Mẹ kế - linh nhân thịnh thế

Chương 179 : kết lớn ngoại truyện

Editor: Gaasu Noo Chẳng biết từ khi nào mà nhân dân khắp cả nước bắt đầu thịnh hành nghỉ lễ dài hạn. Một năm không những có bảy, tám ngày Lễ, mà còn có Tết Tây và Lễ quốc tế nữa. Chỉ cần bạn thích thì ngày nào cũng là Lễ hết! Hôm nay là ngày Thất Tịch của Trung Quốc, bà chủ Dịch thị sửa sang thông lệ, phê chuẩn cho toàn thể nhân viên nghỉ làm nửa ngày. Bạn bè trai gái có thể tự do hẹn hò, yêu đương thoải mái. Đương nhiên nếu ai không có người yêu chính thức thì cũng phải có tình nhân dự bị. Cơ mà nếu có người nào tình nguyện ở lại Dịch Hằng làm thêm thì sẽ được tổng giám đốc Giang hào phóng hưởng tiền gấp ba. Chính sách am hiểu lòng người, thông tình đạt lý này đúng là chỉ có lãnh đạo tốt mới nghĩ ra thôi. Thảo nào ai cũng muốn vào Dịch thị làm việc, ngay cả gái nhà giàu như Trần Nhị bảo cũng không ngoại lệ. Nói vậy thôi chứ Nhị tiểu thư cũng không vì mưu cầu phúc lợi của Giang Nhược Trần mới ở lại Dịch Hằng, huống hồ nàng biết rõ tổng giám đốc Giang biến thành người thâm minh đại nghĩa như thế hoàn toàn do tình yêu tác động. Theo nguồn tin nội bộ đáng tin cậy, sáng nay Đại tiểu thư đã đưa cho bà chủ một cái áo lông rất ấm áp. Tuy mùa này mặc áo lông không hợp lắm, nhưng dù gì đó cũng là món quà Dịch Diệp Khanh handmade từ mùa đông năm ngoái đến mùa hè năm nay. Có người nói lúc đó Tổng giám đốc Giang lập tức mặc áo ngay mà không biết nóng nực là gì. Con gái quả nhiên là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ mà! Ngẫm lại thì cái áo bông nhỏ này thật biết làm người ta ứa mồ hôi lạnh! Tần Nhị tiểu thư nhìn hoài cũng quen mắt, tự nhiên lại nghĩ tới mỹ nhân của mình. Ông bà Trần không nhiệt tình, hiền lành như Tổng giám đốc Giang. Trần gia có hai đứa con phá của, nếu ông Trần không ra sức bóc lột thặng dư lao động của nhân viên thì sao đủ tiền nuôi sống đại gia đình mình đây. Cũng may bây giờ có con rể Nghiêm cùng ông chia sẻ nên lo toan nhẹ đi không ít. Có người nói Nếu bạn yêu người nghèo thì phải xem anh ta cho bạn bao nhiêu tiền. Nếu bạn yêu người giàu thì phải xem anh ta cho bạn bao nhiêu thời gian. Tần Dạ Ngưng không biết Nghiêm Gia Lăng có bao nhiêu tiền, nhưng thời gian dành cho nàng càng ngày càng ít. Trước đây, ba chữ Tần Dạ Ngưng bao quát toàn bộ lịch trình của bà chủ Nghiêm. Bây giờ, Nhị tiểu thư bị họp hành, xã giao thay thế nhưng vẫn không oán hận người đẹp nửa câu, bởi vì người cướp vợ chính là ba ruột của nàng, là người đã kiên nhẫn nuôi dạy mình hơn hai mươi mấy năm qua. Nếu mỹ nhân không thể bám theo vợ thì Nhị cô nương sẽ tự mình tìm tới cửa. Gần đây, Trần gia Nhị tiểu thư liên tiếp xuất hiện ở Trần thị, nguyên nhân chính