Ân Á Minh cũng không phải là chưa thấy qua bộ mặt của lớp trẻ, anh lăn lộn ở thương trường nhiều năm như vậy, hạng người gì chưa thấy qua, nghĩ đến phụ nữ tiếp cận anh không biết bao nhiêu, thấy thủ đoạn lừa gạt nhiều không kể xiết. Quý Tử Nhàn rất xinh đẹp, nhưng không xinh đẹp khiến anh mất đi lý trí, thành thật mà nói, cô không bằng Vu Kiều, có thể nói là kém xa, chỉ là thanh thuần làm người ta thích, thêm phân không ít, huống chi anh cũng không phải là loại háo sắc. Đây cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất, anh là thương nhân, làm việc đều xuất phát từ ích lợi, anh giúp Quý Tử Nhàn không có bất kỳ chỗ tốt nào, anh đoán, phần di chúc này hẳn là không có vấn đề , nếu là ý của Quý Huy, anh tôn trọng, Quý Tử Nhàn kéo anh - một người ngoài không quan hệ huyết thống nghi ngờ tính chân thật của di chúc, thủ đoạn thật là có điểm tế nhị , đến cuối cùng muốn làm gì? Nếu hướng về tài sản cũng dễ giải quyết, tìm người giúp cô tra, cuối cùng tra được kết quả như thế nào anh liền không xen vào, dù sao anh đã xem như tận lực. Nếu như không hướng về tài sản Quý gia, vậy cũng chỉ có hướng về phía anh, vậy tâm cơ cô gái nhỏ này không phải sâu bình thường, hy vọng là anh nghĩ nhiều, anh cũng không muốn cháu gái của ân nhân nhà họ Ân là người như vậy. Quý Tử Nhàn còn trẻ, loại hình đàn ông tiếp xúc có hạn, phần lớn đều là học sinh tuổi không chênh lệch là mấy, trong trường học có không ít người ái mộ, lúc ra nước ngoài du học cũng giống vậy, cô - loại mỹ nhân phương Đông hàm súc mê hoặc không ít bạn học nước Mỹ, ở trong trường học đã là hoa hậu giảng đường. Song, dù những nam sinh kia lịch lãm thế nào cũng không thể so với Ân Á Minh, Quý Tử Nhàn không biết mình đá trúng cục sắt, còn đang đắc ý, cô cảm thấy đây là cơ hội tốt để chung đụng Ân Á Minh nhiều hơn, là đàn ông luôn đồng tình với cô mà? Không thể thờ ơ một mỹ nhân nước mắt như mưa đâu. Ý muốn bảo vệ của đàn ông có đôi khi rất kỳ quái, bọn họ sẽ xúc động vì phụ nữ nhu nhược không quen, ra vẻ mình hết sức nam tính, đồng thời thỏa mãn lòng tự ái của mình. Quý Tử Nhàn phi thường am hiểu lợi dụng ưu thế này của mình, bộ dáng cô khóc còn soi gương luyện tập qua thật lâu, vẻ mặt cực kỳ có lực hấp dẫn, cũng không chuyên vì đàn ông, phụ nữ thấy cũng sẽ mềm lòng đồng tình cô, bởi vì cô nhìn qua quá nhu nhược, bắt nạt cô quả thực có cảm giác tội ác tràn trề, vậy nên trong trường cô rất thuận lợi, , các bạn nam và thầy cô giáo đều thích cô. Cô vừa cầm tay áo Ân Á Minh lôi kéo, còn có vẻ mặt kia, cộng thêm khóc thút thít, đều hòa tan người xung quanh, vốn là bọn họ đã cảm thấy Vu Kiều đáng ghét, chướng mắt, cướp đi chỗ tốt của bọn họ, hiện tại Quý Tử Nhàn châm ngòi thổi lửa, quá vượt trội, cơ hồ tất cả mọi người cảm thấy tìm được lý do để khó xử Vu Kiều. Không ai cảm thấy kì quái vì Quý Tử Nhàn tìm người ngoài kể khổ, lúc nãy, mới vào cửa đã hợp lại, tất cả mọi người cho rằng hai người là một đôi. Quý Xán vừa nghe lời Quý Tử Nhàn nói thì giống như phá được người đốt, cô ta hãnh diện , cũng không đợi Ân Á Minh phản ứng đã nhảy ra chỉ trích Vu Kiều. "Vu Kiều cô nghe rõ chưa, Tử Nhàn cũng nói , lúc trước anh tôi không nói như này với nó, di chúc nhất định là có vấn đề ! Đừng tưởng rằng cô ở đây giả cây ngay không sợ chết đứng thì chúng tôi sẽ tin, Tử Nhàn sẽ không nói dối, chúng tôi đều nhìn nó lớn lến, không có đứa bé nào tốt hơn nó, cô thật đúng là ác độc, đoạt tài sản Tử Nhàn vẫn còn dám mắng nó, làm giả di chúc, nhất định là dự mưu đã lâu rồi? Coi chừng anh tôi chết cũng không tha cho cô!" Cô ta chụp mũ Vu Kiều, hình tượng Vu Kiều ác độc lập tức không thể cứu vãn, vốn là xâm chiếm tài sản, bây giờ lại biến thành giết người vì tiền ! Mọi người rối rít hưởng ứng, mạnh mẽ chỉ trích Vu Kiều, ép cô cho một câu trả lời thỏa đáng, hiện tại bọn họ có "Nhân chứng" Quý Tử Nhàn, sao còn sợ sệt, thậm chí còn nói sẽ phải báo cảnh sát, nhất định phải tra rõ ràng, nếu không tất cả tài sản Quý gia đều nằm trong tay Vu Kiều. "Đừng nói Tử Nhàn có nghe được những lời này hay không, tôi chỉ nói chuyện của công ty, cô trẻ người non dạ biết cái gì, anh trai tôi dù hồ đồ, cũng không thể giao công ty cho cô, đó chính là làm mất tiền đồ của công ti, anh có thể không hiểu điều này? Cho nên từ chỗ chia cổ phần tôi đã biết di chúc này là giả! Căn bản không phải phân chia như vậy!” Lần này lí do thoái thác có tình có lí, vô cùng đáng tin, quả thực quá có đạo lý! Công ty này đến tay một người đàn bà có thể có tiền đồ? Cô biết cái gì, trừ quyến rũ nam nhân cô còn biết cái gì khác? ! Nghĩ cũng đã rõ ! "Luận quyến rũ đàn ông, nhiều phụ nữ ở đây đều không phải là đối thủ của cô, nhưng việc buôn bán, chắc chắn biết nhiều hơn! Tôi cũng không tin anh tôi có thể lãng phí sản nghiệp Quý gia như vậy!" Quý Xán cường thế như vậy, tất cả mọi người cảm thấy cô ta nói thật hay, chỉ Quý Tử Nhàn hiềm khích cô ta phiền, cô (QTN) hướng tới mục tiêu Ân Á Minh, những thân thích này làm ầm ĩ, vậy kế hoạch của cô chẳng phải bị hẫng à, so sánh số tiền trong nhà và Ân Á Minh, dĩ nhiên cô chọn anh rồi. Bởi vì Quý Xán lên tiếng, Ân Á Minh thì bảo trì trầm mặc, giống như vừa rồi căn bản không nghe thấy lời nói của Quý Tử Nhàn, anh còn muốn cảm tạ Quý Xán cho anh bậc thang uống, anh thật không muốn dính vào chuyện như vậy. Nhưng là Quý Tử Nhàn hiển nhiên không có ý định buông tha anh, cô ta đang chờ cơ hội. Thời cơ rất nhanh đã tới. Vu Kiều bị chửi thành như vậy, tiếp tục bấm bụng bấm dạ như thánh mẫu đó là đần độn! Cô dựa vào cái gì mà phải nghe những người này mắng, nói di chúc coi như xong, còn nói cô hại người! Còn nói cô quyến rũ đàn ông! Vu Kiều rất ghét người ta nói mình như vậy, tiểu học hoàn hảo, lên trung học bởi vì tướng mạo, cô không biết đã nếm qua bao nhiêu thiệt thòi, không làm cũng bị gán tội, tất cả mọi người đều nói cô thích câu tam đáp tứ không kiềm chế, làm cho cô quả thực không dám nói chuyện với nam sinh, cô sợ nói một câu thì miệng lưỡi thiên hạ càng dày! Đời này hận nhất loại người này! Cũng hận kẻ nói cô mưu sát người khác! "Cút! Các ngươi đều cút cho tôi!" Vu Kiều chỉ cửa lớn rống giận, "Cho các ngươi màu thì các người đòi xưởng nhuộm! Nhà tôi cung không chứa nổi phật lớn như các người, nhanh cút cho tôi! Muốn báo cảnh sát thì cứ việc, tôi không ngăn cản, đừng ở nhà tôi nói này nói nọ! Nếu không cẩn thận tôi báo cảnh sát, đừng tưởng tôi không dám!" Nước mắt Quý Tử Nhàn lại rơi lộp độp, lúc này đặc biệt mãnh liệt, cả người đều nhanh co lại trong ngực Ân Á Minh, vẻ mặt cô sợ hãi và bất lực. "Anh Á Minh..."