, Nghiêm Gia Lăng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thu hồi mũi nhọn trong ánh mắt, vừa vuốt tóc nàng vừa nói: "Trước khi tới thành phố này, tôi từng yêu một cô gái nhưng tôi đã chậm một bước, cô ấy đã có người yêu. Mà hôm nay, tôi lại thích một cô gái, dường như cô gái này cũng có chút thích tôi..."
"Ai thèm thích chị chứ? Không biết xấu hổ!... Ái!..." Bộ ngực chợt đau nhói. "Nghiêm Gia Lăng, chị tuổi tuất à?" Đại khái vì trả thủ cô gái này dám cắt đứt nhã hứng của mình, Nghiêm Gia Lăng cúi đầu, không chút khách khí mút chặt đóa "hoa mai" trong miệng. Người kia vốn còn đang mạnh miệng bỗng nhiên rùng mình mềm nhũn ra.
Thấy thời cơ đã chín muồi, người đẹp Nghiêm từ từ rời trận địa, tứ chi hai người giao thoa nhau giống như hai mỹ nhân ngư tương triền, đến chết cũng không rời...
Từ cao nguyên xuống, lướt qua vùng bụng bằng phẳng, cuối cùng dừng lại ở trước khu rừng rậm rạp kia, thật lâu không dám đi vào.
"Tần Dạ Ngưng, liệu em có hối hận?"
(1) Huyệt ưng song: Nằm trên vú, tại xương sườn thứ 3.
Huyệt Thực đậu: Nằm ở tuyến chính giữa trước khoảng 6 tấc, khe xương lồng ngực thứ năm.
Huyệt Nhũ căn: Nằm dưới đầu vú 1 đốt xương sườn.
Huyệt Thần Phong: Nằm ở khoảng giữa xương sườn thứ 4, từ huyệt Đản Trung ngang ra 2 tấc. (Đản Trung: nằm trên đường giữa ngực, ngang khoảng liên sườn 4)
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
81 chương
2302 chương
94 chương
68 chương
168 chương
114 chương
109 chương
30 chương