là bên cạnh Nghiêm Gia Lăng tự dưng xuất hiện một con hồ ly tinh. Cũng không biết ba nàng có ý gì mà lại sắp xếp thư ký cho con rể. Để phòng cháy chống trộm cho phòng bí thư, Tần cô nương chấp nhận xuất đầu lộ diện. Cho nên Tần Dạ Ngưng ôm bó hoa lam khổng lồ trên tay xuất hiện trước phòng làm việc của tổng giám đốc Nghiêm cũng không có gì lạ. Thân phận Nhị tiểu thư của nhà họ Trần chính là giấy thông hành tốt nhất, không cần hẹn trước. "Xin chào Tần tiểu thư!" Tiểu yêu tinh nở nụ cười xinh đẹp mang theo một luồng yêu khí. Nhị cô nương xuất thân là thư ký, mức độ chuyên nghiệp tuyệt đối không thua kem bất cứ ai, lúc này cũng nở nụ cười không chê vào đâu được, "Ngày lễ vui vẻ!" Liếc mắt nhìn bó hoa hồng đỏ trên bàn làm việc, "Hoa rất đẹp!" "Cô cũng vậy!" Chính xác! Hoa này được máy bay vận chuyển từ Hà Lan đến hồi sáng mà! Tâm tư và tiêu tốn không ai sánh bằng làm Nhị tiểu thư rất tự tin. Sau khi hàn huyên hai câu liền vênh vang, đắc ý đi vào văn phòng. Nghiêm cô nương thấy vợ yêu giá lâm vừa mừng lại vừa lo. Tuy đã có người báo cáo hành tung của Trần Nhị bảo từ nửa tiếng trước, nhưng bây giờ cô nhất định phải biểu hiện ra ba phần kinh ngạc, bảy phần kinh hỉ. "Sao em lại tới đây?" Tổng giám đốc Nghiêm quăng cây bút trên tay xuống, mỉm cười vòng qua bàn làm việc, thừa dịp Nhị bảo chưa kịp phản ứng liền hôn trộm lên khóe môi của nàng cái chóc. "Chị không tìm em, nên em phải tới tìm chị đấy!" Nói xong ném bó hoa trên tay vào ngực Nghiêm Gia Lăng, căm giận trừng mắt bó hồng trên khay trà, "Tổng giám đốc Nghiêm, xem ra là em tự mình đa tình rồi. Bình hoa của chị đâu hẳn chỉ trưng hoa của em thôi nhỉ!" Lực sát thương khi ghen của Nhị cô nương không thua gì khí độc, tổng giám đốc Nghiêm xem như đã lĩnh hội được điều này nên nào dám để Trần Nhị bảo có nửa điểm không thoải mái, lúc này mới vội vàng giải thích, "Phúc lợi công ty, mỗi người một bó. Giang Nhược Trần cho nghỉ thì chúng ta tặng hoa." Lúc sáng nghe tin Dịch thị cho nghỉ nửa ngày, Nghiêm Gia Lăng lập tức đặt mua cả một xe hoa hồng tặng cho phụ nữ trong công ty, mỗi người 9 cành, ngụ ý gắn bó lâu dài. Cấp trên chỉ vì mua chuộc lòng người mà ngay cả cạnh tranh cũng phải dùng thủ đoạn. "Sao lại không có chỗ trưng chứ! Có trưng cũng phải trưng cho đẹp, em có lòng tặng chị cả bó cơ mà!" Vừa nói chuyện, Nghiêm cô nương vừa ôm hoa đi đến trước khay trà, vứt hết bó hồng vào sọt rác rồi cắm bó hoa xanh lam trong tay vào, "Đợi hoa khô, chị sẽ lấy từng đóa làm tiêu bản rồi đặt vào hộp. Để ở văn phòng một hộp, trên xe một hộp, đầu giường một hộp. Nhìn thấy nó như thể nhìn thấy em vậy!" Có người thấy buồn nôn mới thú vị, cũng có người mặc kệ buồn nôn hay thú vị đều ghim hết