Mẹ Kế Là Nam Nhân
Chương 6
Mười bảy năm trước,
Năm ấy tiểu Tại Trung sáu tuổi cùng đại ca của cậu Kim Tại Tuấn tám tuổi ở bờ sông cao hứng chơi bắt cá.
“A, Tại Tuấn ca! Ca xem, đệ bắt được rồi này!” Tiểu Tại Trung trong tay cầm một con cá nhỏ, hưng phấn hướng Tại Tuấn cách đó không xa kêu lên.
Tại Tuấn mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tại Trung bởi vì giữ không chặt cá nhỏ, liền trượt chân một cái ngã xuống nước, toàn thân quần áo ướt đẫm, tiểu Tại Trung lập tức “Oa” lên một tiếng khóc rống.
“A, Tại Trung, đệ có sao không?” Tại Tuấn vội chạy tới đỡ Tại Trung dậy, sau đó xem xét cậu có bị thương ở đâu hay không.
“Ô… Đại ca, con cá chạy mất….” Tại Trung ôm cổ đại ca mình, khóc lóc kể lể.
“Đừng lo, đại ca giúp đệ bắt lại được không? Ngoan đừng khóc!” Tại Tuấn cười nhẹ, giúp tiểu đệ lau đi lệ trên mặt.
“Ân… Hảo….Tại Trung không khóc!” Tiểu Tại Trung nói, Tại Tuấn trìu mến sờ sờ đầu cậu.
Lúc sau, hai huynh đệ bọn họ không ngừng cố gắng, rốt cục cũng bắt được rất nhiều cá! Hai người đều rất mệt, vì thế liền nằm lên thảm cỏ bên bờ sông nghỉ ngơi.
“Tại Trung, đệ có ước mơ gì không?” Tại Tuấn nhìn lên không trung, đột nhiên ánh mắt có chút mơ màng.
“Ước mơ? Không biết! Đó là cái gì đại ca?” Tại Trung còn nhỏ hiển nhiên chưa hiểu từ này.
“Ta a, ta muốn trở thành đại hiệp, múa võ rất giỏi!” Tại Tuấn nói.
“Đại hiệp?” Tại Trung nghi hoặc.
“Đại hiệp là có thể trợ giúp rất nhiều người, có thể bảo vệ người thân, cũng có thể bảo hộ Tại Trung nga!” Tại Tuấn nói.
“Ha ha, vậy Tại Trung cũng muốn trở thành đại hiệp, Tại Trung cũng muốn bảo hộ đại ca.” Tại Trung hưng phấn nói.
“Ha ha, tốt, đến lúc đó hai huynh đệ chúng ta cùng nhau hành tẩu giang hồ! Mà… Tại Trung, đại hiệp trên giang hồ đều có danh hiệu của mình, đệ nói chúng ta nên gọi là gì?” Tại Tuấn cũng hào hứng không kém.
“Danh hiệu?” Đúng lúc này, trùng hợp có mấy con diều hâu bay phía trên bọn họ, Tại Trung cao hứng kêu lên:
“Diều hâu!”
“Ưng, cái tên không tồi…..chiến đấu….A vậy gọi là Chiến Ưng đi! Ha ha cái tên này quá tuyệt vời!” Tại Tuấn hưng phấn nói.
“Chiến Ưng? Ân, Chiến Ưng, rất êm tai, ha ha….” Tiểu Tại Trung phụ họa.
Đã mười bảy năm trôi qua, người kia là huynh sao? Đại ca…
Ngày hôm sau.
Duẫn Hạo lâm triều xong trở về liền được hạ nhân thông báo, Tại Trung cùng Xương Mân từ sáng sớm đã đến trù phòng, còn đem hạ nhân tại trù phòng đuổi ra ngoài, sau đó liền đóng cửa, đến hiện tại vẫn không thấy ra.
Nghi hoặc, Duẫn Hạo đi tới trù phòng, hắn còn chưa kịp mở cửa, cánh cửa đã được người bên trong mở ra.
“Phụ thân, người đã trở lại!” Người mở cửa chính là Xương Mân, trông thấy Duẫn Hạo, liền chạy tới ôm lấy hắn.
“Nghe hạ nhân nói con cùng Tại Trung từ sáng sớm đã trốn ở trong đó, làm chuyện gì vậy?” Duẫn Hạo hỏi.
“Hì hì, con cùng Tại Trung ca làm rất nhiều món ăn ngon! Tại Trung ca ca còn tự mình làm một bàn đồ ăn lớn, chờ phụ thân trở về cùng thưởng thức!” Xương Mân nói.
“Nấu ăn?” Duẫn Hạo có điểm ngơ ngác, ngẩng đầu liền thấy Tại Trung đứng ở cạnh cửa.
“Ha ha, nếu không ngại có thể nếm thử một chút tay nghề của tôi xem thế nào?” Tại Trung tủm tỉm cười hỏi han.
“Ân, đương nhiên!” Duẫn Hạo cũng cười nói.
Một câu thôi, tuyệt vời! Tại Trung làm đồ ăn thật ngon không cưỡng nổi!
Duẫn Hạo ngấu nga ngấu nghiến đồ ăn Tại Trung làm, một bên Xương Mân cũng vùi đầu vào ăn.
Tại Trung nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng chợt cảm thấy thỏa mãn.
“Tại Trung, ăn rất ngon! Cậu thật lợi hại!” Duẫn Hạo vừa ăn vừa không quên ngẩng đầu tán dương.
“Ha ha, bình thường nhàn rỗi, liền thích tìm hiểu cái này.” Tại Trung nói.
“Cậu đâu chỉ là một đầu bếp tầm thường, với tay nghề của cậu, đảm bảo có thể làm ăn lớn!” Duẫn Hạo nói.
“D? Tôi không có nghĩ tới chuyện này.” Tại Trung nói xong, ngẫm nghĩ.
“Ha ha, Tại Trung ca ca, ca đến nhà chúng ta làm đầu bếp lại càng lớn a! “ Xương Mân xen mồm nói một câu.
“A Xương Mân, đề nghị này cũng không tồi đâu! Ha ha…”
Nhìn cảnh tượng này, Duẫn Hạo đột nhiên cảm thấy cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.
Ấm áp, một cảm giác thật tốt….
Sau khi ăn xong, Tại Trung lại ra nội viện đi dạo.
Tại Trung vốn là người thích hoa cỏ, ngày hôm qua vì là buổi tối cho nên cậu không thể thấy rõ, hiện tại là ban ngày, vừa lúc có thể xem được tất cả.
Đột nhiên, Tại Trung phát hiện bên góc có một tảng thực vật kì lạ, nhìn có điểm quen mắt, chẳng lẽ là….
Nghĩ tới đây, Tại Trung ngổi xổm xuống cẩn thận xem xét.
“Cỏ thất tinh?” Tuyệt đối không sai, là cỏ thất tinh! Tại Trung đã từng thấy trong sách y dược của Tuấn Tú. Tuấn Tú gần đây luôn đi tìm loại cỏ này, nhưng là tìm không thấy, bởi vì cỏ thất tinh rất khó tìm, cho nên các hiệu thuốc thông thường không có bán loại thảo dược này.
Thật tốt quá, không nghĩ tới lại tìm được cỏ thất tinh ở nơi này.
“Tại Trung, cậu đang làm gì vậy?” Duẫn Hạo tới gần, nghi hoặc hỏi.
“Duẫn Hạo, ta có thể xin huynh một yêu cầu không?” Tại Trung đột nhiên đứng lên, hướng Duẫn Hạo nói.
“Ân? Cái gì?”
“Có thể cho ta xin một ít cỏ thất tinh này được không, một bằng hữu của ta đang cần nó!” Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Cỏ thất tinh? Đương nhiên là có thể!” Duẫn Hạo sảng khoái đáp ứng.
“A, thật sự? Cám ơn huynh, Duẫn Hạo!” Nói xong, Tại Trung lập tức đưa tay ngắt vài lá cỏ thất tinh.
“À mà, Duẫn Hạo tại sao huynh lại có loại thảo dược này? Nghe nói rất khó tìm!!” Tại Trung một bên vội vàng hái cỏ, một bên hỏi.
“Này không phải của ta, là một bằng hữu của ta làm ngự y, hắn nói đất nơi này thích hợp trồng cỏ thất tinh, cho nên liền trồng ở đây.” Duẫn Hạo cũng giúp đỡ Tại Trung hái cỏ, trả lời.
“Nguyên lai là như vậy? Ha ha, nếu có dịp liền giới thiệu bằng hữu của huynh với bằng hữu của ta, khẳng định bọn họ sẽ rất hợp nhau.” Tùy ý nói xong, Tại Trung một bên ngắt cỏ một bên hướng Duẫn Hạo cười nói.
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy!” Nhìn thấy Tại Trung mỉm cười, tâm tình của Duẫn Hạo nhất thời như có làn gió tươi mát thổi qua, cũng hướng Tại Trung cười cười, tiếp tục giúp đỡ cậu hái cỏ.
Hình ảnh đó muốn có bao nhiêu tươi đẹp liền có bấy nhiêu tươi đẹp!
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
77 chương
17 chương
10 chương
85 chương