Thọ yến của Thái hậu buổi tối mới bắt đầu, nhưng Thái hậu muốn trước đó được nhìn thấy con dâu, cho nên lệnh cho đám người của Duẫn Hạo sớm tiến cung. Bởi vậy, buổi chiều hôm nay, Duẫn Hạo cùng Xương Mân đã sớm chuẩn bị xong xuôi, giờ phút này đứng ở đại sảnh chờ Tại Trung. Duẫn Hạo một thân lam sam viền đen, mái tóc dài được buộc gọn lại, làm cho hắn càng thêm anh tuấn, toàn thân tỏa ra khí thế vương giả, quả thực vô cùng phi phàm. Về phần Xương Mân là một thân áo lục, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, thân đã cao hơn thắt lưng của Duẫn Hạo, tuyệt đối nhìn không ra tiểu hài tử này mới chỉ có sáu tuổi. Sau đó, nhân vật trọng điểm của ngày hôm nay, Tại Trung cuối cùng cũng đã xuất hiện. Không cần nhiều lời, từ giây phút Tại Trung bước ra, ở trong đại sảnh, từ lão nhân cho tới tiểu hài tử, từ Vương gia cho tới hạ nhân, tất cả đều ngây người. Tại Trung một thân bạch sam điểm xuyến những cánh hoa màu vàng, mái tóc đen mềm mại được búi lên rồi dùng một cây trâm ngọc cố định, vẻ đẹp vừa mộc mạc lại vừa tao nhã, nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp thanh tú lúc này lại thêm chút lãnh đạm, càng thêm vẻ thuần khiết, làn da trắng cùng đôi môi hồng nhuận càng khiến cho người khác say đắm, thiên a, thực sự rất mê người! Đây chính là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a! “Làm sao vậy? Có phải hay không… rất kì quái?” Tại Trung thấy tất cả đều nhìn cậu, không được tự nhiên hỏi. “Tại Trung ca ca thực sự rất xinh đẹp!!! So với nhóm nữ nhân kì quái còn xinh đẹp hơn bội phần!!!!” Xương Mân chạy tới lôi kéo tay Tại Trung, nói. “Thật không ….?” Có chút mơ hồ liếc Duẫn Hạo một cái. Duẫn Hạo lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Tại Trung, cậu thật sự….. rất xinh đẹp…” Vẻ đẹp làm cho tim của ta không khống chế được đập nhanh, vẻ đẹp làm cho ta muốn giấu đi để những người khác không thể thấy được, muốn nó chỉ là của riêng ta… “Duẫn Hạo…” Câu nói của Duẫn Hạo khiến Tại Trung hai má ửng hồng, không biết trả lời thế nào. “Khụ khụ, Vương gia, đã đến giờ rồi ạ….” Lưu quản gia ngắt lời (Lưu quản gia: Quản gia ta số thật khổ a….) “Ân, đi thôi!” Duẫn Hạo ra lệnh một tiếng, bọn họ liền xuất phát. Xe ngựa thuận lợi tiến nhập hoàng cung, sau đó đi tới một nơi gần tẩm cung của Thái hậu, lúc này đám người Duẫn Hạo mới xuống xe ngựa đi bộ đến Từ Trữ Cung. Bất quá, chuyện này lại làm cho Duẫn Hạo siêu cấp khó chịu a!!!! Cũng không hẳn có chuyện xấu. Chính là bất cứ nơi nào Tại Trung đi qua đều có vô số ánh mắt nhìn cậu, thậm chí có vị đại thần còn không biết lễ nghĩa nhìn cậu chằm chằm. Thật muốn nổi giận a!!!! Vì thế, Duẫn Hạo vươn tay đem Tại Trung ôm vào trong ngực, đồng thời dùng ánh mắt lãnh khốc thị uy đám người xung quanh, công khai biểu tình Tại Trung thuộc quyền sở hữu của mình. Tại Trung đối với hành động bá đạo của Duẫn Hạo không hề phản kháng, còn có cảm giác như được người che chở, loại cảm giác này làm cậu không tự chủ được say mê. Từ Trữ Cung. “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.” “Xương Mân tham kiến Hoàng nãi nãi.” Về phần Tại Trung chỉ nghiêng mình cúi lạy một cái, không cần mở miệng nói chuyện. “Mẫu hậu, thỉnh người tha tội cho ‘nàng’, ‘nàng’ không thể nói chuyện được.” Duẫn Hạo một bên hướng Thái hậu giải thích, một bên nhẹ nhàng quan tâm Tại Trung, giúp cậu gạt đi vài sợi lóc tóc lòa xòa trước trán, ánh mắt vừa ôn nhu vừa thâm tình, không chỉ khiến Thái Hậu chưa từng trông qua bộ dạng đó của hắn vạn phần kinh ngạc, mà còn khiến Tại Trung vì động tác của hắn mà mặt đỏ bừng. Duẫn Hạo thấy thế cười nhẹ, Tại Trung liền giương lên đôi mắt oán giận trừng hắn một cái, động tác của hai người vô cùng thuần thục giống như hành động liếc mắt đưa tình của tình nhân, người bên ngoài nhìn thấy cũng tự nhiên cảm thấy vô cùng đẹp mắt.(T/N: == Giống cái gì mà giống….đây đích thực là liếc mắt đưa tình >.