vào lòng. Đối với lời ngon tiếng ngọt của Nghiêm mỹ nhân, Trần Nhị bảo luôn rất hưởng thụ, nhưng làn sóng cũ chưa được yên bình thì một làn sóng mới lại nhấc lên. Ghen tuông dâng đến miệng núi lửa vừa lắng xuống một chút lại bị thư ký xinh đẹp đến đưa cà phê phá vỡ, khiến hai của mắt Nhị tiểu thư muốn trào lửa. "Em ấy không uống cà phê được, cà phê nóng lắm. Phiền thư ký Trương pha cho Tần tiểu thư ly trà xanh nhé! Trà có thể hạ hỏa!" Nghiêm cô nương nửa đùa nửa thật dòm dòm Nhị tiểu thư đỏng đảnh. Trần Nhị bảo biết đứa này đang châm biếm mình, chờ tiểu yêu tinh ra ngoài, Tần Dạ Ngưng liền ảo não vặn lỗ tai của mỹ nhân, "Họ Nghiêm kia, rốt cuộc chị có ý gì? Có phải trách em đến không đúng lúc làm hỏng chuyện tốt của chị?" "Chuyện tốt xấu gì chứ?" Lỗ tai bị Nhị bảo vặn đau chết được, nhưng Nghiêm Gia Lăng cũng không nổi giận. Tiếng gõ cửa lại vang lên, nắm cửa vừa chuyển động, Tần cô nương cũng buông lỏng tay, sau đó chéo chéo hai chân ra vẻ đoan chính, trở về là Nhị tiểu thư dịu dàng thùy mị. "Cục cưng uống trà bổ phổi này em!" Người đẹp nhận ly trà từ tay thư ký, bưng thẳng đến trước mặt Tần cô nương, vừa hôn vừa thì thầm một câu bên tai nàng, "Trung hòa vị chua, đỡ phải uống thuốc!" Tai kề tai, tóc mai chạm nhau thân mật làm mặt cô thư ký nhỏ đỏ tới mang tai, che mắt trốn tránh. "Nghiêm Gia Lăng!" "Chị bón cho em. A... há mồm cái nào!", Thấy Tần cô nương bĩu môi không muốn phối hợp, Nghiêm mỹ nhân cười cười nhấp một miếng trà, rồi lập tức dán lên môi Tần Dạ Ngưng. Môi kề môi mang đến cảm xúc mềm mại, mịn màng đầy mê hoặc, công khai dụ dỗ nai con ngơ ngác, tim đập không ngớt. Chất lỏng trong veo tràn vào miệng, đầu lưỡi mềm mại, thơm ngọt, thơm ngon vô cùng tốt. Thành trì từng tấc thất thủ, quân địch từng bước bị ép sát. Trần Nhị bảo trợn to mắt kinh ngạc nhìn cặp mắt mê người kia, con ngươi nâu nâu in đậm bóng hình mình, rồi từ từ chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng. Hôn xong, Nghiêm Gia Lăng buông người phụ nữ trong lòng ra, thấy nàng thẹn thùng lại cười khanh khách, "Bé cưng còn giận không? Có muốn chị bón cho một hớp nữa không?" "Để em tự uống!", Nhị tiểu thư ực một ngụm trà nóng suýt bỏng cả đầu lưỡi. Nữ vương nhà họ Trần có dạy con gái không được thè lưỡi trước mặt người khác, bất luận là người thân hay người dưng. Thế nên Tần cô nương nhất thời nuốt cũng không được, mà phun ra cũng không xong, chật vật dã man. Nghiêm lão đại đứng kế bên thấy thế cũng không kịp cười, vội nâng hai đầu của Nhị bảo lên, đồng thời đặt hai tay lên chỗ nhô lên ở hai má, hút chất lỏng nóng bỏng vào miệng mình, sau đó nuốt cái ực. "Em muốn hôn thì cứ nói, hà tất phải dùng khổ nhục kế?" Nghiêm mỹ nhân ưỡn lưng