Mẹ kế - linh nhân thịnh thế
Chương 130 : niềm vui mới mẹ kế
Editor: Gaasu Noo
Cuộc sống giống như một tòa thành bị bao vây, người bên ngoài muốn vào, còn người bên trong lại muốn ra.
Mà bấy giờ, bị một đống người càu nhàu, ràng buộc, Giang Nhược Trần cảm thấy mình như con chim bị bắt nhốt trong tù vậy đó. Người ta cứ liều mạng đạp cô xuống đài, tuy có hơi chán nản nhưng cũng không thể không giữ miếng cơm trong chén, sống lay lắt qua ngày.
Có lẽ do hai người sống chung lâu sẽ bất tri bất giác ảnh hưởng tính cách và tâm tình của nhau. Giang Nhược Trần càng ngày càng cảm thấy cuộc sống của mình thật nhạt nhẽo, hồ như cũng muốn ra đường cao tốc trượt ván chơi. Còn cái đứa Dịch đại tiểu thư càng ngày càng "hiểu chuyện nghe lời" kia bắt đầu muốn tạo phản, chuyện người khác không muốn thì tại sao lại bắt cô làm chứ?!
Tuy Đại tiểu thư không thích lắm, cơ mà vì sự kỳ vọng của Giang Nhược Trần và người ba đã khuất nên cô rất cố gắng, bất tri bất giác cũng không thấy ghét như trước nữa. Song cô vẫn lo lắng mình không thể làm tốt như họ yêu cầu. Cũng may đại tiểu thư không phải là đứa học trò dốt, trầy trật riết cũng học được không ít, có điều cô chưa thấu được cách làm thương nhân khôn khéo và tính toán cáo già thôi. Giống như việc cô mãi mãi không thể hiểu thấu người phụ nữ chung chăn gối vậy đó. Trong mắt Dịch Diệp Khanh, tổng giám đốc Giang thoáng như trò chơi "Baguenaudier rings" (1), mở được một vòng lại còn một vòng nữa, không có kết thúc, càng hấp dẫn người chơi. Cô không biết lý do gì khiến người phụ nữ ấy cam tâm tình nguyện cùng ba cô dối lừa mọi người. Cô cũng thấy khó hiểu khi một người luôn luôn bình tĩnh, tự tin như tổng giám đốc Giang bỗng nhiên trở nên. . . trở nên bất chấp lý lẽ.
Quả thật là bất chấp lý lẽ, thí dụ như mấy ngày trước, các cô bàn nhau đi ăn lẩu cay, ai dè nửa đường Giang Nhược Trần đột nhiên đòi ăn món Pháp. Nhưng khi hai người mới vừa uống được một hớp rượu đỏ, tổng giám đốc Giang liền đổi ý, "Sao em không phản đối ăn món Pháp? Em rõ ràng không thích mà!"
"Nhưng chị thích!"
"Em không thể có lập trường kiên định với điều mình thích một chút hả?" Bó tay rồi! Cạn lời rồi, đồ ngang ngược, không biết phải trái!
"Vậy chị muốn sao đây?" Dịch Diệp Khanh tức muốn khóc, cô ăn ở sao lại gặp trúng loại phụ nữ ngang ngược này cơ chứ!
"Chị thấy lẩu cay hợp với rượu hơn, hay tụi mình đi ăn lẩu nhé!?" Một khi tổng giám đốc Giang nói muốn đi đâu thì nhất định phải đi, Dịch Diệp Khanh cũng không dám chống đối. Họ đi hơn nửa vòng thành phố mới tới nhà hàng lẩu nổi tiếng. Giờ đã bảy, tám giờ tối rồi, bàn đặt trước cũng bị hủy mất tiêu, hôm nay lại là thứ sáu, người ta lúc nhúc xếp hàng đầy cửa. Ngay cả người có tiền cũng không vào ngay được, chỉ có thể đỏ mặt khô héo đứng chờ tới lượt mình, toàn thân bị ám mùi cay tỏa ra hương thơm như lẩu.
"Sau này em nhất định phải mở một cái nhà hàng lẩu. Em làm bà chủ, sẽ chừa cho chị một căn phòng nhỏ. Chị muốn ăn lúc nào thì đến lúc nấy!" Đứng xếp hàng ngoài cửa, các cô cũng như bao người bình thường khác. Chị không còn là tổng giám đốc Giang cao cao tại thượng, cô cũng không còn là Dịch gia Đại tiểu thư nữa, mà chỉ là hai cô gái bình thường thôi.
"Chị tưởng em sẽ chừa vị trí vợ bà chủ cho chị chứ!" Dịch Diệp Khanh nhìn Giang Nhược Trần giật giật khóe môi, mặt đỏ lên, trong lòng như bị lông chim cù lét ngứa muốn chết. Cô lại cảm thấy buồn nản, sao mình không thể nói ra mấy lời có cánh ngọt ngào làm chị ấy vui giống vậy?
Thấy cô có chút phiền muộn, Giang Nhược Trần cũng không nỡ trêu dai. Cô thừa dịp bốn bề không người, lén lút hôn lên má của Đại tiểu thư cái chụt, làm lòng nhóc con vui vẻ rộn ràng.
Trải qua chuyện này, Dịch Diệp Khanh rút ra kết luận: Giang Nhược Trần bị bệnh. Cô còn lén đi gặp chuyên gia cố vấn mới biết được chị ấy bị "bệnh trong lòng". Người dưng không dễ phát hiện ra, chỉ có người thân cận mới cảm nhận được, chắc vậy mà chị ấy mới thoải mái bạo phát trước mặt đại tiểu thư. Nhưng không cần sợ, bây giờ người ta bị bệnh này nhiều dữ lắm, phổ biến như trào lưu sexy vậy đó, chỉ cần khai thông chính xác là hết liền.
Làm người thân cận nhất, Dịch đại tiểu thư tự nhận có nghĩa vụ làm khai thông. Cô lại còn đổ lỗi cho hội đồng quản trị và Xà Nhan Lệ gây áp lực với Giang Nhược Trần dạo gần đây.
Dịch Diệp Khanh muốn giải tỏa áp lực cho người phụ nữ này, thừa dịp cuối tuần, trên đường đưa Giang Nhược Trần đi làm, Đại tiểu thư kiên quyết đưa người yêu đi trốn một lần cho biết, thoát khỏi thành thị huyên náo này, về với thiên nhiên.
Xe chạy được một đoạn, Giang Nhược Trần mới kinh ngạc phát hiện khác lạ, đây căn bản không phải đường tới công ty, hoàn toàn không phải!
"Dịch Diệp Khanh, em đưa chị đi đâu vậy hả?"
"Em bắt cóc chị đó, đưa nhau đi trốn!" Dịch Diệp Khanh cầm lái, nhìn người bên cạnh đá lông nheo lia lịa, khóe miệng như mang theo cả ánh mặt trời. Đẹp đẽ đáng yêu quá, y như lần đầu gặp gỡ.
"Đồ điên! Em có biết hôm nay chị có biết bao nhiêu việc cần xử lý không?" Giang Nhược Trần buồn bực đập đập cửa xe, đáng tiếc bên trong đã khóa từ lâu. Cô lại mở túi xách lục lọi một hồi.
"Chị tìm cái này hả?" Đại tiểu thư nhìn đường trước mặt, đắc ý quơ quơ điện thoại trong tay, sau đó ấn cửa sổ xuống rồi ném một phát theo đường cong queo, "Để người đi đường nhặt may mắn đi!" Cô vẫn cứ cười chói mắt như thế.
"A... Cái đồ điên này!" Giang Nhược Trần thực sự muốn điên theo. Cô bất lực nhìn đại tiểu thư quăng điện thoại của mình ra cửa sổ, có chút ủ rũ, có chút bất đắc dĩ, "Trong điện thoại có..."
"Yên tâm, em thủ tiêu hết tài liệu trong đó rồi, thẻ nhớ ở ngay trong túi em nè. Không tin thì tới lục soát đi!" Dịch Diệp Khanh nhấc cằm, nghiêng vai. Giờ khắc này, trong mắt Giang Nhược Trần, cô không khác gì con gà trống choai kiêu ngạo. Thấy oắt con hăng hái, tổng giám đốc Giang đột nhiên cảm thấy thất bại. Thôi kệ, muốn đi đâu thì đi đó! Cô hờ hững quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thật sự cảm thấy mình già rồi!
