Mẹ kế - linh nhân thịnh thế

Chương 25 : nơi tình yêu bắt đầu

"Giang Nhược Trần, tôi muốn ăn quýt", Dịch đại tiểu thư vừa phun hạt nho ra vừa nhóp nhép nói: "Cô tập trung có được không, cái cô cầm là quả cam, chị hai à!" Giang Nhược Trần một bên đọc tài liệu, một bên lại phải hầu hạ cho tiểu tổ tông này ăn, uống, ngủ, đâu còn sức lực mà tập trung gì nữa. Mặc dù bị oắt con này chọc tức muốn sôi gan nhưng thấy cánh tay quấn đầy băng trắng kia, cũng đành thả xuống một nửa tài liệu trên tay, cầm quả quýt trong giỏ ra từ từ lột vỏ. "Tiểu Giang tỉ mỉ quá, cô lột sạch hết quả quýt rồi, lột luôn cả mấy cái cùi trắng đi, tôi không thích ăn...""Cùi quýt dễ lột, cô cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, hoạt động nhiều nhất cũng chỉ là đi tới nhà vệ sinh, nếu ngay cả hoạt động này cũng mất đi, cô thật sự sẽ trở thành heo. Tôi mặc kệ cô có thích ăn hay không, cô cũng phải ăn, bằng không thì cô đừng hòng ăn cái gì hết!" Nói đến đây, Giang Nhược Trần tức giận trừng mắt nhìn "Đại thiếu gia" đang bắt chéo chân nằm trên giường, gương mặt đầy thỏa mãn, "Trước đến giờ tôi chưa từng thấy cô khoa tay múa chân với mấy y tá kia, thế quái nào gặp tôi là cô vừa muốn ăn nho vừa muốn ăn quýt?" "Cái đó là đương nhiên, từ nhỏ ba tôi đã dạy rằng, đối với người ngoài phải khiêm nhường, không thể ỷ vào bản thân có chút tiền mà sai bảo người khác làm này nọ. Tôi là nghe theo di huấn của ông cụ mà làm! Ngày hôm nay tôi đã là bệnh nhân, sinh hoạt khó khăn, không đủ sức tự lo liệu, tôi lại không thể nào sai bảo người ngoài, vì vậy tôi chỉ có thể sai bảo người trong nhà như cô thôi..." Ý của Dịch Diệp Khanh rất rõ ràng, chính là Dịch đại tiểu thư đã xem Giang Nhược Trần là người một nhà nên mới sai bảo, còn người khác thì không là gì. Nhưng Tổng giám đốc Giang của chúng ta khi nghe lời này, cảm thấy có gì đó không đúng, cái gì mà vợ? Cái này rõ ràng là chiếm tiện nghi trắng trợn một cách trần trụi à nha! Dạo này oắt con sống an nhàn quá mà, phải chỉnh đốn! Ai ngờ Giang Nhược Trần còn chưa kịp gây khó dễ, nhóc con của nợ này lại lên tiếng, "Giang Nhược Trần, trước đây cô sai bảo tôi như sai con nhóc, hôm nay là báo ứng, báo ứng a! Nói thế nào nhỉ..." Dịch Diệp Khanh ngoẹo đầu suy nghĩ, nhìn mẹ kế trước mặt mình bị chọc đến sôi gan, khóe môi cong cong nói, "Ác nhân tự có ác nhân trị, chẳng qua là giờ báo chưa đến! Lúc này nó đã đến rồi, cô liền nhận mệnh đi!" Thấy gương mặt Giang Nhược Trần tím đi, rồi chuyển sang xanh, sau đó liên tục biến đổi thất thường, đại tiểu thư vẫn không mảy may thu liễm chút nào. Chỉ cần hơi có tình thế "bạo lực gia đình", cô liền ai oán nhìn cánh tay của mình than ngắn thở dài, Giang Nhược Trần tức giận nhưng không có chỗ phát, đành cay cú quăng một câu: "Dịch Diệp Khanh, đi đêm lắm có ngày gặp ma, cô chờ đó! Chờ lúc xuất viện, xem tôi trừng trị cô như thế nào!" Nói xong, liền lột một tép quýt, hung hăng nhét vào mồm đại tiểu thư. "Vậy... Vậy tôi... Tôi mỏi mắt mong chờ đó, khụ khụ...", bị sặc, suýt nữa thì gây ra "án mạng tép quýt", ngay lập tức nước trào ra bên mép, làm ướt cả áo màu trắng, đợi đến lúc hơi bình tĩnh lại, Dịch Diệp Khanh mới đứt quãng nói, "Cô xem... Cô xem cô ức hiếp ân nhân cứu mạng của cô như thế nào!" "Tôi nào dám ức hiếp cô a, tôi chiếu cố cô thật tốt còn không kịp, đại tiểu thư của tôi ạ!" Giang Nhược Trần nhấn thật mạnh hai chữ "chiếu cố", rõ ràng là tức giận đến cực điểm nhưng vẫn lấy khăn tay lau đi giọt nước bên mép Dịch Diệp Khanh. Dịch Diệp Khanh mặc kệ cô ta sau này có tính sổ mình hay không, có đặc biệt "chiếu cố" mình hay không, đó cũng là chuyện tương lai, lúc này cô chỉ biết phải nắm bắt thật tốt cơ hội ngàn năm có một này, làm "lão Phật gia" thường ngày vênh mặt hất hàm sai khiến phải hầu hạ lại tiểu nô tài đây. "Giang Nhược Trần, tôi khó chịu..." "Dịch Diệp Khanh, sao vậy? Cô ngồi yên một chút có được hay không?" Liếc thấy đại tiểu thư ở trên