nhìn hai mắt rưng rưng đáng thương của Nhị bảo, không biết nên cười hay nên khóc. "Chị bắt nạt em!" Nhị bảo giật khăn giấy lau nước mắt, khóc thút thít như bé thụ, "Chị chán em rồi cố ý tìm Tiểu yêu tinh trấn cửa chứ gì. Chị là đồ khốn kiếp! Còn lấy trà độc chết em hòng thực hiện tội ác lấy cũ đổi mới. Đồ có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ, bội tình bạc nghĩa, đồ Trần Thế Mỹ (1)!" "Rồi rồi, chị là đồ khốn kiếp, là Trần Thế Mỹ, OK!? Nhưng chị có quà tặng em này, em có thể nể mặt nhận được không?" Vừa nghe có quà, Nhị bảo lập tức thu rồi oan ức trong ánh mắt, xòe tay ra, "Đâu, đưa coi thử!" "Hợp đồng!" Nghiêm Gia Lăng lấy một cặp văn kiện màu đen trong ngăn kéo ra đưa cho Nhị bảo. "Hợp đồng mua bán?" "Khế ước bán thân! Em ký một chữ rồi đưa chị một đồng, chị sẽ là nô lệ của em. Hiệp ước có kỳ hạn là cả đời. Sao? Có hứng thú ký kết với chị không?" Bà chủ Nghiêm ngồi trên cao, ngày thường đều có người năn nỉ cô ký tên bán hàng. Đây là lần đầu tiên cô đích thân dụ dỗ cầu xin người mua như thế. Nếu Nhị cô nương không chịu ký, cô chỉ có nước đập đầu vô cột điện tự tử, "Đừng do dự, em chắc chắn lời to!" . "Nghe cũng không tệ.", Tần Dạ Ngưng ký một chữ thiệt bự lên hợp đồng, đồng thời móc trong túi ra năm đồng vỗ lên bàn cái rầm, "Không cần thối" Khí thế con nhà giàu nứt đố đổ vách là vậy đó. "Thế chị phải cất kỹ mới được." Bà chủ Nghiêm nói xong trịnh trọng cất tiền vào túi áo, sau đó chỉ chỉ dòng chữ nhỏ giữa hợp đồng, "Điều khoản phụ, bắt đầu từ ngày mai, em phải coi chừng nô lệ này suốt 24 giờ. Giám sát chị làm việc hay đào ngũ, có quyến rũ hồ ly tinh không." Tần Dạ Ngưng dòm dòm hợp đồng, quả thật thấy điều khoản phụ đó, lúc này mới run cầm cập chỉ tay vào mặt cái đứa đê tiện vô liêm sỉ reo ầm lên, "Đồ nham hiểm!" Nhị cô nương biết ba nàng sớm định về hưu, nhưng nàng lại không phải siêu nhân. Ông Trần cũng chỉ muốn con gái để tâm tới công ty nhà một chút, cơ mà Trần Nhị bảo luôn làm theo ý mình, luôn cảm thấy bên ngoài tự do hơn. Ở Dịch thị còn có thể "Đùa giỡn" với Đại tiểu thư, hơn nữa Giang Nhược Trần cũng không đối đãi tệ với nàng. Hiện giờ nhất thời sơ sót bị mỹ nhân yêu dấu lừa ký tên, nàng tất nhiên khó chịu trong lòng. "Đừng nói thế!" Người đẹp nắm lấy ngón tay đang đâm đâm chóp mũi mình, tiếp tục dụ dỗ, "Nếu em chịu làm thư ký, chị sẽ lập tức dời bàn vào văn phòng của chị! Chúng ta sớm chiều đối mặt, em cũng không cần lo lắng chị đứng núi này trông núi nọ. Chị lúc nào cũng có thể chăm sóc em. Chúng ta nhất trí hành động như Tổng giám đốc Giang và Dịch tiểu thư không tốt sao?" Đây là một miếng mồi nhử cực kỳ hấp dẫn! Nói thật, mỗi lần nghỉ trưa, thấy Tình Một Đêm nhảy bổ vào phòng Tổng giám