"Đừng vậy mà. Công việc thì làm mãi cũng không xong, nhưng người yêu của chị chỉ có mình em thôi đó nha!" Hiếm khi thấy Đại tiểu thư làm nũng, âm thanh nhão nhoẹt như mật ong. Thấy người kia trầm mặc, cô càng hãi sợ, sợ chị ấy sẽ tức giận, nên cô khe khẽ trao đổi, "Chị bảo em phải có lập trường kiên định với điều mình thích mà. Giờ em muốn chị cũng vui vẻ giống em."
Mắt sáng lên, bất mãn tan biến trong khoảnh khắc. Giang Nhược Trần đột nhiên thanh tĩnh lại, nhỏ giọng lầm bầm, "Được rồi, được rồi. Điên với em một ngày. Đừng đem chị đi bán là được!"
"Bán gì mà bán. Sao em cam lòng đem người yêu dấu nhất bán được chứ. Em còn sợ đời này chẳng thể chia lìa được nữa kìa." Dịch Diệp Khanh lần đầu biểu lộ thâm tình, tựa hồ tiêu hao gần hết dũng khí, nói xong cũng không dám nhìn người bên cạnh cái nào nữa.
Mắc ói! Giang Nhược Trần cười khanh khách, nhưng lại thấy ngọt ngào trong tim.
Sau đó các cô vui vẻ tận hưởng chuyến bỏ trốn một cách đúng nghĩa. Dịch Diệp Khanh đưa Giang Nhược Trần đến một nông trại. Cứ đến cuối tuần sẽ có tụm năm tụm ba du khách đến đây nghỉ phép, nhưng giờ cũng may là không có nhiều người lắm. Lúc Giang Nhược Trần vào sân bắt gặp có người câu cá, hai mắt tức thì phát sáng.
"Tiểu Dịch, hôm nay em đã bắt cóc chị. Để lấy lại công bằng, bây giờ chúng ta thi câu cá đi. Trong thời gian quy định, ai câu nhiều thì người đó thắng. Ai thua sẽ nghe lời người thắng!" Đối với chuyện đánh cược này, Giang Nhược Trần có vẻ tràn đầy tự tin.
"Bao lâu? Cả đời hả?" Đặt cược vậy có lớn quá không, "Thua một phát là nghe cả đời luôn hả?"
"Nếu em cảm thấy mình nhất định sẽ thua hoặc là sợ thắng không nổi thì coi như chị chưa nói gì đi!"
"Được rồi. Coi như lần này chị kích tướng rất thành công!" Dịch đại tiểu thư nhún vai, ra vẻ hy sinh vì sự nghiệp lớn. Cô thích chơi đấy, cũng có hứng thú đấy, nếu Giang Nhược Trần thi trượt ván, nhảy cầu, đua xe đạp hay bất kỳ môn vận động nào, Dịch Diệp Khanh sẽ không thua đâu. Tuy cô không rành bộ môn câu cá giải trí này lắm, thậm chí chả biết xài cần câu thế nào, nên cứ bắt chước Giang Nhược Trần làm.
Thấy Giang Nhược Trần rắc mồi lên mặt hồ, cô cũng rắc như rắc tiêu xuống hồ. Thấy tổng giám đốc Giang gắn mồi vô lưỡi câu, cô cũng giơ tay lan hoa chỉ ra bắt chước làm theo. Nhưng khi móc con giun vô lưỡi câu nhọn hoắt, cô lại cảm thấy vừa buồn nôn vừa tàn nhẫn quá.
Kỳ thực câu cá là một chuyện rất tàn nhẫn, người ta dùng trí tuệ của mình để bắt cá, lấy nỗi đau của chúng thỏa mãn vui thú của bản thân.
Động tác quăng dây của Giang Nhược Trần rất tự nhiên, nhưng cô làm thế nào cũng khác xa nguyên mẫu. Nhất là khi đại tiểu thư đặt mông ngồi chưa tới mười phút liền thấy vũng nước bên phía Giang Nhược Trần có động tĩnh, người bên cạnh lập tức đứng dậy thu cần.
"Quao, bà Khương (2), hổng lẽ bà lấy thuốc phiện làm mồi câu? Sao cá đớp lẹ vậy được chứ!?
"Xíii, hễ chút là em đổi tư thế một lần, con cá nào cắn câu của em chắc cũng đui mù dữ lắm!"
Hóa ra câu cá không được loi nhoi, Dịch Diệp Khanh nhìn Giang Nhược Trần hồi lâu, quả nhiên phát hiện chị ấy rất ít đổi thế ngồi, bất chợt động đậy cũng cực kỳ nhỏ, thậm chí cô có cảm giác chị ấy thở chậm hơn rất nhiều.