giường không ngừng uốn éo, Giang Nhược Trần lại gạc tài liệu sang một bên, trừng trừng nhìn con "sâu róm" đang loi nhoi này. "Tôi... tôi khó chịu... sau lưng nhột quá à..." Dịch Diệp Khanh cố gắng vòng tay sang sau lưng để gãi ngứa nhưng băng gạc đã buộc chặt tay cô, làm cô không thể động đậy, chỉ có thể đỏ mặt bứt rứt cầu cứu Giang Nhược Trần, "Giang Nhược Trần, tôi..." Chưa đợi Dịch Diệp Khanh nói xong, một đôi bàn tay lạnh như băng khẽ chạm vào da cô, cảm giác lành lạnh khiến cô không khỏi rùng mình, cũng không biết là vì lạnh quá hay không, đại tiểu thư thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi giường, "Giang Nhược Trần, cô lại khi dễ tôi!" "Chớ lộn xộn!" Giang Nhược Trần vỗ vào đầu người ta, tiếp tục động tác tay, đầu ngón tay lướt qua da thịt, hơi hoạt động, "Ở đây hả?" "Qua phía trái chút, đúng đúng, đến gần chỗ mép băng gạc đó, lên chút nữa", bắp thịt bị căng cứng dần dần thả lỏng, cô hài lòng rúc đầu vào trong gối mà hưởng thụ, thỉnh thoảng gầm gừ vài ba tiếng, thật là khiến người ta nghĩ bậy bạ, "Ân, đã quá, ân, mạnh một chút, ân, thật là sướng..." "Dịch Diệp Khanh, cô nên tắm đi..." Oắt con này lúc mới nằm viện cả ngày la hét đòi tắm, giờ ngược lại im hơi lặng tiếng luôn, hẳn là rận nó sinh ra nên mới gây ngứa. "Giang Nhược Trần, cô đừng... Vú Ngô sẽ giúp tôi tắm..." Thấy Dịch đại tiểu thư bộ dáng gái nhà lành bị trêu ghẹo, nhịn không được khẽ nhếch một tiếng, "Hừ, ai muốn giúp cô tắm chứ, tự mình đa tình!" Tuy nói thế nhưng nghĩ đến vết sẹo ngang dọc dưới lớp băng kia, cô lại cảm thấy đau lòng, ngay cả bàn tay đang xoa nhẹ cũng run rẩy đôi chút. "Giang Nhược Trần, cô biết không?..." "Cái gì cơ?" "Khi còn bé, hễ lúc ngứa ngáy một chút, tôi sẽ liều mạng gãi, luôn luôn gãi đến trầy da tróc thịt mới thôi. Mẹ tôi phát hiện ra những vết thương ở sau lưng, sau đó mỗi đêm trước khi tôi đi ngủ, bà sẽ giống cô như bây giờ, gãi lưng cho tôi..." "Sau đó thì sao?" "Sau đó mẹ tôi mất, nhiều năm qua không còn ai gãi lưng cho tôi nữa, cho nên..." "Cho nên cái gì?" Giang Nhược Trần nghe người ta nói đến một nửa lại dừng, lay lay thân thể người ta cũng chẳng có phản ứng, chỉ cho là bé heo này lại ngủ mất tiêu. Đâu biết người ta lại chậm chạp mở miệng, nhưng thốt ra câu quả thật là không liên quan tẹo nào, "Giang Nhược Trần, cô sẽ còn kết hôn sao?" "Sao đột nhiên hỏi như vậy?" Tay Giang Nhược Trần thoáng dừng một chút, "Có phải cô mong tôi sớm tìm ai đó, rồi trả lại toàn bộ tài sản cho cô?" "Là của cô sẽ là của cô, chỉ cần ba tôi cam tâm tình nguyện để lại cho cô, một phần tôi cũng không cần. Đều là phụ nữ, tôi chỉ mong cô có thể tìm thấy nơi chốn cho riêng mình, đứng chết dí ở chỗ ba tôi đây, Thật sự tôi cảm thấy di chúc của ba tôi có phần hơi quá. Nhưng với tư cách là con gái của Dịch Hàn Khiêm, tôi càng hy vọng ba tôi không nhìn lầm người..." Nếu như Giang Nhược Trần cô nhất định phải rời khỏi Dịch gia, cho nên xin cô đừng quá tốt với tôi như vậy, tôi sợ tôi sẽ nghiện mất, đây cũng là câu chưa hoàn thành "cho nên..." Lúc nhỏ tang mẹ, lớn lên tang cha, dường như Dịch Diệp Khanh từ nhỏ đã quen với sự biệt ly, cha mẹ nối tiếp nhau qua đời, làm cô thương tâm không thôi, cho dù Giang Nhược Trần là người như thế nào đi chăng nữa, Dịch Diệp Khanh vẫn rất rõ ràng mình cứu cô ấy không phải vì cô ấy là người quản lý Dịch thị, mà đã xem cô ấy như người nhà Dịch gia. Mặc dù trong tư tưởng không muốn thừa nhận Giang Nhược Trần là người thân của cô nhưng khi đó bản năng không cho phép cô phủ nhận! Đôi khi tình thân rất xa, đôi khi tình thân lại rất gần, thù hận đã không còn sâu sắc như lúc đầu, trải qua thời gian ngắn ngủi sống chung với nhau. Dịch Diệp Khanh không biết khi nào đã xuất hiện tình cảm thân nhân với Giang Nhược Trần, có lẽ là lúc cô ấy nói với Dịch Hàn Lâm rằng cô là người của tôi, có lẽ là lúc cô ấy băng bó cho cô, có lẽ là lúc hai người cãi vã nhau vì những chuyện không đâu...