đốc, sau đó mang cái cổ đầy dấu ô mai đi ra, Nhị tiểu thư đúng là có ước ao ghen tị, cũng không chỉ một lần ảo tưởng mình cũng có phúc lợi đó. Cơ mà nàng vẫn không có lòng tin sẽ ở bên nhau 24 giờ, có biết bao cặp vợ chồng cãi vã rồi tan rã cơ chứ! Nghiêm Gia Lăng đương nhiên nhận ra nàng lo lắng, lại sợ ép quá sẽ bức Nhị bảo cuống lên, đành cho nàng thời gian để cân nhắc và quyết định. Sau khi không khí trong phòng bắt đầu khác thường, Tần cô nương mới bưng trà đưa nước, sắp xếp văn kiện, quét tước vệ sinh, phát huy đầy đủ chức trách nên làm và không nên làm của thư ký. Năm tiếng sau, tổng giám đốc Nghiêm tan sở đúng giờ, chính thức hẹn hò, nào ngờ Lê cô nương lại gọi điện mời khách ăn cơm, chúc mừng tân gia. Có người khao ăn thì nhất định phải đi! Chờ Lê Nặc báo xong địa chỉ, hai người lập tức chạy bắn khói tới nhà mới của họ Lê. Đường xá thành phố hầu như được mở rộng mỗi ngày, nhưng vẫn không thể giải quyết vấn nạn tắc đường. Lúc hai người đến nhà họ Lê thì đèn cũng đã lên rực rỡ. Trong sân có một chiếc Hummer (2) trắng mới tinh đang đậu, biển số xe bắt đầu từ số 8, kết thúc bằng số 8, hàng giữa toàn số 6, vừa nhìn đã biết xe mới của Đại tiểu thư chúng ta. Kể từ vụ tai nạn giao thông kia, Tổng giám đốc Giang vì sự an toàn của "con gái rượu" lựa chọn xe địa hình to lớn. Nếu có thể, Tần Dạ Ngưng sẽ không nghi ngờ chút nào nếu Giang Nhược Trần mua một chiếc M1A2 (3). Quả nhiên còn chưa kịp xuống xe liền nghe được tiếng gào rú của Đại tiểu thư, "Lê Nặc, sao cậu không đi ăn cướp luôn điii! Để cậu làm quản lý hành chính thì thiệt thòi quá. Lần sau bên phòng tài vụ có đi đòi nợ, tớ nhất định sẽ đề cử cậu!" Hai người Nghiêm, Tần đến gần mới thấy, hóa ra Lê cô nương đang dựa lưng vào cửa xòe tay xin tiền lì xì của Dịch đại tiểu thư. "Lê Nặc, cậu không biết xấu hổ sao? Cậu đã thu tiền lì xì của một người rồi, lại còn muốn thêm? "Cái này là của tổng giám đốc Giang chứ đâu phải của cậu!", Lê cô nương hả hê vẫy vẫy xấp tiền dày cộm. "Người khác không biết quan hệ của tớ với Giang Nhược Trần, lẽ nào cậu cũng không biết? Tại sao bọn tớ phải đưa hai bao?" Đại tiểu thư xách cổ áo của Bàn tính nhỏ lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi. "Quan hệ gì cơ? Cậu có thể nói cho mọi người biết một chút hơm?" Lê Nặc mới vừa cất giọng liền bị Đại tiểu thư bịt miệng, "Chị hai, làm ơn bé bé cái mồm dùm? Đừng có hù ba mẹ nuôi sợ!" Lê cô nương cười giảo hoạt như hồ ly, ánh mắt đầy chữ tính toán, đồng thời ma sát ngón cái với ngón trỏ đòi tiền. Đại tiểu thư bị bức ép quá nên đành phải móc tiền túi đưa trước một tờ, Lê cô nương không hài lòng, không cho đi, Dịch Diệp Khanh chỉ có thể nhét hết bao tiền vào tay Bàn tính nhỏ. "Đủ chưa? Đồ hút máu!" Dịch đại tiểu thư đau lòng, hai mắt đẫm lệ nhìn Giang Nhược Trần trong cửa. "Đủ rồi, vào đi!" Xa cách hồi lâu, cuối cùng mẹ con đã đoàn tụ. Thấy thế, Tần Dạ Ngưng đã sớm giác ngộ tìm bao lì xì trong túi, bữa cơm này ăn lỗ rồi! Tranh thủ thời gian mặc cả với Bàn tính nhỏ, "Lê Nặc, cậu biết trong túi tớ không có tiền lẻ mà ha!", Nhị tiểu thư nói lời này không giả, bình thường nàng đâu có xài tiền, toàn là Nghiêm Gia Lăng lo hết. Dù có gặp tình huống bất đắc dĩ phải dùng thì nàng cũng có một tấm thẻ của Bạch Liên hoa công tử cho. Vậy nên trong túi của nàng không bao giờ vượt quá một trăm đồng tiền mặt, nàng lại vừa mới trả tiền mua nô lệ, giờ lật tung cả túi chỉ có 62 đồng thôi. Lê Nặc nở nụ cười rực rỡ, cô biết Nhị tiểu thư nghèo khổ nên cũng không định làm khó nàng, có thu hoạch là được rồi, "Tớ lấy sáu mươi thôi, chừa hai đồng cho cậu đấy! Lát nữa lỡ có uống rượu thì còn tiền mà đi xe buýt về. Tổng giám đốc Nghiêm, Dạ Ngưng và tôi đều là gái trí thức nên tôi không làm khó cậu ấy. Nhưng cô là sếp cấp cao, không có tiền mặt thì có thể quẹt thẻ. Tôi có máy quẹt rất hiện đại!" "Quản lý Lê, cô có hứng thú đến phòng tài vụ của công ty tôi không?" Tổng giám đốc Nghiêm lấy mấy tờ chi phiếu trong túi quần ra, định toàn tâm toàn ý dâng ví tiền cho Lê Nặc, cười nói, "Tôi có vài món nợ khó đòi vẫn chưa thu hồi được. Nếu Lê tiểu thư đồng ý giúp đỡ, tôi nguyện ý lấy 15% làm quà báo đáp. Con số này có thể lên đến 5 số 0, cô có thể suy nghĩ!" . "Tổng giám đốc Nghiêm muốn cướp người trước mặt tôi sao?" Tổng giám đốc Giang mặc tạp dề, tay bưng mâm gỗ vẫn không nhiễm chút bụi nhỏ nào, thậm chí còn có thêm vài phần tiên khí. "Lê Nặc, em đừng có phá nữa, vô ăn cơm đi!" Hỏi thế gian tình là gì? Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người duy nhất trên cõi đời có thể đánh bại Lê cô nương chỉ có một mình Xà Nhan Lệ thôi. Chỉ là yêu tinh chính nghĩa đến muộn một chút, Lê cô nương đã kiếm được bộn tiền rồi. Cũng may món ăn nhà họ Lê không tệ, do mẹ Lê tự tay vào bếp, "Con dâu" ở bên hiệp trợ, còn Tổng giám đốc Giang bày món lên bàn. Đội hình siêu hào hoa cùng nhau làm tiệc, bao nhiêu ý vị Mãn Hán có đủ, tiền lì xì bỏ ra cũng không uổng. Tiệc tân gia bắt đầu. Lúc Dịch Diệp Khanh cầm đũa tính gắp miếng thịt ba chỉ nướng, Lê cô nương lập tức đứng lên đại hiện nhà họ Lê chúc rượu. Cô chỉ đơn giản cảm ơn hai bà tổng đã ghé qua thôi. Đại tiểu thư cũng không hơi đâu nghe con nhãi này nói nhảm, vừa mới bị thổ phỉ đánh cướp miếng thịt đau đến nhức nhối, thề nhất định phải ăn nhiều hơn để bù đắp. Cơ mà Bàn tính nhỏ vất vả lắm mới có cảm giác lãnh đạo, sao có thể cho phép Đại tiểu thư coi rẻ mình như thế, lúc này