"Nhược Trần, chị hay câu cá lắm hả?" Cô không ngờ Giang Nhược Trần lại thích chơi trò này, nhìn bốn bề y chang ông già hơn năm mươi tuổi vậy. So sánh Giang Nhược Trần ngang ngửa với mấy ông lão xong, Dịch đại tiểu thư không khỏi rùng mình, thật đáng sợ!
"Ba em rất thích câu cá. Trước đây lúc còn khỏe, ông ấy thường dẫn chị đi câu cá lắm. Ông bảo nếu chị muốn thành công thì phải học cách chờ đợi! Tiểu Dịch, em có hiểu không?"
Dịch Diệp Khanh nhìn cặp mắt lóe sáng đang đau đáu nhìn mình, còn chưa kịp mở miệng, liền cảm thấy cây tre trong tay mình rung nhẹ, "Cá cắn câu rồi!" Đại tiểu thư kích động nhảy dựng lên.
"Đừng gấp, đợi nó đuối rồi hãy thu dây. Thu dây nhất định phải nhanh. Nhanh lên!" tổng giám đốc Giang nói như ra lệnh, Dịch Diệp Khanh lập tức lên dây cót thu dây về. Quả nhiên trên lưỡi câu mang theo một con cá trích, chỉ là nhỏ hơn mấy con trên bàn ăn chút xíu. Đại tiểu thư tháo cá xuống, rồi không chút suy nghĩ ném nó lại vào trong hồ.
"Sao lại thả nó? Em không muốn thi với chị nữa sao?" Giang Nhược Trần nghi hoặc nhìn cô. Hồi nãy kéo dây, con nhóc này vui mừng đầy ra mặt, sao chớp mắt lại thả con cá mà mình vất vả câu được cơ chứ!?
"Chị đâu có giao luật không được thả cá đâu!" Dịch Diệp Khanh nở nụ cười xấu xa, sau đó tiếp tục ngồi lại vị trí cũ. Không phải cô chê con cá nhỏ, chẳng qua cô cảm thấy trong hàng trăm con cá dưới hồ, con cá kia có duyên lắm mới đớp mồi của mình. Nếu cô ăn nó thì sẽ thấy có lỗi. Nói cô đạo đức giả cũng được, nói cô có lòng dạ đàn bà cũng được. Chỉ là Dịch đại tiểu thư không đành lòng làm vậy thôi, chứ nếu muốn ăn cá thì cô có thể ăn trong thùng của Giang Nhược Trần mà.
Có kinh nghiệm thành công một lần, Đại tiểu thư tự tin gấp bội thề phải bắt hết cá của tổng giám đốc Giang, nhưng sau khi bọn cá bàn bạc, chúng cũng không còn đụng vô lưỡi câu tử thần của Dịch Diệp Khanh nữa. Ngược lại Giang Nhược Trần may mắn không ngừng, chỉ trong hai giờ đã phá kỷ lục câu năm ký cá.
"Không phải cố gắng nào cũng thành công, cũng không phải chờ đợi nào cũng có kết quả!" Thấy Đại tiểu thư buồn bực, tổng giám đốc Giang thương tình khuyên nhủ. Dịch đại tiểu vừa ghen tị lại vừa hối hận khi cá cược với Giang Nhược Trần.
"Ơ, chị làm gì đó?" Một giấy trước, mặt mày Dịch tiểu thư còn như đưa đám, một giây sau, cô há mồm kinh ngạc nhìn Giang Nhược Trần đổ hết thùng cá vào trong hồ.
"Bây giờ chúng ta huề nhau", Giang Nhược Trần vung vẩy một con cá trong tay rồi ném vào thùng, tiếp tục nói, "Em nói đúng, chúng ta không ăn được nhiều, nhốt tụi nó một tí để cảnh cáo thôi, hy vọng lần sau tụi nó nhớ kỹ không được để người ta câu dễ dàng như vậy nữa!"
Hai người lấy cá làm đồ ăn trưa, một món cá nướng muối ớt vừa ngon vừa thơm, khiến hai cô thục nữ ăn no đã nghiền. Sau buổi cơm trưa, Dịch đại tiểu thư liền cùng tổng giám đốc Giang xuống đồng hái rau. Mặc dù Dịch Diệp Khanh biết nấu ăn nhưng đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chiêm ngưỡng chỗ sinh trưởng của đồ ăn. Thỉnh thoảng nhìn thấy mấy con sâu nhỏ bò chơi trên lá, Dịch đại tiểu thư lập tức sợ xanh mặt, cao giọng rít gào, suýt nữa mất mặt chui vào ngực Giang Nhược Trần trốn.
Giang Nhược Trần ngược lại rất bình tĩnh. Khi còn bé, cô thường hay giúp mẹ trồng rau, nên đã sớm quen với mấy thứ này rồi.
"Nhược Trần, nếu chị có một miếng đất, chị sẽ trồng gì?" Nhìn Giang Nhược Trần khom lưng hái rau rất chăm chú, Dịch Diệp Khanh bèn hỏi một câu. Một cô gái xinh đẹp như thế thì nên trông ít hoa hồng hay hoa bách hợp gì đó.
"Chị sẽ trồng hoa Hướng dương. Loài hoa vàng óng ánh như mặt trời, luôn mỉm cười nhìn về phía trước. Còn em, em sẽ trồng gì?"
"Oải hương. Oải hương màu tím. Em từng đến Provence một lần, nơi đó thực sự rất lãng mạn", Dịch Diệp Khanh nhắm mắt lại, dường như trong không khí tràn ngập mùi hoa làm say lòng người. Sau đó cô chợt mở mắt nhìn người trước mặt chằm chằm, "Lúc đó em sẽ kéo chị nằm trên giường hoa màu tím, thoả thích làm chuyện chúng ta thích."
"Ồ, nhóc con xấu xí lại còn bày đặt học lãng mạn, chọc ghẹo chị!" Tổng giám đốc Giang ném cây kéo xuống định xách lỗ tai đứa kia lên. Đại tiểu thư của chúng ta nhanh nhẹn như thỏ, giẫm chân một phát chạy trốn thật mau. Hai người rượt đuổi trong khu thực vật, hệt như hai con bướm bay lượn tung tăng.
"Đừng mà! Đừng nghịch! Em sai rồi được chưa. Em có điện thoại..." Giang Nhược Trần nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Đại tiểu thư vang lên, lúc này mới tạm thời buông tha.
"Nhược Trần, tìm chị nè!" Nhìn tên người gọi trong điện thoại của Dịch Diệp Khanh, tổng giám đốc Giang tức giận trừng con nhóc chết tiệt kia một phen. Điện thoại của mình bị nó vứt đi rồi mà, còn của nó lại nằm chình ìn trong túi? Hoá ra đối với người khác là chủ nghĩa Mác-Lê Nin, còn đối với mình là tự do dân chủ! Bất mãn thì bất mãn, nhưng cô vẫn nhận điện thoại.
Người bên đầu kia điện thoại không phải ai khác mà chính là Lê Nặc. Sau khi cúp điện thoại, hai người Dịch, Giang cũng không kịp rửa tay liền vội dẹp đường hồi phủ.
Khi Giang, Dịch chạy tới Dịch Hằng, Lê Nặc đã ở đó đợi từ lâu rồi, "Nặc Nặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Lê Nặc trong điện thoại rất gượng gạo, y như có chuyện lớn xảy ra, nên họ mới thay đổi hành trình, chạy như bay về.
"Tổng giám đốc Giang, tôi muốn nói chuyện riêng với mình chị thôi, có được không?" Ngụ ý là Có Tình Một Đêm ở đây, tôi sẽ không nói gì hết!. Giang Nhược Trần quan sát Lê Nặc một phen, mơ hồ đoán được nguyên do. Cô nháy mắt ra hiệu cho Đại tiểu thư, Dịch Diệp Khanh lúc này mới lĩnh mệnh ra ngoài.
"Ngồi đi, " tổng giám đốc Giang bĩu môi, ra hiệu người đối diện ngồi xuống, "Bây giờ em có thể nói chưa?"
"Tôi đã tra được người bán đứng công ty!" Lê Nặc hít sâu một hơi như hạ quyết tâm rất lớn, rồi mới đưa văn kiện tới trước mặt Giang Nhược Trần.
(1) Baguenaudier Rings: trò chơi trí tuệ hay còn gọi là trò chơi ma thuật. Người chơi sẽ dùng trí tuệ giải thuật toán mở các vòng này ra (dạng như rubik thôi).
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
43 chương
1475 chương
43 chương
11 chương