mới gõ gõ lên mâm kháng nghị, "Nữ đồng chí bên kia, xin cô ngưng miệng nghe tôi nói hai câu trước cái đã!" "Nữ đồng chí" chưa kịp lau miệng, tức thì ngẩng đầu lên nghe quản lý Lê nhận xét. Nào ngờ Bàn tính nhỏ chỉ vừa liếc nhìn cái miệng đầy mỡ đang nhai ngấu nghiến cục thịt nướng kia đã ọe lên một tiếng rồi bỏ chạy khỏi chỗ ngồi. Yêu tinh thấy Lê Nặc rời đi cũng nói xin lỗi rồi vội chạy theo, làm ai nấy đều ngơ ngác nhìn mặt nhau. Đại tiểu thư thầm chửi rủa mẹ nó ngàn vạn lần! Cô chỉ ăn có một miếng thịt thôi mà, có cần phải khó ưa tới vậy khônggg! "Không sao đâu, dạ dày Nặc Nặc không tốt lắm, mấy ngày nay lại tái phát, ăn gì ói nấy hoài. Mấy đứa cứ ăn đi, để bác lấy thuốc cho nó!" Mẹ Lê bình tĩnh dặn dò ba Lê ăn ít đồ dầu mỡ rồi đứng dậy lên lầu. Ba Lê tiếp đãi bốn người uống rượu dùng bữa, chẳng bao lâu Lê Nặc đã về lại chỗ ngồi, khuôn mặt hồng hào trở nên trắng bệch, nhìn món ăn trên bàn xong lại bắt đầu buồn ói. Ba Lê sốt ruột bảo con gái mau tới bệnh viện khám đi, nhưng lại bị Lê Nặc lớn tiếng cự tuyệt, mẹ Lê đem thuốc ra cũng bị yêu tinh ngăn lại. Dịch đại tiểu thư thấy bốn người nhà này thật là quái dị, thuận miệng nói một câu, "Nặc Nặc, bộ cậu tính nghỉ dưỡng sinh con hả?" Cũng khó trách Đại tiểu thư hoài nghi nhà họ Lê đột nhiên mua biệt thự lớn. Tuy nói ông bà Lê muốn dời nhà, nhưng chỗ cũ ở trung tâm thành phố đầy đủ tiện nghi, giao thông cũng thuận tiện, đùng một cái chuyển tới biệt thự ở ngoại ô xa xôi này, bây giờ nghĩ lại thì chỗ này chỉ được có mỗi cảnh đẹp thôi. Dịch Diệp Khanh vốn không có ý định bắt hai người Lê Nặc phải trả lời, ngờ đâu Yêu tinh một bên giúp chồng vuốt lưng, một bên nói chuyện như đùa với Tổng giám đốc Giang, "Nhược Trần, tớ thay Lê Nặc xin cậu nghỉ phép dài hạn nhé! Bác sĩ kiến nghị mấy tháng này phải nghỉ dưỡng nhiều một chút. Cứ đà này , tớ thực sự không yên tâm để em ấy đi làm" Lời vừa nói ra không khác nào thừa nhận có chuyện lạ kỳ. Không đợi Giang Nhược Trần trả lời, mẹ Lê là người sốt sắng trước tiên. Làm sao có con? Mấy tháng rồi? Đối phương là ai?... Mọi người cũng quan tâm mấy vấn đề này lắm nên không ai dám lên tiếng nữa, đồng loạt đặt ly rượu xuống, sau đó nhìn về phía hai người, chuẩn bị tam đường hội thẩm. Lúc đó Lê Nặc cúi đầu ôm bụng cười e thẹn để yêu tinh bên cạnh toàn quyền phát ngôn, "Ba tháng trước tụi con đi Mỹ làm thụ tinh nhân tạo. Nghe bác sĩ nói đối phương là người da trắng nên có thể giảm thiểu phiền toái không cần thiết. Thật ra tụi con đã có ý định này từ lúc kết hôn cách đây một năm rồi, cũng không phải là nhất thời làm bậy. Ba mẹ đừng trách tụi con lừa gạt, tụi con định chờ em bé ổn định một chút mới nói rõ với mọi người!" Xà Nhan Lệ nói rất chân thành, mẹ Lê nào có ý trách cứ, mừng còn không kịp nữa là. Điều ông bà sợ nhất chính là hai đứa không có tương lai nên lúc trước mới phản đối. Bây giờ hai đứa đã có em bé rồi thì cuộc sống sẽ càng thêm ổn định, tảng đá lớn trong lòng họ cũng coi như có thể thả xuống rồi. Một nhà bốn miệng mừng rỡ, đáng ăn mừng. Kết quả là Nhị cô nương đề nghị mọi người cùng nâng chén, phụ nữ có thai không thể uống rượu nhưng cũng phải cụng ly cho xôm tụ. Sự thực chứng minh tổng giám đốc Xà chính là bình rượu thần thoại, tự mình chấp trước ba phiên. Cơ mà cũng chẳng có ai ngu đến mức đem gan ra chơi dại, nên không ai dám phân cao thấp với thần thoại. Rượu quá ba bận, Đại tiểu thư mượn rượu nói đùa với hai bà mẹ trẻ, "Hai người xác định con nòng nọc đó là của người da trắng sao? Lỡ đâu bác sĩ nhớ lộn của Sô cô la thì mắc cười lắm nha!" "Dịch Diệp Khanh cậu là cái đồ nhỏ mọn! Dù có là Sô cô la cũng là con của tớ với Xà Nhan Lệ. Mẹ đẹp sinh con đẹp! Đến lúc đó tớ sinh được em bé đẹp hơn Angelina cũng đừng có hâm mộ à nha!" Tuy Lê cô nương không có khẩu vị ăn uống, nhưng miệng lưỡi vẫn lưu loát, chua chát như thường. Nếu em bé sinh ra đẹp cỡ Angelina thì nên đặt tên là gì đây? Trong khi các vị đang ngồi ở đây hợp mưu hợp sức, Đại tiểu thư là đứa trắc nết nhất, "Tớ đề nghị con trai tên là Xá Lợi Tử!" Mọi người hỏi tại sao? Đáp, "Con của Xà, Lê đương nhiên phải gọi là Xá Lợi Tử rồi!" (Xà Lê và Xá Lợi đồng âm) Thấy mấy chị em bạn dì nhất trí xùy một tiếng, Đại tiểu thư cũng không nhục chí, tiếp tục nói, "Nếu sinh con gái thì gọi là Bạch Phú Mỹ. Ba nó là người da trắng, mẹ nó vừa đẹp, lại vừa giàu. Không gọi là Bạch Phú Mỹ thì gọi là gì?" Lời vừa nói ra không chỉ bị khinh thường mà còn suýt nữa bị vợ chồng Lê Nặc lấy vũ lực trả ơn. Cười giỡn vui quá xá! Ba Lê bảo mọi người cùng nhau nâng ly chia vui. Trần Nhị bảo đứng lên nói, "Vì tình bạn!" Yêu tinh tiếp lời nói, "Vì tình thân!" Đại tiểu thư nói, "Vì tình yêu!" Mọi người trăm miệng một lời nói, "Vì kết lớn đẹp mỹ mãn, cạn chén!" Nửa năm sau, Lê Nặc ở bệnh viện sinh ra "Bạch Phú Mỹ" nặng ba ký, gọi là Lê Hữu Di, nickname Tiểu Mỹ. Tóc vàng, mắt to, má lúm đồng tiền, đẹp mê người, nhìn mặt ngu ngu khiến ai cũng thương yêu. Ngay cả Đại tiểu thư xưa nay không thích trẻ con cũng không tiếc bỏ ra nhiều tiền hối lộ Bàn tính nhỏ, cầu xin nhận em bé làm con gái nuôi. Khi ấy, Tần Dạ Ngưng chính thức nộp đơn từ chức cho Tổng giám đốc Giang, theo sát bước chân đại tỷ bắt đầu cuộc sống phụ xướng phụ tùy. Từ đó, ba nhà Dịch, Trần, Hách vững như kiềng ba chân, hợp tác kinh doanh, giúp đỡ lẫn nhau, cùng trải qua thời kỳ hưng thịnh. (1). Trần Thế Mỹ: là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.